Nhìn cái cách mà Saki cư xử, không khó để nhận ra đám người các nàng suốt tuần lễ này chỉ có ngồi học vẹt chứ hoàn toàn không để tâm vào nó.
Rốt cuộc nàng ta có muốn giúp đỡ công ty của ba mình không vậy?
“Thôi bỏ đi, rót cho ta cốc nước lọc!” Lăng Thiên nhún vai thở dài, sau đó liền đàng hoàng ngồi xuống ghế.
Hắn muốn xem xem, ngoại trừ Rin ra, hai cô hầu gái bất đắc dĩ này có làm nên trò trống gì hay không?
“Dạ Dạ, vâng, em đi làm ngay!” Sau vài giây đứng hình, rốt cuộc cô bé đeo kính nhút nhát cơ thể cũng phản ứng, liền vội vàng chạy vào trong bếp tìm kiếm cốc nước.
“Nàng ta… Giống như tên gọi Aya Fujisaki thì phải?” Lăng Thiên nheo nheo đôi mắt, nhìn bóng lưng hậu đậu kia mà thì thào.
Trong nguyên tác, nếu như Rin đi theo Saki chỉ bởi nhà Kujou của nàng bao đời đều làm việc dưới trướng nhà Tenjouin thì trong trường hợp của Aya thì lại khác, nàng ta hoàn toàn không có một chút dây mơ dễ má nào đối với hai cái gia tộc đó cả.
Aya, bởi tính cách nhút nhát nên hồi nhỏ thường bị trêu chọc, cuối cùng được Saki giúp đỡ nên từ đó liền giống như cái đuôi, luôn đi theo thần tượng của mình!!!
“Nước tới rồi đây!” Sau một hồi lúng túng tìm kiếm, cuối cùng Aya cũng mang ra một cốc nước đầy.
Cầm cốc nước trên tay, nàng chạy một mạch thật nhanh, chỉ vì không muốn “chủ nhân” của mình phải chờ đợi. Chỉ là rốt cuộc, khi cốc còn chưa đến nơi, nước ở trong đã bay tới trước rồi…
“Oạch!!!”
“Ah, đau quá!” Aya cầm trên tay cốc nước, vốn định đặt xuống bàn gần đó, nhưng cuối cùng do tính cách hậu đậu của nàng vẫn không thể sửa đổi, liền vấp ngã sấp mặt trước khi hoàn thành nhiệm vụ.
Té ngã trước ngưỡng cửa thiên đường ah…
Chiếc cốc rơi xuống đất, nước bên trong liền theo quán tính tạt về phía Lăng Thiên…
Nếu như bình thường, hắn hoàn toàn có thể né tránh nếu không muốn bản thân mình bị ướt. Chỉ là lần này có chút khác biệt, khi Lăng Thiên liếc mắt một cái, vị trí điểm rơi của nước chuẩn bị ập xuống liền trong nháy mắt được hắn xác định.
Là nơi đó!!!
“Choẹt!”
“Ah, sensei, anh có sao không?” Rin chứng kiến quần của Lăng Thiên bị nước đổ vào liền vội vã lo lắng hỏi.
“Rin, ta không sao!” Lăng Thiên cho nàng một cái nháy mắt, sau đó nghiêm mặt quay sang nhìn tiểu thư nhà Tenjouin cười nói:”Quần ta ướt hết rồi, cô mau mang khăn tới đây lau đi!!!”
“Ngươi không có tay-” Saki thấy Lăng Thiên sai bảo mình, theo bản năng liền phản bác lại, nhưng lời nói mới đi được một nửa, rốt cuộc nàng cũng nhớ ra nghĩa vụ của mình.
Ah, quên mất giờ ta đang là hầu gái của hắn, phải phục vụ hắn thật tốt nếu như không muốn tập đoàn Tenjouin phá sản!!!
“Đưo- Được rồi, chờ một chút!” Rốt cuộc lí trí cũng chiến thắng, Saki cũng lần đầu tiên cầm lấy chiếc khăn lau tay mà theo nàng là món đổ bẩn thỉu không nên chạm vào bước ra.
Đi từ từ tới chỗ Lăng Thiên, đang định cúi xuống lau khô quần cho hắn, Saki lúc này mới nhìn rõ vị trí ướt mà Aya vừa hậu đậu đổ vào.
