-“Khôngggg…! Tiểu Quỷ chàng…”…
Trong căn phòng xa hoa ở Âm Dương Châu, một đại mỹ nhân với vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại đang nghiêng người ưu nhã nằm ngủ, trong vô thức tay ngọc đưa ra bên cạnh như muốn nắm thứ gì đó… bổng dưng hét toáng lên rồi giật mình tỉnh dậy…
Dung nhan xinh đẹp trên mặt giờ đây đang tái mét mặt mày… Với những đường cong hoàn hảo của thân hình dụ nhân ẩn ẩn hiện hiện sau bộ đồ ngủ trắng tinh mỏng như cánh ve có thể thấy rõ nội cái yếm trắng xinh xinh và tiểu khố lung linh trong đó. Mỹ cảnh để người khác say đắm thưởng thức với giá trị nghệ thuật cao cả, giờ đây đành phải than thở thương tiếc khi mỹ nhân ngồi trên giường đang co rúm thân hình lại như vì hoảng sợ mà run rẩy…
-“Phu quân…! Chàng đâu rồi…? Hu hu… u!”.
Mắt phượng mày ngà long lanh ngập nước nhìn xung quanh căn phòng đầy đủ tiện nghi, không thấy hình bóng của nam nhân ấy đâu, khiến nàng lo sợ khi giống như những điều gặp phải trong ác mộng đang xảy ra mà khóc thút thít thành tiếng rồi từ từ im ắng lại…
Thân ảnh ngọc ngà là thế nhưng bây giờ rất tiêu điều trông giống như chết lặng vậy, khiến người khác nhìn thấy sẽ không nhịn được mà hi sinh thân mình làm lá chắn để bao bọc lấy, che mưa che gió chở che cho nàng!…
Tiểu Quỷ dậy sớm, dặn dò Thanh Lân và các nàng mở tiệc chiêu đãi Vân Vận, giờ đây hắn đang thoải thích ngâm mình trong hồ bơi xanh ngắt mát lạnh, thân trên để trần, ở dưới chỉ mặc mỗi cái quần cộc xì líp mà Nhã Phi làm bằng Băng Linh tằm ngàn năm cho hắn… Mặc vào rất thoải mái và mát mẻ, cùng với ánh nắng ban mai chiếu xuống, làm hắn sảng khoái không thôi mà nhắm mắt hưởng thụ…
Đang ngằm ngửa dang rộng hai tay hai chân trên dòng nước mát lạnh, như cảm ứng được gì đó mà không kịp đứng dậy mà nhanh chóng dùng Dịch Chuyển Tức Thời, mặt nước bị không gian vẹn vẹo “Bủng!” lên một tiếng, gợn sóng lấy ở đó làm tâm mà thi nhau đua đẩy vào thành hồ, cùng lúc đó thân ảnh Tiểu Quỷ ở đó đã biến mất rồi mặt nước trong vắt trở về tĩnh lặng…
Nhìn Vân Vận không biết lý do gì mà hai tay ôm đầu gối, mặt cúi gầm xuống, tóc tai xõa rối bời xuống dưới, ngồi im lặng ở đầu giường. Khi nghe thấy thanh âm kêu lên đầy hoảng sợ của nàng làm hắn chẳng kịp mặc đồ vào mà dịch chuyển tới đây, bởi mọi ngóc ngách diễn ra ở Âm Dương Châu, Tiểu Quỷ đều có thể cảm ứng được…
Để nguyên mình mẩy đang ướt đẫm nước, Tiểu Quỷ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng mà vỗ về, quan tâm lo lắng hỏi: “Vận nhi! Nàng sao thế?… thê tử yêu quý của ta!”.
Cảm nhận khí tức dương cương quen thuộc của nam nhân mình yêu thích hơn tính mạng của nàng, Vân Vận hoàng hồn trở lại khi gặp phải cơn ác mộng đó, kèm theo khi thức dậy mà chẳng thấy hắn bên cạnh, đau lòng càng đau lòng thêm nên mới có biểu hiện như vậy. Bây giờ thấy hắn đang ôm nàng đầy quan tâm mà ôm chặt lấy tấm lưng cương tráng trơn tuột ướt át của hắn, nàng khóc sướt mướt nói…
-“Hu hu…! Thiếp cứ tưởng chàng bỏ rơi thiếp rồi…! Hic… hic!”.
