“Cốc cốc cốc”
Trong phòng tu luyện, nghe thấy tiếng gõ cửa khiến Huân Nhi nhíu mày.
Ở trong căn nhà này, ngoài nàng ra thì chỉ có Lăng Thiên, thế nên không đoán cũng biết, người gõ cửa là ai rồi.
“Vào đi”
Lăng Thiên mở cửa, nhìn thấy Huân Nhi vô cùng nghiêm túc nhắm mắt mà xếp bằng tu luyện. Nhìn gương mặt xinh đẹp đang tập trung tu luyện của nàng khiến Lăng Thiên không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhan sắc này, mặc dù chưa phát dục hoàn toàn nhưng cũng quá đẹp rồi…
Cảm nhận thấy Lăng Thiên đang nhìn mình, Huân Nhi lúc này từ từ mở mắt, nhìn Lăng Thiên nói ra:”Có chuyện gì sao?”
Tiểu nữu này, quên mất đây là nhà ai rồi hả?
Không chấp nữ nhân, Lăng Thiên quăng cho nàng tấm thẻ Hỏa Tinh tạp vừa lấy được từ tay của Tô Thiên ra.
Thấy Lăng Thiên quăng cho mình đồ vật, Huân Nhi liền đưa tay tiếp được rồi xem xét đó là gì. Khi nhìn vào thứ trong tay, ánh mắt nàng kinh hãi nói:”Ngươi làm sao làm được?”
Dù chỉ mới tới nội viện được vài ngày, nhưng quy tắc và luật lệ ở đây cũng đã được nàng tìm hiểu đâu vào đấy. Thế nên, màu sắc trên tấm thẻ mà Lăng Thiên đưa cho nàng thực sự làm nàng vô cùng bất ngờ.
Xích sắc Hỏa Tinh tạp… Còn có hơn 1000 ngày tu luyện, hắn làm cách nào?
-“Đừng quan tâm, cứ coi như là ta đền bù mấy ngày quên đi!” Lăng Thiên cố tỏ ra cool ngầu lạnh lùng nói ra, sau đó phất tay rời khỏi phòng.
Trước khi đi, hắn ngoái đầu lại nhìn Huân Nhi rồi nói:”Quên mất, ngày mai nhớ lên lớp của ta!”
“Rầm!”
Cửa đóng lại, Huân Nhi mặt mũi tràn đầy khó hiểu nhìn cánh cửa, thơ thẩn nói:”Lên lớp?”
Ngày hôm sau
Mặc dù Lăng Thiên không thích nợ ai bao giờ nên việc hắn chấp nhận lời mời của Tô Thiên, lên lớp một buổi cho Già Lam học viện cũng được, nhưng mà…
Nhìn nguyên một đám nữ sinh nhúc nha nhúc nhích đầu, ánh mắt tỏa sáng nhìn hắn khiến Lăng Thiên thực sự đau đâu, rốt cuộc lão già Tô Thiên này đã làm gì? Chả phải nói chỉ cần dạy dỗ đám tân sinh thôi sao?
Nguyên một lớp học, tất cả đều là nữ sinh, đến một thân ảnh của nam sinh cũng không có. Đây quả thực là âm thịnh dương suy a.
Cũng không trách Tô Thiên, hắn thực chất đã thông báo hầu hết các học sinh, nhưng nam sinh vì có hiềm khích với Lăng Thiên do hắn quá soái nên đã từ chối tham dự.
Về việc này Tô Thiên đại trưởng lão trong lòng cũng không ép buộc, bởi đây chẳng phải là luật lệ hay quy tắc gì. Trái lại, trông dáng vẻ dương dương tự đắc của đám nam sinh, Tô Thiên chỉ biết trong lòng thở dài thầm nghĩ:”Lũ ngốc các ngươi, bỏ qua một cọc cơ duyên lớn thì cũng đừng trách lão phu!”
Gần ngàn tên nữ sinh lấp kín cả phòng khiến cho Lăng Thiên có chút khó xử, hắn rốt cuộc muốn làm gì bây giờ.
Đáp ứng lên lớp là một chuyện, nhưng việc dạy cho các nàng cái gì mới là thứ quan trọng bởi hắn đâu phải là con người làm việc qua loa.
Ơ nhưng mà, công nhận không có nam sinh trong lớp khiến lớp học nức mùi thơm, đến một mùi sú uế cũng không có… Thật dễ chịu!