“Ngươi- Ngươi ướt ở vị trí nào đấy hả?” Saki đỏ bừng mặt hét lên, bởi lẽ vị trí kia quả thực quá nhạy cảm rồi!
“Hả? Tiểu thư à? Lúc nãy cô có nhìn thấy không vậy? Ta là ngươi bị động mà, còn có thể quyết định việc nước sẽ đổ ở vị trí nào sao?” Lăng Thiên trừng mắt nói, nhưng trong lòng thì đang cười khẩy.
Học bá môn hình học, xác định điểm rơi của một vật quả thực liền dễ hơn cả ăn uống!!!
Ở bên cạnh, nhìn Lăng Thiên đang dăn dạy tiểu thư Saki của mình, Rin chỉ biết mím môi không nói. Bởi lẽ, thân là người luyện võ, nhất là đối với người chỉ bằng khí tràng liền đánh bay mấy chục tên bảo vệ cấp cao, không thể có chuyện hắn không phản ứng được với tốc độ nước rơi vào người mình như thế được!
“Câm- Câm đi, ta lau là được chứ gì!” Saki nhắm mắt hét lớn, sau đó phụng phịu quỳ một chân xuống dưới người Lăng Thiên.
Nhìn cái quần ướt sũng ở vị trí nhạy cảm, Saki hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là đưa khăn tới chà xát.
Một hai một hai…
Xoạt xoạt…
Dùng khăn tay kỳ cọ nơi đũng quần của Lăng Thiên, lại ở trong một tư thế mờ ám khiến cho nàng chỉ biết nhắm mắt mà làm. Nhưng mà, cái gì đến rồi cũng phải đến, bỗng nhiên nơi nàng đang làm từ đồng bằng phẳng lặng liền bỗng dưng hóa thành đồi núi to lớn!
“Á á á, tên biến thái, ngươi-” Saki đang lau quần, cảm nhận thấy bàn tay mình vừa chạm vào cái thứ gì cứng cứng nhô lên liền nhanh chóng hoảng hốt.
Vị trí đó, ngoài thứ đó ra còn có cái gì khác đây?
“Lại hét cái gì? Đó không phải phản ứng tự nhiên sao?” Lăng Thiên nhìn tiểu đệ đệ của mình biểu tình liền nhếch miệng nói, sau đó chỉ tay xuống dưới, một mặt không hề quan tâm nói ra:”Giống như quần lót của ta cũng ướt thì phải…”
“CÁI GÌ???” Lần này Saki rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, chiếc khăn trên tay nàng cũng ném đi chỗ khác rồi đứng dậy, một mặt căm phẫn mà nhìn Lăng Thiên.
Tên thầy giáo biến thái, muốn cho ta quỳ xuống lau quần lót cùng cái thứ côn thịt xấu xí của ngươi sao?
Không có khả năng!!!
“Vậy ra đây chính là niềm kiêu hãnh của nhà Tenjouin sao? Thật đáng hâm mộ mà!” Chứng kiến Saki bão nổi, Lăng Thiên cũng không ngoài dự liệu. Hắn cười khẩy châm chọc, sau đó giả vờ quay sang nhìn Rin một cái rồi nói ra:”Liên hệ với cái tên chủ tịch kia, tên hắn là Ryuu gì gì đó thì phải, bảo hắn chuẩn bị ra đường làm ăn xin đi nhé!!!”
“Hahahaha!!!”
Tiếng cười của Lăng Thiên vang vọng khắp phòng khiến cho một mặt đang phẫn nộ của Saki cũng dần tỉnh táo lại.
Đúng rồi, cha nàng muốn nàng tới đây phục vụ hắn, khiến hắn thỏa mãn liền sẽ cứu được công ty mà gia tộc đã gây dựng lên bao năm. Nếu như nàng không làm được việc, chẳng phải nàng cũng liền là tội nhân thiên cổ của gia tộc sao?
“Đượ- Được rồi, ta lau là được chứ gì!” Saki cúi đầu nén nước mắt tuôn rơi, sau đó định quay người nhặt lại chiếc khăn rơi xuống đất, chỉ là…
“Chiếc khăn đó bẩn rồi, không dùng nó nữa… Dùng tay của mình đi!” Lăng Thiên liếc mắt nói ra.
Ném đi rồi nhặt lại, bộ trên đời dễ dàng thế sao?
“Biế- Biết rồi…” Cơ thể Saki run rẩy nói, nàng cũng biết là Lăng Thiên đang muốn làm nhục nàng nên chỉ biết căn răng mà cam chịu.
