Long Thục Vân bị nhốt trong khoảng không gian đen kịt, nàng giận dữ rống lên:”Chết tiệt!”
Nàng định sử dụng đòn công kích mạnh nhất phá tan lớp không gian này, bỗng chốc cảnh vật xung quanh nàng tự nhiên mà thay đổi.
Lúc này, ánh sáng lóe lên, trước mặt nàng là một mái nhà tranh đơn sơ, khung cảnh vô cùng yên bình.
“Đây là, ảo mộng sao?” Long Thục Vân sững sờ, nàng định tiến tới nhưng bất chợt cảm thấy có gì đó sai sai!
“Tại-Tại sao ta không di chuyển được?” Nàng hoảng hốt, bởi nàng không tài nào điều khiển được thân thể mình.
-“Thục Vân, ngươi mau vào đi kẻo cảm lạnh!” Lúc này, một tên nam tử trung niên từ đằng sau đi tới, ôm lấy sau lưng nàng.
Cảm nhận thấy có người đang ôm mình, Long Thục Vân rống lên, theo bản năng cố gắng quay người đá văng hắn ra nhưng vẫn không có cách nào có thể.
“Sương ca, ngươi tới?” Một âm thanh vang lên, ngay sau đó Long Thục Vân cảm thấy được thân thể mình đang quay người lại, ôm chầm lấy người nam nhân kia.
-“Cái-Cái gì, đây là…?” Long Thục Vân hoảng hốt, thì ra nàng hiện tại chỉ là một luồng ý chí ở bên trong cỗ thân thể này, nàng có thể nhìn được, nghe được, cảm nhận được nhưng không có cách nào có thể tự mình điều khiển cỗ thân thể này!.
Nhất thể, song hồn!
“Khốn kiếp! Tên đó rốt cuộc làm cách gì? Ảo mộng này cũng quá chân thực đi!” Long Thục Vân sốt ruột.
Ngay sau đó, nàng cảm giác được từng kiện từng kiện quần áo mình đang bị tên nam tử trước mặt này cởi ra, nàng cố la toáng lên:”Không được, mau dừng lại!”
Nhưng tiếc là, linh hồn điều khiển thân thể này không phải là nàng, cũng không biết sự tồn tại của nàng. Người nữ nhân này cứ thế mà đỏ mặt, yên lặng cho nam tử trước mặt mình hành động!”
Lúc này, Long Thục Vân mới cố gắng đi sâu vào trong tiềm thức của cỗ thân thể hiện tại, cố gắng tìm xem thông tin chủ nhân cỗ thân thể này là ai. Nhưng, nàng thấy cái gì?
“Đây là… Ta?” Long Thục Vân kinh ngạc, nàng thấy bản thân mình từ nhỏ lớn lên trong một vùng thôn quê hẻo lánh, cùng với thanh mai trúc mã tên Diệp Sương. Hai người lớn lên, kết hôn…
“Chả nhẽ, ta phải sống hết quãng đời này mới có thể thoát ra ảo mộng ư?” Long Thục Vân sốt ruột, cứ nghĩ tới cỗ thân thể này nhìn y hệt mình, sau đó bị một tên phàm nhân chạm vào cơ thể làm nàng cảm thấy thật kinh tởm.
“PHẬP!” Bất chợt, một tiếng động kỳ lạ vang lên.
Từ đằng xa, một mũi tên từ đâu bay tới liền đâm xuyên qua đầu của tên nam tử được gọi là Sương ca này, máu tươi chảy ròng ròng, hắn chết ngay lập tức không kịp phản ứng!
-“Á á á, Sương ca!” Nữ nhân trong hình hài của Long Thục Vân la toáng lên, ôm lấy thân thể nam nhân trước mặt mình và mà khóc lóc, sau đó, đằng sau nàng vang lên từng tiếng vó ngựa xuất hiện.
Phía xa, một đoàn quân đang cưỡi ngựa vọt tới, nhân số lên tới khoảng vài ngàn người, đặc biệt, cầm đầu là một thanh niên với gương mặt anh tuấn, phong thần tuấn lãng mang theo chút tà mị.
-“Mau mau tóm lấy nữ nhân kia mang tới đây cho ta!” Thanh niên thủ lĩnh kêu lên.
Nữ nhân mang hình hài của Long Thục Vân bị đám lính kéo tới, nàng lúc này trên gương mặt vẫn đang khóc lóc, run sợ ngẩng đầu nhìn về phía người thanh niên đang cưỡi ngựa kia.
“LĂNG THIÊN!!!!!!” Trong đầu của người nữ nhân, tiếng Long Thục Vân hét lên, nàng nhận ra người thanh niên kia chính là kẻ đã đưa nàng vào thế giới mơ hồ này!
Người thanh niên mang hình hài của Lăng Thiên bước tới, hắn cầm lấy cằm của người nữ nhân, cười dâm đãng nói:”Chuyến đi này xem ra cũng không tệ, bỗng dưng bắt được một miếng mồi ngon!”
Hắn bế nàng lên ngựa của mình, sau đó tiếp tục cùng với quân của hắn tiến về phía trước.
“Khốn kiếp! Lăng Thiên, mau thả ta ra!” Long Thục Vân cố gắng gào thét trong vô vọng, nhưng thân thể nàng lúc này chỉ biết run sợ, nàng vừa mới mong thoát khỏi tên phàm nhân tên Sương ca kia thì lại rơi vào tay tên đê tiện này!
Long Thục Vân bị đưa về doanh trại, không ngoài dự đoán của tất cả mọi người, nàng bị đưa vào lều cùng với Lăng Thiên.
“Hề hề hề, xem ra chủ soái lại muốn hưởng thụ tư vị nhân thê đây!”
“Nữ nhân kia cũng thật đẹp, hi vọng ta có thể rước được một người như ả về làm vợ!”
Đám lính cười dâm đãng nghị luận với nhau, với bọn hắn, chủ soái trẻ tuổi của mình không phải lần đầu làm những chuyện như thế này.
Trong phòng, từng tiếng rên la vang vang lên, quần áo Long Thục Vân bị xé toang, tiếng khóc thất thanh hòa cùng tiếng xác thịt va chạm.
Không sai, thân thể của nữ nhân mang hình hài Long Thục Vân này – nàng bị cưỡng hiếp!
“LĂNG THIÊN, TA SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO NGƯƠI!” Long Thục Vân gằn giọng, mặc dù nàng không thể điều khiển cỗ thân thể này, nhưng từng cảm xúc và người này cảm nhận thấy thì nàng cũng đều có thể cảm nhận y hệt. Cái cảm giác khúc côn thịt đó đút ra rồi lại đút vào liên tục làm cho Long Thục Vân nàng, ký ức bị người cưỡi lên từ lâu lại ồ ạt trở về…