Một tuần sau!!!
“Sensei, chúng ta làm ở đây không sao chứ?” Haruna có chút lo lắng hỏi.
“Thế nào? Chẳng phải em là người muốn sao?” Lăng Thiên đưa tay kéo cà vạt ra sau lưng, sau đó tụt quần xuống chuẩn bị tư thế “La hán đẩy xe bò” với Haruna.
“Thế nhưng mà…” Haruna ngượng ngùng, nhưng cũng không có phản bác, bởi xác thực chính nàng là người kéo Lăng Thiên lên sân thượng làm chuyện này.
Mọi chuyện bắt đầu kể từ vài phút trước đó, khi đến giờ nghỉ trưa, nàng như thường lệ cầm theo hộp cơm đã tự tay chuẩn bị ở nhà ngồi xuống bóng cây ăn. Chỉ là khác với mọi khi, ngày hôm nay, không biết tại sao Lăng Thiên lại cũng có mặt…
Hắn ngó đông ngó tây một chút, sau đó liền nhân cơ hội luồn tay vào áo nàng, xoa nắn bầu vú mềm mại vừa tay kia.
Haruna cơ thể bị kích thích, nhưng ý chí lại nói không thể tiếp tục như vậy được, và thế là…
“…Sensei, chúng ta lên sân thượng rồi lại tiếp tục, được chứ?”
“…”
Thấy Haruna không phản đối nữa, Lăng Thiên liếm môi một cái, sau đó liền rướn người tới, nhét con c-c của mình vào cái l-n đã ẩm ướt từ bao giờ của Haruna!
“Phạch!”
“Ưm…” Rên lên một tiếng, Haruna nhanh chóng vội đưa tay che miệng lại đầy quyến rũ.
“Phạch Phạch Phạch!”
Lăng Thiên hai tay tóm lấy bờ mông mềm mại của Haruna mà nhấp. Vừa đ-t nàng, trong đầu hắn liền hồi tưởng lại quãng thời gian một tuần kể từ khi chinh phục Haruna cả thể xác lẫn tinh thần ngày hôm đó.
Suốt một tuần lễ, dĩ nhiên Lăng Thiên hắn không có lúc nào mà không bồi dưỡng tình cảm với Haruna. Nghỉ trưa có, tan học có,… Ngay cả giờ làm thêm của nàng, hắn cũng chiếm luôn!!!
Ban đầu, Haruna còn có chút băn khoăn, bởi vì nếu như nàng không có đi làm thì sẽ không có tiền giúp đỡ cho Akiho trong việc chi trả tiền nhà, tiền ăn và tiền điện nước. Nhưng mà, sau khi Lăng Thiên lộ ra một chút tính danh đám nữ nhân của hắn, Haruna mới biết bản thân đã bị ai đó lừa rồi.
Hóa ra… Hóa ra Risa cùng Mio các nàng không phải đi làm thêm giống mình có tiền, mà là…
Phồng má, chu môi,… Tuy có vẻ là có chút tức giận vì bạn thân mình không tin tưởng nhưng, nghĩ tới công việc của họ có chút không thích hợp chia sẻ nhiều người, Haruna cũng đành ẫm ừ tự mình cho qua.
Thành công để Haruna chấp nhận hắn có nhiều nữ nhân đã là một thành công, tuy hiện tại chưa thể khiến nàng mỗi tối tới căn hộ của hắn “học bổ túc”, nhưng dù sao thời gian còn dài, Lăng Thiên cũng không vội vàng!
“Quên mất hai chị em Haruna thường sống cạnh nhau, có khi tìm cơ hội biến Akiho thành nữ nhân của ta luôn cho nóng mới được!” Lăng Thiên ánh mắt tỏa sáng, sau đó giống như bị kích thích, liền nhanh chóng tăng tốc độ nhấp hông.
Chị chị em em, hai chị em cùng nhún mông trên giường của hắn… Chậc chậc, nghĩ thấy thôi cũng thật phấn khích!
“Cạch!”
Chỉ là, trong lúc cao trào, tiếng cửa lối lên sân thượng bỗng nhiên mở ra một cái khiến cho Haruna mặt mũi đang rên rỉ dâm đãng trong nháy mắt trắng bệch. Nàng cố thử chạy ra sau trốn, nhưng không hiệu tại sao phần dưới liền bị kẹt lại.