Rốt cuộc, sau một hồi vật lột, nàng cũng kéo được chiếc quần dài trên người Lăng Thiên xuống. Nhưng là, dường như nàng cũng không có kinh nghiệm lột quần đàn ông ra bao giờ, nên khi cởi nó, tay nàng cầm vào cạp quần mà không phải ống, khiến cho khi lột liền lôi theo cả đồ hộ vệ bên trong…
“Xoạt”
“Á Á Á!!”
Tiếng la thất thanh trong phòng vang lên, ngoại trừ Rin hơi đỏ mặt vì đã quen thuộc ra, cả Aya và Saki giống như chứng kiến điều gì đó kinh khủng lắm liền dùng tay che mặt lại mà hét.
Các nàng… Các nàng vừa chứng kiến một con trăn?
“Hét lớn cái gì? Mà ta bảo cô lau quần lót cho ta, ai bảo cô lột nó rồi ném xuống đất vậy hả?” Lăng Thiên kéo tay Saki ra không cho nàng che mắt, sau đó bắt ép nàng quỳ xuống dưới khiến nàng nhìn chằm chằm vào tiểu đệ đệ gân guốc của hắn.
Nhìn đi, đây sẽ là thứ mà tương lai nàng sẽ không thể rời mắt khỏi nó được đấy!
“Buông- Buông ta ra, làm- làm ơn tha cho ta đi mà…” Rốt cuộc không chịu được nữa, Saki liền khóc lên, khóc lê hoa đái vũ trông vô cùng thương cảm.
Nếu như bình thường, chứng kiến một cô gái nữ sinh với mái tóc vàng quăn bụm mặt khóc kiểu đó, chắc chắn Lăng Thiên sẽ thương cảm mà bước tới hỏi han nàng. Nhưng là, biết tính cách của nàng từ trước, hắn không dễ gì mà buông tha chỉ nàng mít ướt được!
Mới có thể mà đã tha, vậy thì làm sao tiểu đệ đệ có hàng để thỏa mãn…
“Đứng lên, nếu còn khóc nữa, có tin ta liền khiến cha cô biến mất vĩnh viễn trên thế giới này không hả?” Lăng Thiên cười lạnh nói.
Quả nhiên là có tác dụng, ngay khi vừa nghe thấy Lăng Thiên nói, Saki lập tức dừng việc khóc lại, một mặt hoảng sợ mà nhìn hắn cầu xin:”Đừ- Đừng mà, xin đừng làm hại đến cha ta…”
“Muốn cha cô không việc gì thì mau làm nhiệm vụ của mình đi!” Lăng Thiên chỉ chỉ tay vào tiểu đệ đệ đang cương cứng phía dưới của mình nói ra, sau đó quay sang nhìn Rin đùa giỡn nói:”Lần sau em có thuê hầu gái thì nên chọn người nhanh nhẹn một chút, quan trọng nhất là phải hiểu việc, đừng có thuê người đến việc cơ bản nhất liền không làm được… Thật là!!!”
“Vâng… Em biết rồi sensei!!” Rin đỏ mặt cúi đầu, sau đó như có như không liếc nhìn Saki một cái.
Tiểu thư… nếu không làm được thì đổi cho em đi!
Saki vào lúc này đã không còn dám phản kháng, vội vã bò dậy đến trước người Lăng Thiên. Nàng ngẩng đầu, chứng kiến cái thứ gân guốc to lớn kia với cái mùi hương kỳ lạ chỉ cách mũi nàng vài cm…
“La- Lau thế nào… Chủ- Chủ nhân?” Saki cố nén run sợ hỏi.
Lăng Thiên không có trả lời, hắn chỉ liếc nàng thật sâu khiến nàng càng thêm hoảng sợ. Rốt cuộc sau một hồi chờ đợi, Saki cũng thấy được Lăng Thiên có hành động tiếp theo.
“Đôi môi đẹp đấy, màu son rất khó phai cùng độ mềm mại vừa phải!!”
Hắn dùng tay đưa tới mân mê bờ môi hồng của nàng, cuối cùng sau một phút liền dừng lại, rồi chỉ chỉ tay vào nó mà thản nhiên nói ra:”Dùng miệng lau thử đi, ta muốn xem xem, màu son trên đây có trôi đi khi làm việc đó không!!!”