-“Ặc…! Ta làm sao mà bỏ rơi nàng được? Ta chỉ mới ra ngoài chuẩn bị vài thứ dành cho nàng thôi mà!”. Tiểu Quỷ hai tay cưng chiều khuôn mặt nàng, nhìn vẻ đẹp giờ đây như lê hoa đái vũ của nàng xém chút không kìm được mà véo véo… ánh mắt hắn hiện lên đầy vẻ nghi hoặc dò hỏi.
Thấy sự quan tâm cùng với tấm lòng của hắn dành cho nàng, Vân Vận nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, bởi vì mới thức dậy còn trong trạng thái mông lung nên không khống chế được cảm xúc, nàng thầm nói trong lòng đó chỉ là ác mộng mà thôi!
Tay ngọc sửa sang lại hình dáng lúc bây giờ của nàng, trở thành bộ dáng đoan trang thành thục vốn có, mặt ngọc đỏ ửng lên cuối đầu không dám nhìn mặt hắn mà lí nhí nói: “Thiếp gặp ác mộng… trong đó chàng bỏ rơi thiếp…”.
Tiểu Quỷ mộng bức khi nghe nàng nói như vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ tà khí mà dỗ dàng nàng: “Tưởng là gì… ác mộng như thế thì ngoài đời ngược lại… hạnh phúc vô bờ bến đó… Hắc hắc…!”. Rồi hắn tiếp tục trêu chọc: “Mà nàng có thể cho ta biết lý do mà ta bỏ nàng trong cơn ác mộng được không? Để ta tiếp thu…”.
-“Hứ…! Không cho chàng nói… Thiếp không nói đâu!”. Vân Vận nhanh chóng bịt miệng không cho hắn buông lời trêu chọc nàng mà đầy hờn dỗi nói. Nàng không muốn hắn phải khó xử khi biết những thứ trong cơn ác mộng của nàng, rồi từ đó mà không muốn…
Và giấc mộng này đã mang đến một bài học rất quan trọng, tạo tiền đề để thay đổi định kiến sau này cho nàng, để ba người trong gia đình nhỏ của đại gia đình này tràn đầy hạnh phúc a…!
-“Nàng có thiếp thân thần khí như vậy, làm sao mà ta nở bỏ nàng được! Bỏ cả tu vi… bỏ cả thân xác này cũng không thể bỏ thê tử được a…!”. Tiểu Quỷ cười tà khí, vuốt ve tiểu phúc của nàng, mà dụ dỗ nói…
-“Ưm…!”.
Thấy Vân Vận hạnh phúc gật đầu hưởng ứng, Tiểu Quỷ kìm không được mà hôn lên đôi môi mọng nước của nàng. Ở cùng với phu quân, Vân Vận được trải qua nhiều thang bật cảm xúc, khiến nàng động tình mà mở miệng ngọc ra đáp lại, đôi tay nhỏ nhắn trắng xinh nhẹ nhàng choàng lên cổ hắn mà ôm chặt. Chiếc lưỡi thon ướt át tìm đến cái lưỡi đang bá đạo cậy mở hàm răng ngọc ngà của nàng ra, quấn lại với nhau mà nấu cháo lưỡi buổi sáng…
-“Phu quân! Yêu thiếp… thiếp muốn!”.
