-“Thiếu gia, rời giường nhanh…!”.
Mặt trời lên đến gần đỉnh đầu, Thanh Lân hai tay chống trên eo nhỏ nhẹ giọng hô, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn đang chăm chú nhìn vào gian phòng sau tấm rèm mờ ảo. Nàng thức dậy rất sớm vì lúc gần sáng bên trong đó vang lên đầy âm thanh ân ái của thiếu gia và nữ nhân nào đó, làm nàng chẳng ngủ được thêm tí nào nữa. Thanh Lân chờ đợi trong giây lát mà chẳng thấy ai đáp lại nên nàng cắn răng bưng lấy chậu nước bên cạnh, vén rèm lên mà đi vào…
-“AAAAAAA!”.
Đập vào mắt nàng là hình ảnh căn phòng bừa bộn với quần áo văng tứ tung khắp nơi, trên giường có hai thân ảnh trần truồng cùng với chăn đẹm xộc sệt đang ôm nhau ngủ say giấc, làm Thanh Lân đỏ mặt hét lên mà che mặt lại…
-“Thanh Lân? Mới sáng sớm mà muội kêu ta dậy làm chi vậy?”.
-“Vâng! Thiếu gia nên rời giường để Thanh Lân phục thị người rửa mặt!”.
Âm thanh hơi ngái ngủ của Tiểu Quỷ vang lên, làm Thanh Lân xấu hổ không thôi mà đáp lại, nàng từ từ đi tới mà dọn dẹp quần áo ở dưới đất đâu vào đấy rồi đứng chờ bên cạnh giường, khuôn mặt nàng ánh lên hai rạng mây đỏ ửng, cúi gầm mặt xuống nhìn đôi chân, hai tay vân vê vạt áo.
Đang lúc Thanh Lân suy nghĩ vu vơ, Tiểu Quỷ mơ mơ màng màng cũng mở mắt ra, cố gắng mở mắt, miễn cưỡng nhấc người dậy, dở khóc dở cười nhìn biểu tình bên cạnh của Thanh Lân. Tiểu Quỷ cười hắc hắc mà trần truồng đứng dậy đi tới trước vài bước, đôi mắt nhắm lại vươn hai tay ra hai bên, miệng cười nói:
-“Thanh Lân! Giúp ta mặc y phục vào nào!”.
-“Ah…! Thiếu gia người không được nhìn đấy nhé!”.
Đang thẹn thùng, Thanh Lân hơi hé mắt ra nhìn, nhìn thấy thế thì thở ra một hơi mà đáp lại. Nhìn thân hình cường tráng của Tiểu Quỷ thiếu gia, làm tim nàng đập nhanh không thôi, mà cố gắng giúp hắn thay trang phục từ phía sau. Được đôi bàn tay nhỏ nhắn, non nớt ôn nhu của Thanh Lân hầu hầu hạ hạ, thay trang phục cho hắn, làm Tiểu Quỷ thở một hơi thật dài sung sướng không thôi.
Quá trình mặc quần áo cho Tiểu Quỷ làm Thanh Lân càng thêm xấu khổ khi tay nàng đụng phải thứ vừa cứng vừa nóng, rồi nàng nhịn không được mà bóp thử thì thấy nó càng to ra thì nàng sợ hãi mà rụt tay lại…
Khi biết thứ nàng vừa đụng là cái gì thì nàng vừa xấu hổ, vừa mong ước được chiêm ngưỡng nó, nhưng vì da mặt mỏng nên Thanh Lân chỉ để mong muốn đó trong lòng… Được giây lát, rồi nàng chuyển thân đến trước mặt Tiểu Quỷ mà tiếp tục sửa sang, mặc lại quần áo phía trước cho hắn…
Nhìn Thanh Lân trước mặt tuổi tác mới mười ba mười bốn, nhưng có lẽ là bởi vì duyên cớ do nhân xà huyết mạch đồng thể, nên thân hình của nàng xinh xắn linh lung. Cái nên lõm thì lõm, cái nên đầy đặn thì đầy đặn, chổ thì mảnh mai tinh tế. Các loại đều hội tụ đầy đủ, phối hợp với tuổi của nàng càng làm cho người yêu g…cái đẹp như hắn đều là những hấp dẫn trí mạng a.
Được người đẹp phục thị mặc quần áo, làm Tiểu Quỷ nổi lên lòng hươu dạ vượn đối với nàng… Thanh Lân với một đôi bàn tay nhỏ mềm mại, đem Tiểu Quỷ hầu hạ đến cực kì hài lòng, hắn thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi khi hành sự quá đà, rồi nhìn nàng cười trêu chọc nói:
-“Thanh Lân! Muội thấy dáng người thiếu gia như thế nào! Hắc hắc!”.
