-“Quỷ mặt đen! Đồ tiểu sắc quỷ chết tiệt, cuối cùng cũng để bổn cô nương gặp lại ngươi!”.
Sau mấy ngày miệt mài hoàn thành các tác phẩm nghệ thuật để đi tặng người đẹp, Thích Tiểu Quỷ đang yy nghĩ các cảnh nóng chuẩn bị được xem, vừa đóng cửa phòng chuẩn bị rời khỏi Tiêu gia thì có âm thanh trong trẻo mang theo vài phần tưởng niệm vang lên.
Thích Tiểu Quỷ ngẩn đầu lên nhìn theo hướng thanh âm, trước mắt hắn là một mỹ nữ mặc một bộ đồ tựa như là trang phục của một học viện nào đó, bên hông có đeo một thanh trường kiếm, đang đứng chắn trước mặt hắn. Vóc người mỹ nữ cao cao, mà cái làm cho người ta chú ý nhât, chính là cặp chân thon dài mượt mà, cho dù xinh đẹp động lòng người như Nhã Phi, cũng không có được.
-“Mỹ nữ chân dài! Ngươi là ai a? Tại sao lại chắn đường đi của ta?”. Thích Tiểu Quỷ nghi hoặc hỏi.
-“Quỷ mặt đen! Đến ta là ai mà ngươi cũng không biết à? Đoán thử xem?”. Mỹ nữ vừa nói vừa vuốt nhẹ cặp chân mượt mà của mình.
-“A…! Chẳng lẻ nàng là Tiêu Ngọc?”. Nhìn đôi chân thon dài đó và tuổi như thế này thì trong Tiêu gia chỉ có mình nàng thui.
-“Hằng gì đôi chân này ta thấy quen quen, mà mặt nàng… chẳng lẽ dậy thì thành công?”. Thích Tiểu Quỷ chạy tới nắm cằm nàng lên xem xét.
-“Quỷ mặt đen, ngươi vẫn háo sắc như xưa a! Toàn chiếm tiện nghi của người ta”. Tiêu Ngọc gạt tay hắn ra, vui mừng thẹn thùng nói vì hắn vẫn còn nhớ tới nàng.
-“Lúc trước mặt nàng toàn tàn nhang, nổi toàn mụn ta còn chiếm tiện nghi được chứ nói chi bây giờ khi đã là một mỹ nữ chân dài”. Thích Tiểu Quỷ cười hèn mọn nói.
Nghe Quỷ mặt đen nói vậy nên nàng cười hớn hởi kể lại cho hắn nghe…
…
Năm đó khi nàng truy sát hắn vì tội rình mó nàng tắm và tội sàm sở đôi chân thon dài của nàng thì cả hai vô tình rớt xuống một sơn động. Hắn bị thương vì làm nệm lưng cho nàng khi rớt xuống chứ không thì nàng đã hương tiêu ngọc vẫn rồi, khi đó nàng không biết hắn làm bộ thui nên khi đó nàng đã hơi bị cảm động rồi…
Trong sơn động đó có một bộ hài cốt đang ngồi cầm một hộp ngọc được bảo quản rất cẩn thận. Cả hai mở hộp ngọc ra thì có một viên đan dược to tròn, mùi đan hương nồng nặc bốc lên, làm tâm thần thoải mái, nàng nhịn không được mà nhanh tay lấy đan dược bỏ vào miệng và cười hắc hắc nhìn hắn.
Sau khi cả hai trở về Tiêu gia thì hăm dọi hắn mà còn tái phạm là chết với nàng. Sau vài ngày thì khuôn mặt nàng rất ngứa, nổi lên đầy tàn nhang làm khuôn mặt vốn xinh đẹp của nàng trở khi nhìn trở nên xấu xí! Nàng khóc nức nở khi thấy mặt nàng trong gương, nàng hối hận khi nhất thời nổi lòng tham.
Những đứa trẻ khi bình thường đều bu lấy nàng chơi đùa thì bây giờ bọn hắn đều xa lánh nàng, đều buôn lời treo trọc “đồ mặt tàn nhang, con vịt xấu xí”. Nàng trốn ở một góc mà ôm mặt khóc, bị hắn bắt gặp, hắn không những không cười chê nàng mà còn dỗ ngon dỗ ngọt cho nàng hết khóc! Cuối cùng hắn nói lên giọng điệu đầy tự tin “say nàu ta sẽ trở thành luyện dược sư để chữa khỏi cho biểu tỷ nên biểu tỷ đừng khóc nữa”. Khi đó trong tim nàng đã có hình bóng của tên quỷ nhỏ mặt đen này rồi.
Mấy năm đó trong Tiêu gia luôn có bộ ba: một nữ hài tử xinh đẹp chơi đùa cùng một nam hài mặt đen và một thiếu nữ chân dài mặt đầy tàn nhang luôn theo sau như tỷ tỷ bảo vệ… Mỗi khi hắn rình nàng tắm, nàng đều đỏ mặt e thẹn chỉ mắng thầm “Quỷ mặt đen! Đồ tiểu sắc quỷ!”, rồi quay lưng và khoe đôi chân mình cho hắn nhìn cho đã ghiền!
Bốn năm trước, sau khi thấy hắn dần dần lớn lên sắp trở thành nam nhân, sợ hắn sau này biết được nữ nhân đẹp là gì và sẽ chê nàng, không để ý đến nàng nữa thì nàng hối thúc cùng phụ thân mình rời khỏi gia tộc để đi cầu y. Cầu y thì không thấy nhưng nàng được một đạo sư của Già Nam học viện nhận vô học viện để tu luyện.
