Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích – Chương 50: Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (27) – Botruyen

Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 50: Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (27)

Tối thứ sáu chín giờ, phòng chống khủng bố nhận được thư nặc danh tố cáo, có
người gài bom ở thư viện trường cấp hai nào đó, thời gian phát nổ là mười giờ
tối.

Đơn vị liên quan đến phòng chống khủng bố, nhanh chóng ra quân vây quanh thư
viện.

Trong thư viện có không ít học sinh, chúng lập tức bị cảnh sát đưa đi. Cảnh
sát lục tung toàn bộ thư viện, tìm ra một quả bom hẹn giờ, tuy nhiên trong thư
nặc danh nói là có hai cái, còn có một quả chưa tìm ra.

Trong lúc lục soát, một cảnh sát phát hiện một đường hầm ngầm trong thư viện,
tầng hầm ngầm xây dựng quy mô vượt xa tưởng tượng của cảnh sát, nhanh chóng
được báo lên.

Trong hầm ngầm không chỉ có học sinh, còn có một vài nhân vật có tiếng trong
xã hội, áo quần xộc xệch. Cảnh tượng cực kỳ xa hoa lãng phí, làm khiếp sợ mọi
người ở đây.

Phòng chống khủng bố biết sự tình nghiêm trọng, báo cáo chuyện này cho thủ
trưởng cấp cao, thành án vị thành niên. Gần đây, tổ tuần tra thủ đô còn chưa
xuống, nghe báo chuyện đó, khẩn cấp thành lập tổ chuyên án, điều cảnh viên
đứng đầu tra rõ chuyện này.

Trình Diễn đứng trên sân thượng dãy phòng cũ, nhìn khung cảnh hỗn loạn bên khu
cấp 2, trong lòng phức tạp.

Con mẹ nó, còn có hành động như thế này sao?

Phan Chí Quốc có chỗ dựa, nhưng cũng không thể nhảy qua, nhúng tay vào phòng
chống khủng bố của người ta, lúc này đánh cho Phan Chí Quốc trở tay không kịp.
Có vẻ như bản thân gã ta, cũng không ngờ sẽ xảy ra cơ sự này.

Xin lỗi, thứ cho kẻ phàm phu như hắn, không nghĩ ra biện pháp đi chệch kịch
bản này.

Cô không nghĩ tới, việc này tuy rằng có thể khiến cho thư viện bị phơi bày ánh
sáng, nhưng đồng thời cũng sẽ đặt mình vào nguy hiểm. Đến lúc ban phòng chống
khủng bố tìm tới cửa, hắn nên cứu người như thế nào?

“Nhỡ đâu không tìm được hầm ngầm hay Phan Chí Quốc được báo tin, làm gã chạy
mất thì sao?”

Phan Chí Quốc cẩn thận như vậy, dù cho lúc này bị vạch trần sự thật, gã cũng
có biện pháp thoát thân.

Minh Thù hất tóc mái: “Sợ cái gì, cùng lắm thì xử gã thêm lần nữa.”

“…”

Cậu coi hắn là rau cải trắng sao, nói xử là xử.

Trình Diễn muốn mở đầu Minh Thù ra xem, rốt cuộc cô nghĩ cái gì.

Minh Thù từ trên sân thượng nhảy xuống, lười biếng vươn vai:

“Về nhà ăn đã.”

Cậu còn nuốt trôi cơm, làm ra chuyện lớn như vậy rồi phủi mông bỏ đi, có nghĩ
đến nhóm bị bắt lên sân khấu không?

Trình Diễn phát điên.

Vì sao mình lại thích một người như vậy?

Trả lại hàng có kịp không?

Ngày hôm sau.

Tất cả tin tức đều nói về sự kiện thư viện kia.

Mà căn cứ theo thông tin cảnh sát để lộ, bom hẹn giờ lúc đó khi tháo dỡ phát
hiện bên trong không có thuốc nổ gì, chỉ có một ít vật chất trạng thái kết
tinh. Sau khi kiểm nghiệm, xác định thành phần chính là đường mía – cũng chính
là đường cát trắng.

Mục đích của người đặt bom hẹn giờ, hẳn là để bọn họ phát hiện chuyện của thư
viện.

Theo như lời Trình Diễn, Phan Chí Quốc phủ nhận toàn bộ việc làm của gã, gã vô
tội, đổ hết mọi tội danh lên người Thi Nhã Hân. Phan Chí Quốc không lưu lại
bất kỳ chứng cứ nào bất lợi cho gã.

Nhưng Thi Nhã Hân cũng đã báo án ba ngày trước, vạch trần tội ác của Phan Chí
Quốc, Thi Nhã Hân thuyết phục mấy học sinh đứng ra chỉ điểm xác nhận Phan Chí
Quốc.

Luật sư Phan Chí Quốc cho rằng học sinh bị hoảng sợ, trạng thái tinh thần có
vấn đề, lại có Thi Nhã Hân hướng dẫn, không thể làm chứng.

Ngay khi Phan Chí Quốc cho là mình có thể rửa sạch tội danh, lại xuất hiện vấn
đề ngoài ý muốn.

Đối phương không chỉ xác nhận, điểm mặt chỉ tên Phan Chí Quốc là đầu sỏ gây
tội, còn có chứng cứ.

Phan Chí Quốc bất hòa với quá nhiều học sinh, thế nhưng với kim chủ của gã đâu
thể không lộ mặt, mà họ đâu dễ gạt như những học sinh kia, sớm đã lưu giữ
chứng cứ.

