Nhìn tên nhân loại trước mặt này, hắn có thể dễ dàng hạ gục đám đệ tử Yêu Thần tông một cách vô cùng dễ dàng không khiến Phượng Vụ cảm thấy kinh ngạc, nhưng thứ làm nàng chú ý tới nhất chính là cách mà hắn hạ gục bọn họ.
Một ánh mắt, bình thiên hạ!
-“Nhân loại, ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?” Phượng Vụ cảnh giác hỏi.
-“Thần phục! Hoặc là chết!” Lăng Thiên trả lời với giọng điệu ngả ngớn.
Đây rõ ràng là trần trụi khiêu khích, không chỉ khiêu khích nàng mà quan trọng nhất là khiêu khích uy quyền của Yêu Thần tông.
Phượng Vụ nheo mắt, trên người nàng bốc lên từng sợi hỏa diễm màu đen, nàng gằn giọng nói:”Nhân loại các ngươi săn giết Yêu thú tộc ta, lấy yêu linh trong người bọn họ làm sức mạnh của mình. Giờ các ngươi còn thong dong mà tới lãnh địa của Yêu Thần tông, các ngươi… đáng chết!”
Dứt lời, toàn bộ đệ tử của Yêu Thần Tông xung quanh liền bộc phát khí tức, trong đó 2 tên trưởng lão Vũ Tông cảnh cũng chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời mà lao vào chém giết địch nhân.
-“Ai da, xem ra ta muốn giải quyết sự việc nhẹ nhàng nhất là không ổn rồi” Lăng Thiên thở dài, lắc đầu nói.
Nhìn phu quân mình gặp rắc rối, Long Vũ Âm che miệng cười tươi.
Thấy 2 tên nhân loại vẫn thoải mái mà đối thoại, Phượng Vũ ngày càng tức giận, nàng phất tay nói:”Lên! Ta muốn bắt sống hắn, sau đó tươi sống mà hành hạ đến chết!”
Đừng nhìn ngày thường Phượng Vũ nàng luôn luôn tươi cười, nhưng khi dính dáng đến uy nghiêm của Yêu tộc, nàng sẽ vô cùng kinh khủng đấy.
Nhận được mệnh lệnh, 2 tên trưởng lão Vũ Tông cảnh liền lao người về phía trước, theo sau là vô số tên Long Đạo cảnh cũng như Thiên Chuyển cảnh yêu tộc nhân, bọn hắn muốn dùng cách nhanh chóng nhất mà kết thúc trận chiến vớ vẩn này. Tiếc là…
-“Không phải mỹ nữ thì đừng chạm vào người ta!” Lăng Thiên trừng mắt, một tia gợn sóng hư vô từ trong ánh mắt hắn tỏa ra không gian…
1, 2, 10, 100, 1000, 10000,… Từng tên yêu tộc ngã gục, lần này không còn chỉ là các tên đệ tử thông thường nữa mà ngay cả những tên mang tu vi cao cường Long Đạo cảnh trở xuống cũng không ngoại lệ!
Đối với 2 tên trưởng lão Vũ Tông cảnh, bọn hắn vẫn còn chưa ngất, nhưng đôi khi ngất còn dễ chịu hơn là cố trụ vững. Bởi vì lúc này, bọn hắn đang toát hết mồ hôi, cố trụ vững thân thể không ngã xuống, toàn thân thể dã dời như không còn chút sức lực nào, ánh mắt bọn hắn vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Lăng Thiên như nhìn một tôn quái vật hủy diệt.
-“Ồ hố, vẫn còn trụ vững được cơ à?” Lăng Thiên ngạc nhiên nhìn về phía 2 tên trưởng lão, không ngờ bọn hắn có thể chống chọi lại uy áp cỡ này của hắn tạo ra từ Haoshoku Haki.
Lăng Thiên dần dần bước tới, ghé đầu vào gần bọn hắn rồi nhẹ nhàng nói:”Để ta tăng thêm uy áp nữa nhé?”