Sau khi tu luyện tới Đấu Giả thì khuôn mặt đã trở lại như trước kia và đẹp hơn khi nàng đã lớn. Tốc độ tu luyện của nàng nhanh hơn nên nàng tra cứu các loại điển tịch thì biết đan dược khi đó mình nuốt là loại đan dược cải tạo thuộc tính nâng cao khả năng tu luyện đã thất truyền, còn tàn nhang trên mặt thì do tác dụng phụ khi nuốt quá nhanh quá sớm…
Nàng tu luyện ở Già Nam học viện một mạch cho đến lục tinh Đấu Giả thì nhận được tin của đệ đệ của mình, Tiêu Quỷ sắp bị đuổi ra khỏi gia tộc do từ thiên tài trở thành phế vật. Nhận được tin nàng trở nên lo lắng, biết được mình đã yêu say đắm hắn rồi nên nàng xin phép đạo sư ở học viện để trở về trước thời gian…!
…
-“Quỷ mặt đen! Mấy năm này ngươi sống sao? Chắc cực khổ lắm…? Tỷ tỷ nhớ ngươi lắm…!”. Tiêu Ngọc nhìn hắn thâm tình nói, trong đôi mắt nàng hiện lên nổi lo âu.
Nghe Tiêu Ngọc nói vậy và biểu tình trên mặt nàng làm Thích Tiểu Quỷ hào hứng khi có mồi dân đến tận miệng a!
Làm hắn nhớ lại năm đó khi biết đi, nhờ vào hình dáng trẻ nhỏ ngây thơ vô số tội thì hắn đã đầu tư vào công cuộc rình mò nữ nhân trong Tiêu gia tắm, từ thiếu phụ, thiếu nữ,… miễn là mỹ nữ hắn đều không bỏ sót một ai. Kết quả đánh bậy đánh bạ được mỹ nhân như người mẫu chân dài, đã ghiền… đã ghiền lắm lun!
-“Haha! Ta vẫn sống tốt bình thường, ngày ngày cùng Huân Nhi chơi trò chơi người lớn, nàng muốn chơi không?”. Thích Tiểu Quỷ nhìn nàng cười hèn mọn nói.
Tiêu Ngọc tưởng hắn lại đùa giỡn nói cho có lệ nên vẫn nhìn hắn lo lắng hỏi: “Thế Huân Nhi biểu muội đâu? Nàng không ở cùng ngươi à?…”.
-“Ta với Huân Nhi tạm thời xa nhau một đoạn thời gian, Huân Nhi trở về gia tộc của nàng ấy rồi!”. Thích Tiểu Quỷ thần tình ảm đạm nhìn ngực Tiêu Ngọc nói.
Thấy hắn như vậy, Tiêu Ngọc tưởng hắn mấy năm mình đi bị người khác ức hiếp mà giờ không có ai bên cạnh, nên nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mà nàng nhìn sao cũng thấy điển trai, thâm tình nói: “Không sao, Huân Nhi đi rồi thì còn ta! Sau này ở Tiêu gia ai dám bắt nạt ngươi, ta sẽ cho hắn biết tay! Đặc biệt là thằng mặt trắng Tiêu Viêm”.
-“Ngươi không cần tu luyện cũng được, không cần để ý đến lời nói của mấy người trong gia tộc. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ cùng ngươi rời khỏi gia tộc, sau này ta sẽ lo cho ngươi”. Tiêu Ngọc đôi mắt long lanh nhìn hắn chân thành quật cường nói.
-“Thế Huân Nhi thì sao? Lỡ nàng ấy trở về tìm ta mà không thấy thì chẳng lẽ làm lời cho thằng Tiêu Viêm à?”. Thích Tiểu Quỷ vuốt ve đôi chân thon dài của nàng, tim phổi không đổi nói xạo.
-“Ưm…ư! Thế ta và ngươi cùng đi tìm nàng, chỉ cần Huân Nhi đồng ý thì ta và nàng đều sẽ gã cho ngươi!”. Tiêu Ngọc ren nhẹ nhìn hắn đỏ mặt, lí nhí nói.
-“Mà ai nói với nàng là ta không tu luyện được! Do tạm thời luyện đan để chữa trị cho nàng mà thất bại bị phản phệ thui!”. Thích Tiểu Quỷ tiếp tục xạo lìn lừa tình nói.
-“Á…! Thế ngươi có sao không…?”. Tiêu Ngọc ôm hắn, rờ mó xem xét từ trên xuống dưới lo lắng hỏi.
-“Hehe! Nàng xem…!”.
Nói rồi hắn tiếp tục khoe hàng, tu vi đấu khí của mình và dị hỏa… Trong sự ngỡ ngàng của Tiêu Ngọc, Thích Tiểu Quỷ ôm nàng vào lòng, nàng vùng vẫy đôi chút cho có lệ. Hắn mặt đối mặt sát rạt nhìn nàng, mỉm cười bá đạo nói: “Ta sẽ chấp nhận nàng là nữ nhân của ta, phải xem biểu hiện nàng thui!”.
-“Ngọc Nhi nàng có đồng ý trở thành nương tử của ta không?”.
Thấy Tiêu Quỷ, người tình từ nhỏ của nàng biến đổi nhanh như chớp, vẫn tính tình như xưa. Nàng cố gắng định thần lại, mỉm cười nhìn hắn, đỏ mặt hạnh phúc nói: “Vâng! Thiếp đồng ý… Thưa tướng công!”.
-“Haha! Thế phu thê chúng ta đi làm việc trời ban cho phải làm thôi!”. Thích Tiểu Quỷ hèn mọn cười nói.
Vừa nói Thích Tiểu Quỷ kéo tay Tiêu Ngọc nhanh chóng trở lại phòng hắn…!
……