Ah, tại sao đúng lúc này, thứ đó của Sensei lại phình to cơ chứ?
“Không sao, là người quen!” Lăng Thiên đưa tay kéo mông Haruna lại dính vào thân mình, sau đó ngẩng đầu lên mở miệng hỏi:”Rin, có chuyện gì sao?”
Cánh cửa mở ra, người tới không ai khác chính là Rin, chỉ thấy nàng nhìn Lăng Thiên hơi đỏ mặt một chút, sau đó liền nhanh chóng đóng cửa lại, im lặng một bên chờ đợi điều gì đó.
“Ri- Rin senpai?” Haruna thấy người tới là Rin, lại thấy hành động dường như không có bất ngờ gì của nàng liền nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Hóa ra, đàn chị lạnh lùng khóa trên liền cũng giống như Risa đám người bọn họ?
Sensei… đúng là biến thái mà!!!
“Sao không nói gì, bộ muốn tham gia sao?” Lăng Thiên mỉm cười, vừa ôm lấy Haruna vừa đi tới chỗ Rin.
“Đừng! Đừng mà Sensei!” Lần này, cảm nhận thấy hạ bộ đã được nới lỏng, Haruna liền mau chóng chạy ra rồi lụm lại cái quần lót dưới đất nhanh chóng mặc lên người
Tiếp tục làm chuyện đó với Tenryu-sensei thì cũng tuyệt đấy, nhưng làm nó trước mặt người khác thì da mặt nàng vẫn còn chưa đủ dày!
Thấy Haruna đã không thể tiếp tục vì lí do bất đắc dĩ, Lăng Thiên cũng đành thở dài một hơi, liền đưa tay mặc lại quần áo chỉnh tể, sau đó nghiêm mặt nhìn Rin hỏi:”Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
“Sensei… Nay thầy về sớm một chút có được không?” Rin ấp úng một chút hỏi.
“Về sớm? Cũng được thôi, dù sao chiều nay ta cũng không có tiết. Nhưng mà, có chuyện gì sao?” Lăng Thiên tò mò hỏi.
Rin đỏ mặt lắc đầu không nói, sau đó liền vội vã cúi đầu rồi chạy đi mất.
“Tiểu nữu này, bộ lại tới tháng nữa sao, mấy ngày nay đã có 3 người rồi đấy!” Lăng Thiên đôi mắt cá chết mở miệng nói, bởi mới ngày hôm qua, hai cô nàng hám tiền là Risa và Mio cũng xin phép hắn tạm thời không tham dự lớp học bổ túc hằng đêm vì lí do tế nhị.
Thấy trên sân thượng lần nữa không còn ai, trong khi cô nàng Haruna gương mặt với mái đầu mồ hôi, đỏ bừng mặt mà nhìn mình khiến Lăng Thiên lại lần nữa một phen phấn khích…
Nhìn phía dưới Lăng Thiên đã như túp lều, Haruan nào không biết hắn đang muốn làm gì, vội vàng quay người, vừa chạy vừa nói:”Sensei, để lúc khác đi, bây giờ quả thực không kịp nữa rồi!!”
“Không kịp? Vậy sao em chạy chốn ta mà dùng cái tốc độ rùa bò thế kia?” Lăng Thiên mím môi không nói, sau đó lần nữa ôm Haruna vào lòng.
Muốn mà không nhận, thích mà không nói… Haruna chính là mẫu người như vậy!!!
“Á”
Lần nữa bị Lăng Thiên ôm trở lại, Haruna yêu kiều kêu lên một tiếng, sau đó cả cơ thể nàng đã lần nữa ngã vào bờ ngực vững trãi kia.
“Mùi của sensei… Quả thực rất quyến rũ với phái nữ nha!” Haruna say mê nghĩ, sau đó liền không tự chủ được tựa đầu vào lồng ngực Lăng Thiên.
Đã giao thân thể và tâm trí cho hắn, vậy thì cho dù hắn có bao nhiêu nữ nhân đi chăng nữa, nàng cũng chấp nhận, miễn là được ở bên cạnh hắn mỗi ngày, chỉ thế này thôi là đủ rồi!!!
“Haruna!”
“Sensei!!!
Hai người đồng thanh gọi tên nhanh, sau đó rất nhanh, trên sân thượng lần nữa vang lên tiếng chụt chọe ẩm ướt của hai bờ môi ái tình…
“…”
“Ting!”