-“Ahh! Thiếu gia rất tốt… cái gì cũng tốt…! Làm Thanh Lân hâm mộ người không thôi! Ta muốn n…! Ưm…!”. Thanh Lân giật mình mà nói khi đang chăm chú sửa sang lại cổ áo cho hắn, rồi nhanh chóng bịt miệng lại khi nói ra lời không nên nói a!.
-“Ha ha! Không hổ là Thanh Lân yêu quý của ta! Nào… tới đây để ta thưởng cho muội!”. Tiểu Quỷ cười nói mà dắt lấy tay Thanh Lân tới giường rồi đè nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng vén tay áo nàng lên, để lộ một chút lân phiến dưới cổ tay. Tiểu Quỷ ôn nhu vuốt ve lấy chúng, rồi lấy khăn ướt từ chậu nước lên mà nhẹ nhàng lau sạch tay cho nàng, vừa lau hắn vừa cười nói:
-“Nãy giờ khổ cực cho muội rồi…! Giờ ta rửa tay cho muội khi đụng vô thân thể dơ nhớp của ta vậy!”. Tiểu Quỷ giả vờ hơi đau lòng nói…
-“Không…! Thân thể người không hề dơ nhớp chút nào… Thanh Lân thích được vuốt ve chúng lắm!”. Thanh Lân cảm động khi thấy hành động ôn nhu đó của Tiểu Quỷ, nàng lắc đầu liên tục như sắp khóc nhưng muốn nói đó không phải là những gì nàng nghĩ vậy…
-“Khi nam nữ làm việc đó thì chất dơ của tình yêu được tẩy sạch mà thoát ra khỏi người, chỉ còn lại tình yêu trong sáng vĩnh cữu! Nên ta không muốn muội bị ô ế bởi những thứ bị thoát ra… nên ta vừa thưởng vừa rửa tay cho muội thôi! Muội không cần phải lo lắng mà suy nghĩ gì cả!”. Tiểu Quỷ mỉm cười vuốt ve khuôn mặt nàng, rồi hắn chỉ chỉ Tuyết Lam đang trần truồng nằm trên giường ngủ ngon lành mà nói.
-“Thiếu gia… hay để Thanh Lân phục thị người tắm rửa… để tẩy sạch chúng a!”. Nghe Tiểu Quỷ nói vậy, Thanh Lân đỏ mặt lí nhí nói.
-“Không cần phải vậy đâu… để dịp khác vậy! Lúc nãy ta được Thanh Lân thùy mị nết na, trong sáng phục thị nên những thứ đó đã bị muội tịnh hóa hết rồi!”. Tiểu Quỷ cười cười nói. Không phải hắn không muốn… giờ được nàng phục thị thì hắn nhịn không được mà hành xử nàng a!
Được Tiểu Quỷ khen như vậy làm Thanh Lân đỏ mặt không thôi, nàng nhìn Tiểu Quỷ đang thoải mái rửa mặt bằng khăn tay lúc nãy, với ánh mắt cảm động và đầy ao ước như muốn trao hết thảy cho hắn vậy…!
-“Sau này muội không được làm những việc bưng nước như thế này nữa! Có gì thì sai nàng ta làm cũng được!”. Tiểu Quỷ ngẩng đầu lên nhìn Thanh Lân mỉm cười, chỉ Tuyết Lam bên cạnh mà nói.
-“A…! Cô nương đó là ai vậy thiếu gia!”. Thanh Lân giật mình nghi hoặc hỏi, tuy biết nữ nhân đó là nữ nhân của thiếu gia nhưng tại sao lại để việc đó cho nàng ta làm, nên nàng rất muốn biết a…!
-“Ha ha! Nàng ta là Tuyết Lam, là tiểu thiếp của ta! Nhưng ta đối xử với muội tốt hơn, mấy việc đó sau này cứ để nàng ta làm hết là được!”. Tiểu Quỷ cười hì hì nói.
Thanh Lân trong lòng đầy nghi hoặc, thị nữ mà hơn cả tiểu thiếp???, mặt nàng đỏ lên tim đập “thình thịch!” khi không thể khống chế được một ý nghĩ xuất hiện trong đầu…
-“Đi thôi! Ta dẫn muội ra ngoài mua sắm vài thứ!”. Tiểu Quỷ đứng dậy, nhìn nàng cười nói, rồi hướng ra khỏi phòng bước tới.
-“Vâng! Thiếu gia…!”. Thanh Lân khống chế tâm tình của mình lại, e thẹn đáp lại rồi lẻo đẻo theo sau hắn ra khỏi phòng… Để lại Tuyết Lam đang mỏi mệt ở ngủ lại trên giường vì đã tiếp tục một cuộc chiến đấu khi trở về khách sạn.
Trước khi rời đi, Tiểu Quỷ không quên để lại Tử Linh ở lại canh chừng cho Tuyết Lam, để đề phòng bất trắc khi nàng gặp nguy hiểm.
