Thanh âm nữ nhân đột ngột vang lên, ôn nhu đến mức làm người say đắm, giọng nói kèm theo chút mị hoặc quanh quẩn đâu đây. Làm cho Tiểu Quỷ đang yy thầm nghĩ thì có đôi chút thất thần: “Mẹ nó! Đang chuẩn bị lên nòng mà bị phá rối, may là nữ nhân chứ không ta đè đầu ra mà đánh rồi! Ý, nữ nhân cũng có thể đè ra mà nện mà…!”, sau một lát mới dời mắt về phía cửa phòng.
Cả ba nàng đã nhanh chóng chỉnh chu lại y phục, Tiêu Ngọc và Tuyết Ny vội vàng ra mở cửa tiếp đón…
Trước cửa phòng, chỉ thấy một nữ nhân thân mặc lục y đang đứng đó có đôi chút thở dốc mỉm cười, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng, sóng mắt lưu chuyển nhìn mọi người với ánh mắt nhu hòa, tựa như làn nước nhẹ nhàng chảy qua, làm cho người ta không nhịn được phải say đắm ngắm nhìn. Càng chết người hơn nữa là giờ đây trên mặt nàng hiện lên ráng mây đỏ ửng, trông rất động lòng người, làm Tiểu Quỷ không thể không nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt tỏa sáng.
Nữ nhân nhìn qua tuổi có lẽ chỉ hơn đám người Tiêu Ngọc một ít, nhưng dáng người đầy đặn của nàng lại phát ra một cỗ thành thục mê người theo năm tháng, loại phong tình vạn chủng này, không phải những thiếu nữ ngây thơ như Tiêu Ngọc có thể so bì.
Tiểu Quỷ đảo mắt quét một vòng trên người nữ nhân như âm thầm soi mói hết cả người nàng, mặc dù dung mạo của nàng nếu so sánh với Nhã Phi hay Tiêu Ngọc thì vẫn kém hơn một chút, nhưng đối với khí chất ôn nhu không một chút giả tạo của nàng, Tiểu Quỷ trong lòng cảm thấy tràn ngập rung động. Nữ nhân này, dùng cái khái niệm là nữ nhân như thuỷ, chính là có thể hướng tới điểm đẹp đẽ nhất của nàng. Tiểu Quỷ chép chép thầm nói: “Đúng là thục nữ mà… Nên hái… nên hái a!”.
-“Nhược Lâm đạo sư! Hì hì, Ngọc nhi cứ tưởng người đã chết rồi! Mà sao mặt người đỏ thế?”. Tiêu Ngọc nhanh chóng ôm lấy vòng eo nàng mà cười nói.
-“Aa, Ngọc nhi, mấy ngày ni có thoải mái không? Ta bị phục kích nên trúng ám toán của bọn tặc nhân!”. Ôm Tiêu Ngọc trong lòng, người được gọi là Nhược Lâm đạo sư ôn nhu cười hỏi.
-“Cũng không tệ lắm, Ngọc nhi rất chi là sướng!”. Cười cười nói, Tiêu Ngọc nhè nhẹ cắn vào vành tai của Nhược Lâm đạo sư, nhẹ giọng trêu tức: “Đạo sư càng ngày càng ôn nhu, cứ như vậy, nếu sau này có nam nhân nào bị đạo sư coi trọng, sợ rằng sẽ bị cái ôn nhu này bắt đi mất”.
-“Thế người có sao không?”. Chợt nhớ tới lời nói trước đó của Nhược Lâm đạo sư, Tiêu Ngọc lo lắng hỏi.
Khuôn mặt của nàng đỏ càng thêm đỏ hơn, Nhược Lâm đạo sư bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ta không sao? May mắn chỉ là bọn tép riu và một tên nhất tinh Đại Đấu Sư yếu kém, ta đã giết sạch bọn chúng rồi!”.
-“Tuyết Ny! Ngươi mau lấy cho ta ít nước chứ ta nóng quá…!”. Nàng như ngửi thấy mùi gì đó mà khó chịu bèn bảo Tuyêt Ny bên cạnh.