“Chào mừng quý- Ah, chủ tịch!” Thấy Lăng Thiên xuất hiện ở thang máy, nhân viên lễ tân vội vã cúi đầu chào hỏi.
“Được rồi, tiếp tục công việc của mình đi!” Lăng Thiên xua xua tay, sau đó liền bước về phòng mình.
Rin nói về sớm có việc, không biết việc mà nàng nói là cái gì?
“Cạch”
“Ta về rồi… đây?”
Cánh cửa mở ra, như thường lệ vẫn là một màu sắc u ám của đống rèm cửa che đậy ánh sáng bên ngoài. Chỉ mỗi tội khác là, đứng trước mặt hắn liền xuất hiện ba người mặc đồ hầu gái…
“Chủ nhân, chào mừng ngài trở về!” Cả ba chứng kiến Lăng Thiên mở cửa, liền vội vã đồng thanh đưa hai tay lên váy dài rồi cúi xuống chào đón, một bộ phong thái rất quý tộc theo kiểu các nước châu âu.
“Rin, quý tiểu thư nhà Tenjouin và một cô bé đeo mắt kính nhút nhát hôm nọ, ba người đang làm trò quỷ gì đây?” Lăng Thiên cố nín cười hỏi.
“Sensei, chuyện hôm nọ thầy nói, em đã chuyển lời cho chủ tịch Ryuuga rồi, thế nên…” Rin ấp úng nói.
Lăng Thiên nhắm mắt một chút, sau đó liền nhanh chóng nhớ ra mọi việc. Hóa ra lần trước, hắn có nói tới sẽ trả lại đống cổ phần nếu như tên chủ tịch đần độn kia đưa con gái tới chỗ hắn. Chỉ là, giống như lúc đó hắn không có quá chú ý, không nghĩ tới Rin vẫn coi nó là thật.
“Thế nào, vậy ra hôm nay tiểu thư Tenjouin tới là theo mệnh lệnh của cha mình sao?” Lăng Thiên nhìn gương mặt đỏ bừng không biết do ngại ngùng hay do phẫn nộ của Saki trêu tức nói.
“Ta… Ta… ” Saki ấp úng không nói lên lời, sau đó rất nhanh nàng hiểu ra Lăng Thiên đang trêu đùa mình, liền nghiến răng nghiến lợi mà nhìn hắn.
Chỉ vì cái tên này mà tập đoàn Tenjouin của gia đình nàng xáo trộn, mối quan hệ thân thiết của nàng cùng cha mình cũng vì đó mà xích mích…
“Tiê- Tiểu thư, chúng ta không phải nên lễ phép sao?” Ở bên cạnh, cô nàng đeo kính nhút nhát mở miệng nói.
“Ah đúng rồi, suýt quên giờ ta là hầu gái!” Saki bừng tỉnh, sau đó quay sang nhìn Lăng Thiên, nở nụ cười miễn cưỡng hệt như đít gà nói ra:”Ch- Chủ nhân, chào mừng ngài đã về, ngài muốn tắm trước, ăn trước, hay muốn ta?”
“???”
Câu thoại này… Sao giống trên phim quá vậy? ngay cả nhịp điệu cũng giống!
“Sensei, vì để cho tiểu thư Saki quen thuộc, thế nên em đã mất cả tuần để cho tiểu thư học mấy câu thoại này đó ạ!” Rin gương mặt vui vẻ nói ra.
Mất cả tuần chỉ để người ta học mấy câu thoại vô nghĩa trong phim?
Sao nàng không dạy cách nhún hông đúng cách đi?
Lăng Thiên lắc đầu không nói, sau đó vươn tay cởi áo khoác ngoài rồi tiện tay ném về phía Saki cho nàng bắt lấy. Chỉ là, khi cái áo của hắn rơi xuống, chẳng có một cánh tay nào nhô ra tóm lấy nó cả.
“Hả, tại sao không bắt?” Lăng Thiên kinh ngạc nhìn Saki hỏi.
“Tại sao ta phải bắt?” Saki cũng ngạc nhiên hỏi lại.
“???”
Lăng Thiên đôi mắt cá chết nhìn Saki, sau đó lần nữa quay sang nhìn Rin với khuôn mặt đen như nhọ nồi.
Vậy ra, một tuần huấn luyện, kết quả liền là như thế này sao?