Phan Chí Quốc không biết vì sao xuất hiện người chỉ ra và xác nhận gã, chuyện
này đối với bất cứ người nào cũng không tốt.

Phan Chí Quốc ngã ngựa, loại người như gã tuyệt đối không hy sinh bản thân bảo
vệ người khác. Sau khi biết mình không có bất kỳ cơ hội nào trở mình, nhanh
chóng phản bội, lập công chuộc tội để được khoan hồng, đem thần linh cao ba
thước cùng kéo vào vũng bùn.

Sản nghiệp của Phan Chí Quốc bị niêm phong toàn bộ, bức bách học sinh làm
chuyện ghê tởm này đều là việc nhỏ, gã còn mang tội danh buôn lậu làm hại mạng
người. Mặc dù là lập công chuộc tội, cũng chỉ có thể trải qua tuổi già trong
tù.

Về phía tổ điều tra, căn cứ vào tố cáo của Phan Chí Quốc, tra ra một con cá
lớn, quan chức và những người có địa vị xã hội bị liên lụy, trên dưới toàn
thành phố nhiều vô kể.

Tính toán này của Minh Thù thành công, chủ yếu là do Phan Chí Quốc đụng vào
họng súng tổ điều tra, hơn nữa bất ngờ bị bắt quả tang và bị kim chủ phản bội,
nếu không có thể sẽ không làm gì được gã.

Đây là sự kết hợp giữa may mắn và thực lực.

Điều Trình Diễn lo lắng nhất không phải là Phan Chí Quốc, mà là chuyện Minh
Thù gài bom trong thư viện gây ra khủng hoảng, cũng là phạm pháp, nếu bị người
ta điều tra thì toi đời.

Thế nhưng mấy ngày tiếp theo cũng không thấy có người tìm Minh Thù.

Dần dần Trình Diễn mới an tâm được.

Phan Chí Quốc bị xử tù chung thân, còn những người kia hầu như đều bị nghiêm
trị. Thi Nhã Hân có công tố giác, trong lúc bị ép buộc mới làm ra những chuyện
kia, cân nhắc mức hình phạt tuyên vài năm tù giam.

Về phần những đứa trẻ kia, đều cần tiến hành điều trị tâm lý, khu cấp hai tạm
thời nghỉ học.

Chuyện này sôi sùng sục, cho đến khi kỳ thi cuối năm mới lắng xuống.

Mà cuộc thi cuối kỳ lại khiến mọi người shock bể mắt kính, học bá lại thi
thành kết quả như lần trước.

Một lần là ngoài ý muốn, nhưng hai lần thì chỉ có thể là có chuyện.

Đối mặt với chất vấn của mọi người, cùng ánh mắt của các thầy cô điên cuồng
oanh tạc, học bá đều dùng khuôn mặt tươi cười ứng phó, tuyệt không để tâm.

Đến kỳ nghỉ hè thì biến mất không còn thấy tăm hơi, Trình Diễn cắm cọc nhà cô
ba ngày mới thấy người.

Đương nhiên là Minh Thù đi ăn, Trình Diễn xung phong nhận việc, đưa cô đi ăn
gì đó.

Minh Thù vốn không vui, nhưng không biết từ lúc nào, Trình Diễn đã lấy lòng vợ
chồng Lộc gia, đối với cha mẹ quanh năm không thấy mặt, cứ như vậy mà yên tâm
giao cô cho Trình Diễn.

Con ruột sao?

Là ruột thịt thật sao?

Rốt cuộc, tiểu yêu tinh Trình Diễn kia cho các người lợi ích gì? Hay là sắp
phá sản cần bán con gái?

“Manh Manh.”

Sáng sớm Trình Diễn kéo valy đến trước cửa, ngay cả xưng hô cũng sửa lại:

“Sau này xin chỉ giáo thêm.”

Minh Thù đóng sầm cửa, đem gương mặt đẹp trai kia nhốt ngoài cửa.

Chỉ giáo thêm cái đầu ngươi.

“Manh Manh! Để anh vào đi, sao em lại nhốt anh bên ngoài, bác trai bác gái mà
biết sẽ trừ tiền tiêu vặt của em đó.”

Mặt Trình Diễn xuất hiện bên cửa sổ.

Minh Thù chống nạnh nhìn người bên ngoài, hít sâu hai cái, mỉm cười đi đến cửa
sổ, lạch cạch kéo rèm cửa sổ lại.

Tức giận, cần ăn cái gì đó để bình tĩnh.

“Rắc rắc…”

Ở cửa có tiếng chìa khóa mở, cửa bảo vệ bị người đẩy ra. Đầu tiên là rương
hành lý, tiếp theo là gương mặt gợi đòn của Trình Diễn:

“Manh Manh, em xem!”

Trong tay Trình Diễn rõ ràng là chìa khóa nhà cô.

Minh Thù ném cái gối đầu trên ghế sô pha qua, nụ cười hơi hung dữ:

“Cậu mới là con ruột của bọn họ phải không?”

Ngay cả chìa khóa cũng cho, rốt cuộc bọn họ làm giao dịch bí mật gì?

Trình Diễn dễ dàng ôm lấy cái gối:

“Manh Manh, chấp nhận đi. Được rồi, bác gái nói cho người làm nghỉ, cho nên
sau này ở đây chỉ có hai người chúng ta, thế giới hai người nha.”

Minh Thù còn cười hung hãn:

“Tôi nhất định cho cậu một thế giới hai người khó quên!”

“Anh đây rất chờ mong.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.