Đại mạc mịt mờ, cát vàng tàn phá bừa bãi…
-“Thanh Lân, muội xác định là nơi này?”. Tiểu Quỷ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn một mảnh sa mạc bằng phẳng trước mặt, địa hình nơi này cực kì quá tầm thường, không có bất cứ cái đặc điểm gì có thể khiến cho người khác chú ý. Cùng loại cát bằng phẳng này, tại trong sa mạc mênh mông, cơ hồ là nhiều không đếm xuể. Tiểu Quỷ rất khó tưởng tượng, địa phương này không có chút thu hút nào dĩ nhiên có tung tích của Dị Hỏa?.
Tại phía sau Tiểu Quỷ là Tuyết Lam… nàng đang nghi hoặc không thôi mà nhìn Thanh Lân. Nàng tại Thạch Mạc thành sinh sống mấy năm đối với khối địa phương này, quả thực là tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn. Nàng đã qua lại nhiều lần làm nhiệm vụ ở nơi này, nhưng nàng chưa bao giờ cảm giác được nơi này cùng địa phương khác có cái gì khác nhau đâu a…!
Bị hai người chăm chú nhìn vào, Thanh Lân mặc dù có chút khiếp đảm sợ bị trách mắng, bất quá nàng vẫn như cũ cố lấy dũng khí nhìn chằm chằm Tiểu Quỷ, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia! Tại trong cảm ứng của ta, nửa năm trước địa điểm phát sinh dị động, chính xác là ở chỗ này a!”.
Nghe vậy, Tiểu Quỷ lông mày hơi hơi cau lại chậm rãi tới trước hai bước, đứng ở một chỗ trên cồn cát nho nhỏ đưa mắt nhìn chung quanh nhìn mà mặt hiện lên vẻ trầm ngâm. Được một lát thì hắn sáng mắt lên mà ôm lấy Tuyết Lam bên cạnh nói: “Thông đạo a!”.
Nhờ cảm ứng mẫn cảm của Tiểu Quỷ đối với Dị Hỏa sau hai lần trở thành lô đỉnh và sự trợ giúp của Thanh Lân, ba người bọn họ nhanh chóng tìm được nơi đáng nghi nhất mà thay phiên nhau đào bới đống cát, dần dần xuất hiện một động khẩu rộng chừng nửa thước xuất hiện trước mặt bọn họ.
-“Hắc hắc! Đã tìm ra… không hổ danh ta có số hên trời sinh!”. Con mắt liếc vào bên trong động khẩu chỉ thấy một mảnh tối om như mực, hơn nữa lại có nhiệt khí nhàn nhạt từ đó bốc lên, Tiểu Quỷ vui vẻ hẳn lên yy mà nói.
-“Xì! Không phải nhờ Thanh Lân muội muội cảm ứng được, thì liệu một mình chàng có tìm được không, đừng quên chàng bôn ba ở sa mạc này nhiều ngày rồi mà chẳng tìm được chổ này đó!”. Tuyết Lam nhìn Tiểu Quỷ với ánh mắt không biết dị nói…
Nghe vậy, Tiểu Quỷ hơi xấu hổ mà liếc về Thanh Lân ở phía đối diện, phát hiện tiểu cô nương lúc này người dính đầy cát vàng, song khuôn mặt tinh tế nhỏ nhắn lại tràn đầy một vẻ vui mừng.
Nhận thấy ánh mắt của Tiểu Quỷ đảo đến, Thanh Lân liếc trộm một cái khuôn mặt nhỏ nhắn hiện tên một tia ngượng ngùng, chợt hướng về phía hắn mở to hai con mắt đẹp đẽ.
-“A! Thanh Lân… muội tốt lắm!”. Giơ ngón cái lên hướng về phía Thanh Lân, nhìn tiểu cô nương khuôn mặt nở nụ cười xán lạn, Tiểu Quỷ khuôn mặt nhu hòa mỉm cười với nàng, ôn nhu lau sạch cát trên khuôn mặt nàng. Rồi hắn chậm rãi bước tới trước cái động khẩu đen kịt, bàn tay cầm một viên Nguyệt Quang thạch ném vào bên trong động khẩu.
Nguyêt Quang thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lăn lóc mấy cái rồi từ từ biến mất.
Nhìn Nguyệt Quang thạch nhanh chóng biến mất, Tiểu Quỷ nhíu mày nhẹ giọng nói: “Xem ra cái thông đạo này cũng không thông thẳng a!”.
