Hằng năm, mỗi lần có những cuộc đấu giá thường dẫn tới vô số những cuộc đấu tranh đẫm máu đến từ các đệ tử khác nhau, ai ai cũng muốn mình giành được lợi thế so với người khác.
-“Cố Bối, nếu ta đem một đầu yêu linh hồ điệp giống hôm nọ đem đi đấu giá tiếp thì sẽ kiếm lời được bao nhiêu?” Lăng Thiên truyền âm hỏi.
-“Tỉ phu, đừng hỏi ta, ta cũng không biết đâu, bởi các năm trước, vật phẩm đấu giá cao nhất thuộc về một đầu linh thú dùng để phi hành gọi là Cầm Vân Hạc, giá trị mới hơn 6 vạn linh thạch, nếu như tỉ phu đem thứ đó mang lên đấu giá, e là chỉ có thánh tử thánh nữ của các đại thần tông mới có thể nhúng tràm!” Cố Bối cười khổ.
Ánh mắt Lăng Thiên lóe lên, đây có thể chính là cơ hội để hắn tiếp xúc với thánh nữ của Thiên Âm thần tông.
Lúc này, một trận oanh động lớn xảy ra, hoàn toàn không kém gì lúc Long Thiên Minh tiến tới, thậm chí còn hơn.
Một thanh niên tóc tai đỏ rực như tộc nhân Uzumaki, toàn thân quần áo cũng đều đỏ chót, mỗi bước đi long hành hổ bộ, xung quanh khí tức nóng tực toát ra bên ngoài, khiến cho nhiều người kiêng dè không dám tới gần. Hiên nhiên, tên thanh niên này thích màu đỏ, ghét sự giả- nhầm, thích màu đỏ, tu luyện công pháp hệ hỏa rồi.
Viêm Dương – Thánh tử của Hỏa Thần Tông.
Lăng Thiên nhớ không nhầm, trong nguyên tác tên này chính là tông chủ tương lai của Hỏa Thần Tông, xưng hiệu Viêm Hoàng, mở ra Hỏa Thần Tông thời đại cường thịnh nhất, lúc đó Hỏa Thần tông khinh thường thiên hạ, ép Yêu Thần tông một đời không ngóc đầu lên được.
Viêm Dương tiến đến gây lên oanh động lớn, nhưng nói đến lớn nhất, phải là người đi bên cạnh hắn.
Đó là một thiếu nữ tầm khoảng 26, 27 tuổi vô cùng xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại. Mỗi cái phất tay đều toát ra một khí chất vô cùng cao quý, quần áo như lụa mỏng, thanh cao mà thoát tục. Nàng hai chân trần trụi, trên mắt cá chân đeo một chuỗi chuông bạc, mỗi bước đi đều truyền đến một âm thanh vô cùng thánh thót.
Mái tóc nàng màu vàng, dài đến lưng, trên trán còn đeo một sơi dây, đôi mắt long lanh màu xanh biếc của đại dương, nhưng điều làm người chú ý nhất phải kể đến bộ ngực của nàng, dù cho nàng đã cố che dấu bằng cách mặc quần áo nghiêm túc, nhưng ai cũng biết bên dưới lớp áo đó chính là cả một bầu trời mơ mộng, nhất định nó sẽ to, mềm và xốp!
Minh Nguyệt Vô Song – Thánh nữ của Thiên Âm thần tông, xưng hiệu: Thiên Kiếm thánh nữ.
“Nàng đúng là không thẹn với tên gọi Thánh nữ, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen!” Lăng Thiên dâm đãng suy nghĩ.
Long Thiên Minh, Viêm Dương, Minh Nguyệt Vô Song đứng sóng vai trên đài cao nhất của Thần điện, tuy nhiên, xét về tất cả các mặt, Long Thiên Minh còn khuya mới có thể sánh vai được với hai người kia.