Âm thanh “Chụt chụt…!” cùng với tiếng nút lưỡi mỹ cảm vang vọng khắp phòng, hai người ôm chặt lấy ngay mà ngồi trên giường, trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy. Được nữa khắc thì Vân Vận thổ hổn hển rời khỏi bờ môi bá đạo của Tiểu Quỷ, cắn nhẹ lên đấy một cái, mặt ngọc đỏ ửng lên mà chủ động nói…
Nhìn thân hình thê tử do thấm nước từ người hắn mà cảnh xuân tiết lộ, hai nhị hoa nhỏ nhắn hồng hào ẩn sau hai lớp vải đang cương cướng lên mà nổ rộ hiển thị trước ánh mắt hắn, khiến hắn nhìn vào đắm đuối không thôi. Đôi ma thủ đưa lên nắm trọn lấy chúng mà vuốt vê, vân vi… Trong lòng sung sướng không thôi, nhưng ngoài mặt thì hiện lên vẻ tiếc nuối, nhìn Vân Vận đầy chân thánh mà lấy lòng người ngọc…
-“Giờ chưa được… cơ thể nàng hấp dẫn ta như vậy… nếu yêu nàng thì tới trưa mới xong quá…! Các tỷ muội đang bày tiệc chiêu đãi nàng đấy… để khi khác phu quân sẽ hiến thân cho nàng…!”.
-“Xì…! Chàng muốn lắm chứ gì… nhịn như thế có ổn không?”. Vân Vận nhìn thần thương đang hùng phong dụng lên ở dưới khố quần đầy mới mẻ đó, mặt ửng đỏ nhếch lên vẻ ma mãnh, tay ngọc cầm lấy vật nóng hổi ở trong quần cộc đó mà yêu kiều nói.
-“Hắc hắc…! Như thế đã là gì… nàng mau thay đồ mà ta chuẩn bị cho nàng đi! Để ta chiếm chút tiện nghi làm tiền vốn cũng được…!”. Tiểu Quỷ cười hèn mọn, vừa nói vừa cầm lên bộ bikini màu trắng viền ren bán trong suốt đã đặt sẵn bên giường lúc hắn ra ngoài, đưa lên trước mặt nàng…
Nhìn bộ đồ nội y với kiểu dáng khác lạ mà hắn đã từng kể qua và hứa hẹn dành tặng cho nàng, khiến Vân Vận hạnh phúc không thôi mà nâng niu trên tay… Càng nhìn nàng càng đỏ mặt không biết dấu đi đâu, bắt đầu làm nũng với âm thanh nhỏ nhẹ như không muốn ai nghe thấy phát ra từ miệng nàng: “Như thế này làm sao mà mặc?”.
-“Hắc hắc…! Để vi phu đích thân mặc lấy cho nàng vậy!”. Tiểu Quỷ cười bỉ ổi, không để nàng hưởng ứng mà chồm lấy, bế nàng lên đứng trước gương, rồi từ từ hướng dẫn cho nàng. Vận Vận chăm chú học hỏi, mà yêu kiều bảo hắn lấy quần áo ra để hai người thay phiên mặc đồ cho nhau. Một nam một nữ yêu nhau say đắm ở tình trạng như thế không thể thiếu những pha đùa giỡn chiếm tiện nghi của nhau được…
Tiếng cười duyên yêu kiều của nữ nhân cùng với tiếng cười hèn mọn bỉ ổi của nam nhân, làm bừng sáng tràn đầy sức sống trong căn phòng tĩnh lặng!.
…
-“Không biết Vận tỷ dung nhan như thế nào mà được thiếu gia nhung nhớ yêu quý như vậy?”.
Thanh Lân sau khi hoàn tất bữa tiệc thịnh soạn như sơn hào hải vị ở Địa Cầu Viên của nàng là khu vườn mà Tiểu Quỷ dành tặng, cùng với hai mẫu nữ Tiêu Mị bày biện xong xuôi, đang ngồi nhàn nhã chờ đợi trên cái bàn to tròn ở đại sảnh rộng lớn, nhìn hai nàng Nguyệt Mị mà chém gió…
-“Hi hi! Vân Vận tông chủ Vân Lam Tông, với vẻ đẹp khiến vạn người mê mỹ danh vang xa khắp Gia Mã Đế Quốc. Khí chất ung dung thành thục, dung nhan không hề kém cạnh với Nữ Vương… làm sao mà Quỷ Vương bệ hạ không mê đắm cho được!”. Nguyệt Mị vận thanh y để che đi nét quyến rũ vốn có hay là từ khi được Tiểu Quỷ gọi là Thanh Xà nên nàng mới thay đổi sở thích ẩn ẩn hiện hiện mới phải đạo mà ăn mặc như thế này cũng không biết chừng, giờ đây đang che miệng cười duyên nói…
-“Thanh Lân nhà ta cũng không tệ, với dung nhan và dáng người không hề thua kém hai người, khác biệt hơn cả là trẻ tuổi hơn nên Quỷ Vương ngài ấy cũng yêu mến như thế, khiến ta ghen tị không thôi a!”. Hoa Xà Nhi với bạch y thướt tha bên cạnh cũng chen vô trêu đùa lắc đầu thầm than!