-“Đi thôi…! Ta dẫn các nàng xuống!”. Tiểu Quỷ nắm lấy bàn tay của hai nàng, kéo vào trong ngực, rồi từ từ bước vào động khẩu rồi lướt nhanh đi xuống thông đạo…
Bị Tiểu Quỷ thân mật kéo vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân dần dần ửng đỏ, ôn nhu mà chôn mặt trong ngực hắn tham lam hít lấy hơi thở từ người Tiểu Quỷ…
Nhìn biểu tình của Thanh Lân và hành động cư xử thân mật của Tiểu Quỷ, Tuyết Lam ở bên cạnh thở dài thầm than: “Không ngờ tiểu thiếp mà chẳng được đối xử tốt như thị nữ, biết vậy tối hôm đó không nên cố làm gì!”…
Trong thông đạo tối đen, Tiểu Quỷ ôm chặt hai nàng trong lòng, ba người dựa vào độ dốc của thông đạo mà không ngừng trượt xuống. Trên bàn tay nhỏ bé của Thanh Lân cầm một miếng Nguyệt Quang thạch, ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ đó khiến cho Tiểu Quỷ có thể phân biệt rõ ràng phía trước có chướng ngại hay không?.
Thân thể trượt xuống thêm một lúc, ánh mắt Tiểu Quỷ đảo qua hai bên vách động, sau một lúc có chút ngạc nhiên phát hiện, cái thông đạo này cực kì bóng loáng, cơ hồ không có một hòn đá nào gồ ghề từ trong nhô ra, nhìn qua như bị một cột năng lượng hình trụ cực kì khổng lồ ấn lõm sâu vào.
Sau gần vài phút trượt xuống, Tiểu Quỷ đã nhìn thấy đáy thông đạo lập tức bàn chân hơi co lại… Sau một lát, một tiếng động nhỏ vang lên thân thể hắn đang ôm hai nàng mà chậm rãi hạ xuống nền đất.
Sau khi hạ xuống Tiểu Quỷ đem hai nàng trong lòng thả ra, kéo hai nàng đi về phía trước vài bước, ánh mắt đảo qua phương hướng phía trước quả nhiên là phát hiện mười thông đạo tối đen như mực.
Lắc đầu, Tiểu Quỷ hướng về phía Thanh Lân cười hỏi: “Muội thử cảm ứng một chút đi, xem nơi nào có hơi thở của Nữ Vương Mỹ Đỗ Toa chứ nếu đi lần lượt từng cái, không có mất vài ngày chắc không thể đi hết được!”.
-“Ân!”. Nhè nhẹ gật đầu, bàn tay nhỏ của Thanh Lân lôi kéo Tiểu Quỷ, con ngươi hơi chớp chớp, chỉ thấy xung quanh đồng tử màu bích lục, ba cái điểm nhỏ màu xanh biếc lặng yên hiện ra.
Tuy trong thông đạo tối om om, nhưng Tiểu Quỷ vẫn nhìn rõ biến hóa trong đôi mắt của Thanh Lân, nhờ vào Tả Luân Nhãn… thấy vậy hắn không nhịn được thầm nghĩ: “Không hổ là Bích Xà Tam Hoa Đồng, không biết song tu với nàng thì nhãn đồng của nàng tiến hóa lên thành gì đây? Và ta có được lợi gì từ nàng không?”.
-“Không biết… thử phát là biết liền!”. Âm thanh Tiểu Nhi Tử vang lên trong đầu hắn… Tiểu Quỷ hơi lắc đầu mà đứng chờ Thanh Lân cảm ứng.
Thanh Lân chậm rãi nhắm con ngươi lại cảm ứng hơi thở trong thông đạo…cảm ứng trong chốc lát, Thanh Lân rốt cuộc cũng mở đôi mắt màu bích lục ra, bàn tay chỉ vào một thông đạo bên trái, nhe giọng nói: “Thiếu gia! Mặc dù có mấy thông đạo khác cũng lưu lại một ít hơi thở, nhưng mà trong thông đạo này lại nồng đậm nhất, xem ra trong nửa năm trước nàng ta đã ở trong này lâu nhất!”.