“Lăng Thiên đạo sư, ta có chuyện muốn hỏi”
“Đạo sư, ta trước”
“Lăng Thiên đạo sư…”
Cả đám nữ sinh nhao nhao lên khiến Lăng Thiên không còn cách nào khác phải bộc lộ tu vi. Hơi thở của hắn vừa ra, toàn trường như bị đóng băng lại, vô cùng nghiêm túc mà nhìn hắn.
“Tốt rồi!” Lăng Thiên gật đầu, sau đó mở miệng nói:”Từng người lên một, có chuyện gì cứ đưa ra!”
Không biết phải dạy gì nên Lăng Thiên đành phải chơi theo kiểu Q&A (Question & Answer), hi vọng đừng làm khó dễ hắn là được!
Lúc này, hàng đầu tiên, một tên nữ sinh có khuôn mặt trái xoan, thân hình mảnh mai bẽn lẽn đi tới, mở miệng nhẹ nhàng hỏi:”Đạo sư, ta muốn hỏi là tại sao mỗi khi đến đầu tháng, đấu khí trong người ta luôn luôn bị tắc nghẽn, cứ phải vài ngày sau mới hết?”
Nghe được câu hỏi của nàng, Lăng Thiên thực sự không biết nên làm thế nào, đành phải mở Sharingan lên, nội soi cơ thể nàng một chút.
Ngực hơi bé…
Hắn cau mày nhìn, xác thực có vài đầu lộ tuyến kinh mạch hơi bị hẹp. Ngoài ra, khi hắn đảo sơ qua một vòng đám nữ sinh bên dưới, lộ tuyến kinh mạch của mỗi người dường như là khác nhau thì phải.
“Chắc là do tu luyện công pháp khác nhau dẫn đến lộ tuyến khác nhau đi?” Lăng Thiên suy nghĩ.
Nếu như không đoán sai, lộ tuyến kinh mạch của vị nữ sinh vừa đặt ra câu hỏi này là do nàng tu luyện công pháp thủy hệ. Bởi từ huyệt vị xem ra, sắc màu của nó là lam nhạt.
Đấu khí đại lục chính là thế giới thứ hai kể từ lúc hắn xuyên qua, mà cũng giống như thế giới trước, đều là huyền huyễn thế giới.
Một đường cất cánh tới nay, hầu hết Lăng Thiên hắn đều dựa vào một thân tu vi cộng với những khả năng đặc biệt nhận được từ hệ thống khiến việc vượt cấp chiến đấu đã ngang với uống nước.
Nhưng chính vì vậy cũng gây lên một vấn đề lớn, nếu như ai hỏi hắn Pokemon hệ hỏa khắc chế là hệ gì hay vì sao lôi hệ đánh vào địa hệ lại không gây sát thương thì hắn còn trả lời được, chứ giờ nếu hỏi hắn kiếm đạo, đao pháp làm thế nào để tấn giai cảnh giới thực sự là vấn đề khá nan giải.
Giống như có thể dựa vào hệ thống làm chuyện này đi, nhưng Lăng Thiên không muốn mấy việc nhỏ nhặt như này cũng muốn hỏi a…
【 Ting, ký chủ hoàn thành thành tích “Võ đạo đại sư”, nhận được danh hiệu:”Kẻ dẫn đạo!”】
【 Tác dụng: đeo trên người, khi đối mặt với bất kỳ nan giải nào trong tu luyện, ký chủ hoàn toàn có thể tự mình chỉ điểm ra lỗ hổng của nó】
Ah, hệ thống tới?
Nhìn thông báo từ hệ thống, Lăng Thiên rốt cuộc thư giãn rồi, rốt cuộc thì cũng không phải gọi hệ thống ra làm phiền mỗi khi mình cần nữa.
“Danh hiệu à? Cái này nghe thật quen tai, giống như trong các trò chơi nhập vai lai chiến thuật của ta ờ kiếp trước vậy!” Lăng Thiên nhếch miệng nghĩ.
Hắn nhớ không nhầm có rất nhiều loại danh hiệu như thế này khi treo trên đỉnh đầu mỗi nhân vật trong game, khi đó nhân vật sẽ có những kỹ năng buff đặc biệt, đem lại lợi thế rất lớn từ việc farm quái cũng như PK.
Cái gì mà “Cường Hóa nhân” đem lại cho nhân vật x2 may mắn mỗi khi rèn đồ, rồi lại “Bách phát bách trúng” đem lại khả năng không bao giờ miss mỗi khi xả kỹ năng tầm xa, mỗi tội là bị giới hạn bởi class (lớp) tướng xạ thụ.