…
Thanh Lân được Tiểu Quỷ dẫn đi mua sắm đủ thứ liên quan đến phụ nữ, miễn là nàng thích thì hắn sẽ mua tất, cái gì chứ tiền thì hắn không thiếu, chỉ thiếu [Điểm vinh dự] mà thôi.
Dẫn Thanh Lân dạo chơi đã đời thì hắn dẫn nàng tới trước Mạc Thiết dong binh đoàn… Một cái sân lớn cơ hồ có thể cùng Ô Thản Thành Tiêu gia đại viện so sánh xuất hiện ở trong tầm mắt hai người.
Ở phía trên cùng trong sân có treo một là cờ đang đong đưa theo gió, mấy chữ to Mạc Thiết Dong Binh Đoàn được vẽ ở phần trên bên ngoài lá cờ, mơ hồ lộ ra một cổ khí thế thiết huyết cứng rắn cùng ý chí kiên cường.
Tại bên ngoài đại viện vài tên đại hán thân hình dũng mãnh, cầm vũ khí trong tay đang thẳng tắp đứng thẳng, ánh mắt bén nhọn quét nhìn người đi đường qua lại ngoài cửa, từ trên thân thể bọn họ ẩn tán phát ra nhàn nhạt khí vị huyết tinh khi nhìn đến. Xem bọn họ là chân chính từ những thiết huyết hán tử đã từng lăn lộn trên lưỡi đao mới có thể phát huy khí thế như vậy. Khí thế không phải tại vì do mang vũ khí bên hông mang lại, mà là chính từ trong thân thể phát ra, lính đánh thuê bình thường khó có thể so sánh.
Tiểu Quỷ nhếch miệng chê bai, hắn bá đạo mà dẫn Thanh Lân vào trong, trong sự ngỡ ngàng của bọn chúng. Khi nhìn thấy rõ diện mạo của thiếu niên này thì bọn chúng run rẩy sợ hãi không thôi mà không dám nhúc nhích chút nào!…
Thanh Lân được đi cùng Tiểu Quỷ nên những ánh mắt đã từng thấy và biết nàng có biểu tình chán ghét đối với nàng trước đây, giờ đây đã nhìn nàng với ánh mắt đầy hâm mộ và ghen tị… Làm Thanh Lân hạnh phúc không thôi khi ông trời đã cho nàng gặp Tiểu Quỷ thiếu gia!
Con ngươi màu bích lục của Thanh Lân hiện lên đầy vui vẻ mà đi sát bên cạnh Tiểu Quỷ…
-“Đại nhân! Không biết hôm nay người đại giá quan lâm đến đến đây có việc gì không? Chẳng lẽ người đến đón Tuyết Lam?”.
Đi vào đại viện, một gã đại hán đứng ngay chỗ cửa vào đến nghênh tiếp, nhìn Tiểu Quỷ mỉm cười lấy lòng hỏi.
-“Không phải! Kêu đoàn trưởng của các ngươi ra đây, ta có việc cần sai bảo! Nếu sau ba phút mà không có mặt, thì chết chắc!”. Tùy tiện khoát tay Tiểu Quỷ bá đạo nói.
-“Đại nhân! Xin mời ngài vào trong… hai vị đoàn trưởng đều ở bên trong!”. Đại hán mỉm cười lấy lòng nói.
-“Ngươi điếc à! Ta biểu bọn chúng ra đây đó!”. Tiểu Quỷ tức giận nổi chứng nói.
-“Vâng! Tại hạ đi kêu liền…”. Tên đại hán đó run rẩy chạy nhanh vào trong, xém chút nữa vấp té…
Cửa đại viện nhanh chóng mở ra, hai thân ảnh chật vật hối hả từ trong đó bước ra, tới trước người Tiểu Quỷ một đoạn mà cung kính nói: “Không biết đại nhân tới đây có việc gì sai bảo, huynh đệ chúng ta sẽ cận lực hết sức mình!”.
-“Đây là kim tệ ta trả ơn cho các ngươi đã chăm sóc Tuyết Lam những năm vừa qua! Từ giờ nàng với các ngươi không còn quan hệ gì nữa… Biết chưa hả!”. Tiểu Quỷ cậy giàu lên mặt nói.
-“Vâng! Cảm ơn đại nhân!”. Tiêu Đỉnh hơi run rẩy mà cam chịu nhận lấy, hai huynh đệ đều che giấy ánh mắt không cam lòng nhìn hắn..