-“Hai vị tỷ tỷ cũng không hề kém cạnh…”. Thanh Lân nghe vậy gật đầu rồi cũng mỉm cười khen lại…
-“Ba vị phu nhân với dung nhan tuyệt sắc đều khiến nô tỳ hâm mộ không thôi…!”. Hai mẫu nữ Tiêu Mị từ lúc được lòng Tiểu Quỷ, cũng gan dạ tám chuyện như thường…
Âm thanh oanh oanh yến yến của các nàng khi trêu đùa nhau vang lên không dứt, khiến hai tỷ muội Thải Lân ở hình dáng tiểu xà đang nằm ngủ lăn dài trên cái bàn cũng mở mắt ra, cảm khó chịu khi bị làm phiền mà trừng mắt… nhưng vì có Thanh Lân nên hai nàng có trừng cũng như không, rồi tiếp tục nhắm mắt lại để tập trung luyện hóa…
Khi cùng Vân Vận vào Âm Dương Châu thì Tiểu Quỷ cũng thả hai nàng khi quấn hai vòng từ người hắn ra, để cho các nàng khỏi phá phách, tạo không gian riêng cho hai phu thê lâu ngày gặp lại nếu lỡ đâu mà hắn hành sự thì sao?.
Tuy không muốn thoát ra khỏi mái nhà thân thương ấm nóng… ý lộn ấm cúng đó, nhưng hai tỷ muội nàng cũng phải nghe theo mà giờ đây đang khó khăn không thoải mái khi nằm dài trên bàn a!…
Thân ảnh Tiểu Quỷ nhanh chóng xuất hiện trước mặt các nàng, đi theo bên cạnh hắn là một mỹ nhân toàn thân bạch bào ôm lấy cơ thể thành thục của nàng, tóc búi cao lên theo kiểu quấn tròn trên trên đỉnh đầu, hai đoạn tóc mai vén qua hai bên tai cùng với dung nhan tuyệt mĩ khiến các nàng thưởng thức không thôi.
Tay ngọc giờ đây đang níu lấy cánh tay vững chắc của Tiểu Quỷ, ôm lấy vào bên mạng sườn của nàng, ung dung cao quý mà cùng hắn đồng hành đi đến, trông nàng như một mỹ phụ nhân đang hạnh phúc bên cạnh trượng phu vậy…
-“Chào Vận tỷ…!”…
-“Kính chào phu nhân!”.
Các nàng Thanh Lân đứng lên mà mỉm cười chào đón Vân Vận, khi hai người Tiểu Quỷ đi đến. Nhìn những tỷ muội như hoa như ngọc trước mặt, Vân Vận thầm khen một tiếng khi phu quân của nàng rất có mắt nhìn người a…
-“Lần đầu gặp mặt… có gì thất lễ mong mọi người thứ lỗi!”. Mặt ngọc mỉm người, Vân Vận ung dung từ tốn hoàn lễ nói. Rồi nàng nhìn sang Tiểu Quỷ nháy mắt để hắn giới thiệu, khi không biết quý danh của các nàng…
-“He he! Đây là Thanh Lân… Nguyệt Mị và Hoa Xà Nhi đều là muội muội của nàng…!”…
Tiểu Quỷ chỉ Thanh Lân và hai nàng Nguyệt Mị bên cạnh giới thiệu… rồi nhìn sang hai mẫu nữ Tiêu Mị bên cạnh nói: “Còn hai nàng là nô tỳ của ta…! Á… hắc hắc!”.