-“Hình như nàng trúng xuân dược rồi, lấy nước không ăn thua gì đâu!”. Tiểu Quỷ sau khi nhìn nàng chăm chú thì biết Nhược Lâm đạo sư bị ám toán bằng một loại xuân dược loại khí rất lợi hại, ngay cả tu vi Đại Đấu Sư như nàng cũng không triệt tiêu được mà chỉ cầm cự cho đến lúc này, khi ngửi được mùi khí tức của nam nhân thì khó mà cầm cự được thêm nữa.
Chợt nghe thấy Tiểu Quỷ nói, tuy nghi hoặc nhìn hắn và Nhã Phi, nhưng Nhược Lâm đạo sư vẫn cố hết sức như ráng nhịn gì đó mà ôn nhu hỏi Tiêu Ngọc: “Người này là người mà ngươi thường nhắc đến phải không? Nhìn rất không tồi đấy?”.
-“Sao ngươi biết ta trúng xuân dược?”. Nhược Lâm đạo sư đôi mắt trở nên mê ly có phần ướt át nghi hoặc nhìn Tiểu Quỷ hỏi.
-“Không tin thì nàng cứ chờ xem”. Tiểu Quỷ không quan tâm nói.
-“Ngươi…!”. Nhược Lâm đạo sư cảm thấy muốn khóc a! Nàng biết mình trúng xuân dược chứ, cố gắng khống chế để chạy về đây để nhờ các nàng giúp đôi chút để đẩy ra khỏi cơ thể mà ngờ đâu trong này có nam nhân. Thật tiện nghi cho hắn mà, nàng sắp chịu hết nổi rồi!.
-“Phu quân! Chàng mau giúp Nhược Lâm đạo sư đi a!”. Tiêu Ngọc và Tuyết Ny nhìn hắn mà lo lắng nói.
-“Lo gì…”…
Chưa kịp nói hết câu thì trước mặt hắn lục sắc nổi lên, cả người Nhược Lâm đạo sư đã nhanh chóng ôm chặt lấy hắn, hai chân nàng kẹp chặt hông hắn. Nhược Lâm đạo sư giống như một xà nữ quấn chặt trên người Tiểu Quỷ, trong cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng phát ra thanh âm “Ưm… ưm!” trêu chọc lòng người, môi đỏ mọng hé mở ra mãnh liệt hôn lên đôi môi Tiểu Quỷ trong ánh mắt kinh ngạc của ba người Nhã Phi, Tiêu Ngọc và Tuyết Ny.
-“Không được a…!”. Tuyết Ny đỏ mặt hét lên, còn Tiêu Ngọc và Nhã Phi đỏ mặt mà vuốt trán u oán thầm nghĩ: “Lại thêm một tỷ muội mới!”.
“Phu quân giúp không được thì có tiểu đệ đệ lo!”. Tiểu Quỷ yy thầm nghĩ.
Có tiện nghi ngu gì không chiếm a!
Đáp trả lại nàng trong giây lát thì Tiểu Quỷ cố ý đẩy đầu của nàng ra, Nhược Lâm đạo sư tuy uể oải nhưng vẫn quấn chặt lấy hắn lần nữa, ở trong lòng hắn mà không ngừng vặn vẹo, tựa hồ hận không thể tan ra tiến vào thân thể của hắn, cùng hắn hợp làm một thể!
Vóc người đầy đặn ma sát lên người Tiểu Quỷ, một đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp kẹp thật chặc lấy thắt lưng của hắn. Tiểu Quỷ có thể hoàn toàn cảm nhận được bộ ngực sữa của nàng đè ép trên lồng ngực của mình, hai luồng cao phong bị chen chúc đến biến hình, mềm mại rồi lại không thiếu co dãn kinh người! Mà mông của nàng cũng không ngừng lên xuống liên tục ma sát hạ thân của hắn, làm cho tiểu đệ đệ của hắn có phản ứng mà trổi dậy!
-“Cho ta! Ta muốn…! Xin ngươi đấy… ta chịu hết nổi rồi!”.
Nhược Lâm đạo sư giờ đây chỉ biết nhục dục nên dùng ánh mắt ai oán nhìn Tiểu Quỷ nói nhỏ, trong cái miệng nhỏ nhắn hộc ra nhiệt khí làm cho người ta huyết mạch sôi trào, bộ dáng quyến rũ làm rung động lòng người kia đủ để cho bất kỳ nam nhân nào điên cuồng.