Những lời nói của Lăng Thiên tuy nhẹ nhàng nhưng đối với bọn hắn lại vô cùng kinh khủng tựa như lời nói của ác ma, bọn hắn cùng lúc ngạ quỵ xuống, không phải bởi vì uy áp từ Lăng Thiên tạo ra nữa mà là tươi sống mà cưỡng ép bản thân tự mình ngất đi.
-“Thông minh đấy!” Lăng Thiên cười hài lòng, sau đó ôm eo Long Vũ Âm bước tới trước mặt Phượng Vũ.
Phượng Vũ lúc này vô cùng run rẩy, không chỉ đám đệ tử, ngay cả các trưởng lão Vũ Tông cảnh cũng không làm mất một sợi tóc của tên nhân loại trước mặt này. Phượng Vũ nàng tự hỏi, với một tên Vũ Tông hậu kỳ như nàng, liệu có thể… để hắn mất một sợi tóc chứ?
-“Nhân loại, đừng có đắc ý! Dù ta có chết cũng phải kéo ngươi chôn cùng!” Phượng Vũ cắn răng, nàng muốn thiêu đốt tinh huyết trong người…
Long Vũ Âm nhìn Phượng Vũ trước mặt, sau đó quay sang nhìn Lăng Thiên, nàng đưa mắt xuống thấy túp lều của hắn đã dựng từ lúc nào. Long Vũ Âm thở dài, tướng công các nàng cái gì cũng tốt, nhưng chỉ mỗi cái trăng hoa là vẫn chưa bỏ được thôi.
Nhưng đó mới là Lăng Thiên, người mà nàng yêu. Đối với Long Vũ Âm nàng, chỉ cần trong trái tim Lăng Thiên có một vị trí dành cho nàng là nàng đã mãn nguyện rồi, còn việc hắn thu bao nhiêu người nữ nhân nữa thì nàng cũng không quan tâm.
-“Tướng công, để thiếp tới đi!” Long Vũ Âm nhẹ nhàng nói.
-“Vũ Âm, nàng ta là Vũ Tông cảnh đấy, liệu-” Lăng Thiên định nói gì đó, nhưng một ngón tay đã đặt lên môi hắn chặn lời hắn lại.
-“Yên tâm, nếu như là nhân loại Vũ Tông cảnh, thiếp xác thực không có cách đối phó, nhưng với Yêu tộc thì…” Long Vũ Âm nhoẻn miệng cười, nói tới đây nàng liền hô lớn!
“Moltres! Ra đây đi!”
Nhìn cử động của Long Vũ Âm, Lăng Thiên cũng gật đầu hiểu ra hành động tiếp theo của nàng là gì. Bởi trong yêu tộc, thực lực không phải là thứ quyết định đẳng cấp, mà chính là huyết mạch!
Nhớ lại lúc trước, 2 tên Vũ Tông cảnh đó gọi Phượng Vũ là nhị trưởng lão không phải vì nàng có tu vi cao hơn bọn họ, mà cái quan trọng nhất là huyết mạch của nàng cao hơn bọn họ.
Trong yêu tộc, 2 người tu vi ngang nhau đối chiến, thì tuyệt đối người có huyết mạch cao cấp hơn có thể áp chế đối phương một đầu và dễ dàng chém giết.
Việc Long Vũ Âm lựa chọn thả ra Moltres ra ngoài chứ không phải sử dụng yêu linh dung hợp đủ để thấy nàng rất thông minh. Với cách này vừa không làm mất thiện cảm bên trong Phượng Vũ đối với nhân loại, vừa có thể sử dụng huyết mạch áp chế một cách hoàn mỹ nhất.
Phượng Vũ chuẩn bị liều chết, bất chợt nàng cảm thấy trong không khí bỗng chốc nóng rực, xung quanh thiên địa rấy lên từng đạo hỏa diễm, sau đó chúng hội tụ lại thành một thân ảnh.
Cao Quý, Lãnh Diễm, Mạnh Mẽ,… Không có ngôn từ nào có thể mô tả được vẻ đẹp của nó.
Phượng Vũ kinh hãi, nàng quỳ rạp xuống, toàn thân nàng căng cứng không tài nào nhúc nhích nổi. Nàng chỉ dám dập đầu, miệng hô lớn:”Lão tổ!”