Vân Vận nghe thế mà không nhịn được véo hông hắn khi hắn mẫu nữ cũng không tha, khiến Tiểu Quỷ la toáng lên, làm nàng đỏ mặt xấu hổ không thôi. Nhưng khi cảm ứng được hai cổ khí tức khiến nàng phải sợ hãi, làm nàng ngẩng đầu lên mà nhìn chằm chằm trên bàn…
Đập vào mắt nàng là hình dáng hai tiểu xà với cửu sắc luân chuyển trên thân, đang an lành nằm ngủ trên bàn, một yên lành nằm sấp, một nằm ngửa ưởng bụng lên mà lè lưỡi nhỏ nhắn ra. Khiến nàng nghi hoặc không thôi mà nhìn sang Tiểu Quỷ đang chiếm tiện nghi của mình bên cạnh…
-“Đây là Thải Lân, hay nàng còn biết với danh xưng là Nữ Vương Mỹ Đỗ Toa đấy!”. Tiểu Quỷ cười hèn mọn chỉ tiểu xà đang nằm sấp nói, rồi hắn chỉ con rắn nhỏ bên cạnh đang ưởng bụng lè lười ngủ ngon lành, khuôn mặt hắn cười làm lành nhất có thể, nhìn Vân Vận mà nói: “Còn đây là muội muội của nàng ta, Thải Phiên!”.
Hai tỷ muội Thải Lân rất dễ phân biệt nên Tiểu Quỷ nhìn phát là biết a! Hình thể giống y như đúc nhưng tích cách khác nhau nên dáng nằm ngủ cũng khác nhau… Và cảm ứng tương liên của Tiểu Quỷ và Thải Phiên do khi thi triển Thiên Sinh Thuật mang lại, nên dễ dàng biết ai là ai liền…
Vân Vận thấy hắn mẫu nữ tỷ muội đều không tha, hèn gì mong muốn thêm sư đồ hai nàng nữa, nên khuôn mặt hiện lên vẻ hờn dỗi mà không để ý đến hắn nữa, hơi gật đầu chào hỏi đối với hai vị tỷ tỷ này. Rồi nàng thoát khỏi vòng tay của hắn, đi đến bên cạnh nàng các nàng Thanh Lân, như tỷ muội tốt lâu ngày gặp lại, xúm lại mà vui cười trò chuyện…
Thanh Lân bị đưa đẩy nên nháy mắt làm mặt quỷ với Tiểu Quỷ, rồi không quan tâm đến hắn, để hắn một mình bờ vơ ở đó mà chia sẻ những điều thích thú và hỏi han này nọ với Vân Vận…
Tiểu Quỷ cười khổ lắc đầu, khi thấy biểu hiện của các nàng như vậy, nhưng hắn không quan tâm lắm khi bị các nàng bỏ qua. Trong lòng hắn đầy vui mừng khi các nàng hòa hợp như thế, ôm lấy hai mẫu nữ Tiêu Mị ngồi lên trên đùi ở hai bên, thoải mái tận hưởng khi được các nàng phục thị ăn uống, hắn vừa ăn sơn hào hải vị, vừa nhấm nháp mật dịch nhũ hoa a…!
Rồi các nàng từ từ mà nhập cuộc vào bữa tiệc chiêu đãi này, nhìn ba vị muội muội mới gặp như thân thích, khiến Vân Vận hạnh phúc không thôi khi có những tỷ muội cùng với phu quan bên cạnh mà chè chén cùng các nàng Thanh Lân rồi kéo luôn hai mẫu nữ Tiêu Mị tham gia, đến lúc gục ngã mới thôi. Khiến Tiểu Quỷ mặt mày đen lại mà thu thập tàn cuộc, trong lòng hắn đầy ủy khuất khi đêm nay tiếp tục ngủ chay rồi để hai cửu sắc tiểu xà trở về mái nhà thân thương của các nàng mà tiến hành xoa dịu nỗi lòng của hắn!
……
———-
(Cầu like mỗi chương! Thanks!)