Nghe vậy, Tiểu Quỷ ánh mắt quét về cái thông đạo tối đen kia. Cái thông đạo rõ ràng rất dài, ánh mắt nhìn lâu cũng chỉ thấy một mảng đen kịt dày đặc hơi vận chuyển công pháp lên mà cảm ứng, rồi hắn sáng mắt lên khi cảm ứng trong đó thấy còn sót lại một tia khí tức của Dị Hỏa, mà cười nhìn Thanh Lân tiếp tục khăn: “Thanh Lân muội giỏi lắm… rời khỏi nơi này ta sẽ có thưởng cho muội!”.
-“Thiếp cũng muốn…!”. Tuyết Lam đứng bên cạnh nãy giờ không nhịn được nói.
-“À…! Được… ai cũng có phần…! Đi thôi!”. Tiểu Quỷ tỉnh bơ nói rồi dẫn đầu đi trước vào thông đạo đó…
Nghe hắn nói như thế thì hai nàng vui mừng ra mặt mà đi sát phía sau hắn, một bước không rời…
Trong thông đạo tối đen như mực, tựa hồ không có khái niệm về thời gian. Nhờ vào chiếu sáng của Cốt Linh Lãnh hỏa nên ba người vẫn thỏa mái đi về phía trước nhưng thông đạo này cũng tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối cùng vậy. Thủy chung khi đi tới vẫn thấy một miệng rộng tối đen trước mặt, tình cảnh này tựu giống như là đang đi đến tâm của quả đất…
Xâm nhập càng lúc càng sâu, Tiểu Quỷ đột nhiên cảm thấy không khí lạnh lẽo bao quanh lúc đầu đã tiêu tán, thay vào đó là một cổ khí nóng nhàn nhạt có vài phần khí tức giống với Cốt Linh Lãnh Hỏa…
-“Sắp tới rồi!”. Sau khi chuyển qua một đoạn rẽ, không xa cuối thông đạo đã xuất hiện quang mang màu đỏ, Tiểu Quỷ vui mừng nói.
Lộ trình cuối cùng ba người tốc độ càng thêm nhanh, vội vàng xuyên qua lộ trình ngắn ngủi này đi tới cuối thông đạo… Đứng ở cuối thông đạo, thần sắc ba người rung động nhìn thế giới hỏa hồng trước mặt.
Trong địa huyệt thật lớn nham tương đỏ rực ở trong đó chậm rãi chảy xuôi, thỉnh thoảng có bọt khí thật lớn từ trong nham tương hiện lên. Nhưng sau một lát, một tiếng nổ nhỏ vang lên, nham tương trong đó bắn mạnh ra rực rỡ giống như pháo hoa màu đỏ.
Đứng ở cuối cái thông đạo nho nhỏ, Tiểu Quỷ ba người nhìn cái thế giới nham thạch nóng chảy tựa hồ không có giới hạn này… ngoại trừ rung động ra, đều không tự chủ được nuốt vội một ngụm nước bọt, Tiểu Quỷ không nhịn được mà than thở: “Không hổ danh là kỳ quang thiên nhiên tạo ra mà!”.
-“Không nghĩ tới dưới nền đất bên ngoài Thạch Mạc thành lại có một địa phương kinh khủng như vậy!”. Thân thể bao phủ một tầng quang mang đấu khí bao lấy, Tuyết Lam gạt mồ hôi trên mặt sợ hãi than.
-“Đúng vậy, một thế giới nham tương đồ sộ dưới mặt đất…!”. Thân thể Tiểu Quỷ đồng dạng được tầng đấu khí bao lấy mà nói. Nhờ hắn dùng đấu khí che chắn mà hai nàng mới xuống được tới tận đây với hắn.
-“Thế này làm sao mà đi? Nơi này đã không còn đường, hơn nữa thiếp tu luyện chính là mộc thuộc tính công pháp, vừa vặn bị hỏa thuộc tính khắc chế! Hay để thiếp lại ở đây đi, chàng cùng với Thanh Lân muội muội đi vào là được!”. Tuyết Lam hướng về phía Tiểu Quỷ cười khổ nói.
Tiểu Quỷ gật đầu rồi kêu Tử Linh từ không gian Âm Dương Châu ra, biểu nó dùng Tử Hỏa để bao bọc và bảo vệ Tuyết Lam. Tử Linh thấy hoàn cảnh nơi đây mà vui vẻ không thôi, ở đây rất thích hợp cho nó tu luyện và nâng cao uy lực của tử hỏa a!