Địa vị? Long Thiên Minh chỉ là một tên đệ tử bình thường, còn chưa phải là gia chủ của gia tộc làm sao có thể so sánh được với thân phận thánh tử, thánh nữ của 2 người còn lại.
Tiền tài? Thôi đi, người ta thân phận hiển hách, hằng năm kiếm lời trăm triệu linh thạch, hắn lấy gì đem so.
Thế lực? Cái này thì càng khỏi phải bàn.
Tuy vậy, Long Thiên Minh vẫn rất vô sỉ mà đứng cạnh 2 người, trong thâm tâm của hắn nghĩ, hắn sớm muộn cũng kế thừa Long Ấn thế gia cùng với chức vụ tông chủ của Vũ Thần Tông nên hoàn toàn có đủ tư cách.
Long Thiên Minh hướng 2 người Minh Nguyệt Vô Song, Viêm Dương nhìn thoáng qua, có chút chắp tay, cười nhẹ nhàng, lộ ra phong độ tiêu sái, Minh Nguyệt Vô Song cũng là gật đầu chào lại, nhưng là Viêm Dương thần sắc lạnh lùng, hoàn toàn tỏ ra không để ý tới Long Thiên Minh tồn tại, khiến cho Long Thiên Minh thóang có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh hắn liền thu hồi ánh mắt, cùng người bên cạnh cao giọng đàm tiếu, bộ dạng không để ý chút nào.
“Xem ra cái tên Viêm Dương này cũng hợp ý ta!” Lăng Thiên cười vui vẻ.
Lúc này, tại phía trước thần điện, một nữ đệ tử xinh đẹp của Thiên Âm thần tông bước lên trên, nàng có một đôi chân dài làm vô số ánh nhìn của các nam đệ tử Vũ Thần Tông và Hỏa Thần tông đều tập trung lại. Nếu không có sai, nàng chắc hẳn là người hô to gọi nhỏ trong các phiên đấu giá.
Ánh mắt Lăng Thiên cũng không ngoại lệ mà đặt lên nàng, nhưng không phải thưởng thức cái đẹp như mọi khi mà là một sự kinh ngạc.
“Hoa Hỏa? Nàng làm gì ở đây?” Lăng Thiên cả kinh nghĩ.
Không sai, nàng chính là Hoa Hỏa, thiếu nữ đến từ Minh Vực lúc cùng khảo nghiệm với Lăng Thiên, lúc đó hắn và nàng còn có duyên cùng nhau, tiếc là nàng khi đó có chút e sợ hắn nên không cùng hắn bước tiếp.
Hoa Hỏa cũng nhìn thấy Lăng Thiên, nàng sững sờ, đôi mắt có chút buồn rầu, nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Hắn vẫn giống khi đó, phong hoa mà tuyệt đại, nếu như ta lúc đó cùng với hắn, chắc hẳn thân phận của ta sẽ khác đi” Hoa Hỏa chán nản nghĩ, thiên phú nàng cũng không có cao, tới Thiên Âm thần tông chỉ là một đệ tử bình thường, lúc khảo thí nàng cũng chỉ được Địa linh căn thất phẩm.
Nếu không có gì thay đổi, tương lai nàng có thể sẽ bị đưa đi các Đại Thần tông khác làm công cụ thông gia, ai bảo nàng chỉ được cái đẹp mắt nhưng thiên phú không cao đây. Thế nên nàng chấp nhận, lúc tới Vũ Thần tông này, nàng đặc biệt nhờ người hỏi thăm xem ai là thiên tài nổi bật nơi này, nàng mưu cầu biết đâu có thể sớm cùng người đó kết thân, từ đó không cần phải gả đi mới biết được nam nhân của mình là ai, kết quả nàng nghe được cái tên được nhiều người nhắc đến chính là: Lăng Thiên.
Khi đó nàng còn nghĩ người với người trùng tên, nhưng giờ đây thấy hắn, thấy dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ đó, thấy vô số thiếu nữ xung quanh ái mộ thì nàng biết, nàng không nhầm người rồi…