Tiểu Quỷ không quan tâm mà tiếp tục sai bảo bọn chúng tìm tung tích của Dị Hỏa, nhưng bọn hắn không biết hắn muốn tìm thứ gì, Tiểu Quỷ chỉ vào bảo đồ có đánh dấu Dị Hỏa cho bọn chúng nhìn xem…
Xong việc, Tiểu Quỷ dẫn Thanh Lân rời khỏi để trở về khách sạn. Trên đường trờ về Thanh Lân đều nhìn Tiểu Quỷ bằng ánh mắt muốn nói… làm hắn nghi hoặc không thôi. Về tới khách sạn, hắn nhìn nàng mà nhịn không được hỏi: “Thanh Lân! Muội có gì muốn nói với ta à?”.
-“À…! Thiếu gia… không biết người tìm thứ gì? Người có thể đem tờ bản đồ lúc nãy cho ta xem lại được không?”. Thanh Lân nắm chặt tay cố gắng nói, nàng muốn giúp Tiểu Quỷ thiếu gia a!
-“Được! Ta đang tìm kiếm Dị Hỏa!”. Tiểu Quỷ đồng ý nói rồi lấy ra cho nàng xem…
-“Cái kia…! Thiếu gia, vị trí phía đông Thạch Mạc thành… tựa hồ có điểm kì quái gì đó!”. Nghe Tiểu Quỷ nói vậy, Thanh Lân chắm chú xem… được một lát rồi không dám chắc nói.
Nghe vậy, Tiểu Quỷ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó đột nhiên quay đầu, hơi vỗ vào đầu mình thầm nói “Thất sách!”, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ thắt chặt của Thanh Lân, nhẹ giọng hỏi: “Muội biết?”.
Thanh Lân trên khuôn mặt nhỏ nhắn thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Ta cũng không biết ta cảm ứng được có chuẩn xác hay không… Bất quá tại nửa năm trước, ta thật là cảm ứng được tại khu vực đông bộ thiên nam Thạch Mạc thành, có một chút dị động?”.
-“Muội như thế nào biết?”. Tiểu Quỷ tiếp tục dò hỏi.
-“Ta… Ta không biết! Nửa năm trước, ta cảm ứng được một cỗ hơi thở cực kì cường đại xuất hiện ở phía ngoài Thạch Mạc thành, cỗ hơi thở này… Cùng một ít huyết mạch trong cơ thể ta có chút tương tự, mà ở trước mặt cổ hơi thở nọ cho dù là thiếu gia bây giờ so với nó cũng yếu hơn rất nhiều!”. Thanh Lân dè dặt kề sát Tiểu Quỷ, thấp giọng nói.
-“Cùng muội huyết mạch tương tự hơi thở? Còn mạnh hơn cả ta, chẳng lẽ là Nữ Vương Mỹ Đỗ Toa!”. Tiểu Quỷ suy nghĩ rồi vỗ đùi vui mừng nói.
-“Ta không biết…!”. Thanh Lân lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nếu là nàng… ta chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được, nửa năm trước nàng đột nhiên đi tới vị trí đông bộ Thạch Mạc thành, ở nơi đó tựa hồ dừng lại một đêm. Ở trong một đêm này, phía đông năng lượng cực kì táo bạo, hơn nữa ta còn biết tại lúc nàng rời đi tựa hồ đang bị thương…!”.
Nghe Thanh Lân nói ra, Tiểu Quỷ nhẹ thở ra một hơi, đôi mắt cười híp lại thấp giọng nói: “Muội có thể xác định địa phương nàng ta dừng lại, cụ thể là chỗ nào không?”.
-“Hẳn là có thể, mặc dù thời gian cách nửa năm, bất quá nàng để lại ở đó một ít hơi thở còn sót lại thật sự là quá nồng a… Ta dựa vào tia huyết mạch trong cơ thể nọ… hẳn là có thể tìm tới cái địa phương kia!”. Lúc nói đến tia huyết mạch nọ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân rõ ràng ảm đạm đi vài phần nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Quỷ đang nhìn nàng, mặt nàng vui vẻ hẳn lên mà thầm nghĩ: “Quên đi…! Chỉ cần được ở bên cạnh Tiểu Quỷ thiếu gia thì những thứ đó chẳng là gì mà phải quan tâm!”.
-“Thiếu gia muốn đi, Thanh Lân sẽ hết sức mang ngài đi mà!”. Thanh Lân mỉm cười nhìn hắn tiếp tục nói.
-“Aa, Thanh Lân yêu quý của ta… cảm ơn muội! Ngày mai chúng ta liền tới đó nhìn một chút chứ, hy vọng kết quả sẽ không để cho ta thất vọng!”. Tiểu Quỷ cười xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói.
-“Ưm…!”. Thanh Lân nhắm mắt rên nhẹ mà hưởng thụ lấy…
-“Giờ ta sẽ dạy cách cho muội tu luyện để trở nên xinh đẹp, động lòng người hơn!”. Tiểu Quỷ cười hắc hắc mà truyền công pháp tu luyện Ngọc Nữ Thần Âm Công cho Thanh Lân…
……
———-
P/s: Cầu like mỗi chương! Thanks!