Hắn triệt tiêu đi tầng đấu khí bao phủ mà nhanh chóng bao bọc lại khi nghĩ đến Thanh Lân bên cạnh. Cúi đầu nhìn Thanh Lân không khỏi có chút ngạc nhiên, tựa hồ nàng đối với nơi này còn vẫn rất bình thường không bị sao a!.
Tiểu Quỷ nhìn chằm chằm Thanh Lân, có thể phát hiện ra bên trong thân thể nàng tựa hồ có một cỗ năng lượng âm hàn nhanh chóng phóng thích ra rồi biến mất khi hắn phục hồi tầng đấu khí bao bọc. Hắn cười cười rồi triệu tiêu luôn tầng đấu khí đó, ôm lấy Thanh Lân chỉ có vài đoạn đấu khí khu tu luyện Ngọc Nữ Thần Âm Công mà đi vào…
Bạch sắc vân dực từ sau lưng hắn bắn ra, Tiểu Quỷ ôm Thanh Lân phi hành mà bay vào sâu trên dòng chảy nham tương.
-“Thiếu gia, chờ đã…! Bên trong nham tương tựa hồ cất giấu vật gì đó!”.
Đi được một đoạn Thanh Lân gắt gao ôm lấy eo Tiểu Quỷ, con ngươi màu bích lục nhìn mênh mông nham tương, gấp giọng nói.
-“Thanh Lân, muội phát hiện ra cái gì à?”. Tiểu Quỷ nhìn nàng nghi hoặc hỏi.
-“Bên trong nham tương, tựa hồ có vật gì đó tồn tại. Ta có thể cảm giác được một chút hơi thở của nó…Nó rất mạnh…!”. Thanh Lân ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nham tương đang không ngừng quay cuồng, con ngươi màu bích lục hiện lên một chút u quang, giống như nhìn xuyên hết thảy trở ngại của nham tương, thấy hết những gì kì lạ ẩn dưới đó.
-“Vật đó còn sống?”. Tiểu Quỷ khuôn mặt vui mừng hẳn lên, chẳng lẽ là nàng???
-“Ân!”. Thanh Lân lau mồ hôi trên trán mà đáp lại, với sức nóng bây giờ thì nàng đã sắp chịu không nổi rồi.
-“Tốt! Chúng ta đi tìm kiếm nào!”.
Thấy thế, Tiểu Quỷ dùng Cốt Linh Lãnh Hỏa bao bọc lấy hai người rồi tiếp tục phi hành trên không trung tìm kiếm…
Phi hành tại không trung, Tiểu Quỷ mới càng thêm cảm giác thấy sự khổng lồ địa huyệt này. Nham tương xung quanh cơ hồ tụ lại thành một cái hồ thật lớn, thỉnh thoảng một cột nham tương bất ngờ vọt lên, khiến Tiểu Quỷ đang phi hành phía trên khiếp vía mà ôm càng chặt Thanh Lân hơn, hắn không muốn có sai sót mà lỡ tay để nàng rớt xuống a!.
Thế giới dung nham trong địa huyệt cũng là một tử vong thế giới…
Tiểu Quỷ lại phi hành trên hồ nham tương thêm một đoạn, hắn quay đầu lại phát hiện phía cửa động thông đạo nhỏ bé, hai bóng dáng một người một thú nhỏ bé đang nhìn chăm chú vào hắn.
Nhìn hai bóng dáng đó, Tiểu Quỷ bất đắc dĩ lắc đầu vẫy tay ra hiệu với họ hàm ý bình an. Chợt thanh âm của Thanh Lân bên cạnh hơi hoảng sợ vang lên: “Thiếu gia! Nó đang đi theo người, người hãy cẩn thận một chút…!”. Nghe được trong đó có giọng điệu lo lắng kèm theo hơi bất mãn của Thanh Lân, Tiểu Quỷ cười khổ mà bay cao lên một chút chăm chú nhìn vào dòng nham tương phía dưới.
Tiểu Quỷ vừa chăm chú nhìn, phía dưới nham tương đang bình lặng đột nhiên vang lên những tiếng ầm ầm trầm đục, vô số nham tương trong nháy mắt bắn mạnh lên.
Nham tương bắn lên đầy trời, một sinh vật hình thể khổng lồ đột nhiên từ trong nham tương vọt lên, nhanh như chớp hướng về phía hai người Tiểu Quỷ đang lăng không trên không trung mà há miệng rộng cắn nuốt tới…
…….
———-
P/s: Cầu like mỗi chương! Thanks!