Thở dài một hơi lấy lại bình tĩnh, Lăng Thiên ngẩng đầu lên thì thấy cái danh hiệu “Kẻ dẫn đạo” mờ mờ ảo ảo đang treo lơ lưng trên đầu mình, nhưng có vẻ như thứ này có thể ẩn đi được nên Lăng Thiên cũng không lo lắng lắm.
Hắn quay qua nhìn nữ sinh kia, mỉm cười nói:”Công pháp của ngươi trên tu luyện có vấn đề, cái này đơn giản, chỉ cần…”
Sau vài phút, ánh mắt người nữ sinh kia phát sáng, nhìn Lăng Thiên tràn đầy tình cảm, kém chút nữa là cời đồ leo lên người hắn bày tỏ tâm tình. Cũng may bị đám tỉ muội bên dưới kéo xuống đòi thế chỗ mới khiến nàng ngừng lại.
“Lão sư, ta-“
“Lão sư!”
Từ đạo sư thành lão sư, xưng hô thay đổi cũng nhanh đấy.
Trong đám học sinh này, có kẻ thì hỏi về vấn đề công pháp tu luyện, có kẻ thì hỏi về đấu kĩ, rồi lại nhảy sang cả việc mất ngủ…
Lăng Thiên là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, thế nên mỗi người hắn đều chỉ điểm tận tâm, khiến cho ai nấy mặt mũi đều vui mừng, còn hơn cả tu vi tấn giai vậy.
Hỏi tại sao khi ở Vân Lam tông hắn không tận tâm á? Quên đi, nguyên một đám đều không phải kẻ tốt lành gì, lại còn dương thịnh âm suy nữa chứ, GHÉT!
Trong quá trình giảng giải, có rất nhiều người hỏi về kiếm thuật, đao thuật cũng như tiên thuật. Khi đó, đối với kiếm và quyền, Lăng Thiên còn có thể sử dụng Charizard và Lucario để mô tả động tác một phen.
Nhưng càng về sau, các vũ khí của các nàng nào là đại đao, rồi thì trường thương, tam xoa kích… Những món vũ khí thực sự Lăng Thiên không biết loại Pokemon nào có thể biến ra à.
Hơn hết, các ngươi có thực sự là nữ nhân không vậy, sao toàn dùng những vũ khí như thế?
Cũng may, trong cái khó ló cái khôn, Lăng Thiên chợt nhớ ra một loại Pokemon, tên gọi là “Ditto”. Pokemon này không có hình dạng cụ thể, bề ngoài giống như các con Slime trong game RPG, nhưng mang màu hồng…
Không ngoài dự đoán của Lăng Thiên, Ditto trên tay hắn có thể biến hóa ra bất cứ thứ gì mà Lăng Thiên nghĩ. Tuy phẩm cấp của nó ở thế giới này chỉ là huyền giai cao cấp, nhưng độ tiện lợi thực sự rất tuyệt!
Từng người từng người cứ thế được Lăng Thiên giải đáp, dần dần nhân số cũng giảm. Vì để tránh cho phiền phức, Lăng Thiên mỗi khi giải đáp xong một người thì đều đuổi nàng ra ngoài.
Cứ như thế, từ gần ngàn người liền giảm dần, cuối cùng chỉ còn lại có hai người còn xót lại.
“Sau ngày hôm nay, tên Tô Thiên mà còn dám tới cầu ta thì đừng trách ta vô tình!” Lăng Thiên bực mình nghĩ.
Nhìn xuống dưới, một người trong đó là Huân Nhi, nàng lúc này dùng ánh mắt kinh dị mà nhìn hắn. Từ góc độ hiểu nữ nhân của Lăng Thiên xem ra, nàng giống hệt như kiểu đang nhìn một con quái vật vậy.
Tại sao người này tu vi lại kinh khủng đến thế? Tại sao người này kiến thức lại uyên bác đến vậy? Quá đễ đoán mà~
Uy uy, mà khoan đã, ta là nhân loại chuẩn có được không?
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng Lăng Thiên cũng không chắc tương lai mình cho lắm. Biết đâu vào một ngày đẹp trời, hắn lại rút chúng huyết mạch “Saiyan” hay Long tộc nào đó thì sao?
Không thấy Huân Nhi lên hỏi, Lăng Thiên cũng lắc đầu mặc kệ. Nàng thân là tiểu công chúa của Cổ tộc, chắc hẳn những thứ này trong tộc cũng có các lão già được gọi là truyền công trưởng lão từng chỉ đạo qua đi?
Nhìn sang người nữ sinh bên cạnh, Lăng Thiên lúc này mới ngạc nhiên, nhìn nàng thắc mắc hỏi:”Tại sao nàng tới đây?