Hắn cũng không ngờ tới bởi vì dược lực chi phối mà lực lượng của Nhược Lâm đạo sư yếu ớt như thế nên chỉ có thể yếu ớt mà cầu xin hắn xơi nàng!
Không đúng! Không đúng kịch bản mà ta muốn ha! Xuân dược gì mà làm cho nàng yếu ớt như thế? Nàng phải thật mạnh mẽ mà giật ta xuống hung hăng mà cưỡi ngựa chứ! Xong việc ta bắt nàng chịu trách nhiệm và tiện thể thu nàng luôn mới phải lý chứ!…
Lắc đầu, tuy hắn nghĩ vậy…! Nhưng khi nhớ đến ánh mắt và khí chất ôn nhu của nàng, tuy vẫn cố gắng cầm cự dược lực mà vẫn quan tâm đến Ngọc nhi thì hắn không muốn thấy nàng đau khổ sau khi tự nhiên thất thân trên người hắn a!
Giờ mà làm trước mặt các nàng, hai nàng Nhã Phi và Tiêu Ngọc thì không sao, nhưng Tuyết Ny thì sẽ khó chấp nhận được a…! Muốn tiến hành lạt mềm buộc chặt mà!
Nghĩ vậy, hắn liền phong bế hết hành động của Nhược Lâm đạo sư trong khi tay nàng đang cầm lấy tiểu đệ đệ của hắn. Tay hắn truyền dị hỏa vào thể nội nàng, ôn nhu và triệt tiêu hết dược lực trong người nàng.
Một khắc sau, Nhược Lâm uể oải vô lực dựa vào Tiểu Quỷ mà đứng trên mặt đất. Sắc mặt tuy vẫn đỏ ửng nhưng vẫn ôn nhu mà nhìn hắn nói: “Cảm ơn…!”.
-“Không có gì! Nhưng nàng phải chịu trách nhiệm với ta đấy… Ta rất khổ đó nha!”. Tiểu Quỷ giả vờ đáng thương nói.
…
-“Chàng muốn sao?”. Sau khi điều tức trong giây lát, Nhược Lâm đứng thẳng nhìn hắn ôn nhu hỏi.
-“Tất nhiên là muốn nàng trở thành nữ nhân của ta rồi!”. Tiểu Quỷ nhìn nàng chân thành nói.
-“Được…! Thấy chàng trẻ tuổi mà tu vi cao và tâm tính kiên định như vậy thì thiếp sẽ đồng ý! Nhưng với một điều kiện…!”. Nhược Lâm ôn nhu nói.
-“Điều kiện gì…?”. Tiểu Quỷ hào hứng hỏi.
-“Chàng phải đánh bại thiếp! Không được thì việc trước đó miễn bàn”. Nhược Lâm cười dài nhìn Tiểu Quỷ, ôn nhu nói.
Nàng biết hắn là đỉnh cấp thiên tài, trẻ tuổi mà đã có tu vi nhất tinh Đấu Sư! Nhưng giờ vẫn chưa đánh lại nàng a! Vì nàng giờ có tu vi ngũ tinh Đại Đấu Sư nên dư sức đánh bại hắn… để hắn biết khó mà lui! Muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn thì sau này lớn lên rồi hẳn tính đi.
-“Sao? Vẫn muốn?”. Nàng nhìn hắn cười dài ôn nhu hỏi.
-“Tất nhiên! Một lời đã định, ta sẽ cho nàng biết nam nhân của nàng mạnh mẽ như thế nào! Nàng thua thì sau này phải nghe lời ta, gọi ta là phu quân!”. Tiểu Quỷ cười hắc hắc bá khí nói.
Ba người Nhã Phi thấy vậy mà nhìn hắn chằm chằm, nụ cười nở rộ đầy kiêu ngạo và tự hào đối với phu quân của mình!
Mặc dù cảm giác được cái gì đó không đúng…! Bất quá lúc này, Nhược Lâm thở dài mà gật đầu, lỡ leo lên rồi thì tiếp tục thôi! Mong sao giống như những gì nàng dự tính!.
Nàng tính nhưng không bằng trời tính a…!
Một nam tứ nữ cùng nhau ra khỏi phòng, đến nơi bí mật ở ngoài Ô Thản Thành mà tiến hành ước chiến…
……