Những ngày sau đó, Lăng Thiên vẫn thường xuyên cùng với Long Vũ Âm tu luyện haki sắc màu vũ trang.
Sau sự cố bị Tiêu Ngữ trông thấy, không biết tại sao dường như mỗi lần gặp Lăng Thiên tại biệt viện, Long Vũ Âm thường ăn mặc gợi cảm hơn, bị Lăng Thiên tiếp xúc cơ thể cũng không có phát tác gì, dường như việc này đối với nàng hoàn toàn chính là bình thường vậy.
Cũng trong vài ngày này, bố cục của Vũ Thần tông thay đổi chóng mặt, Cố Bối chính thức trở thành người thừa kế duy nhất của Cố gia trong khi Cố Lam tiểu thư rút lui, Lý Hành Vân của Thương Viêm thế gia đánh bại trong một cuộc chiến 1vs1 với Lý Ngự Phong, tuy nhiên vì thế lực sau lưng hai người vẫn có chút chênh lệch nên cao tầng của Thương Viêm thế gia tạm thời bỏ ngỏ khả năng, chỉ tạm thời đưa Lý Hành Vân quay trở lại làm người thừa kế song song cùng với Lý Ngự Phong.
Nhưng ai cũng biết, ở thế giới này coi trọng là thực lực, tuy trong lời đồn rằng Lý Hành Vân dung hợp yêu linh có chút cay gà, nhưng không vì thế mà phủ nhận thực lực siêu mạnh của hắn, cùng là thần cấp phát triển tính yêu linh thượng cổ, Lý Hành Vân có thể dễ dàng đè bẹp Lý Ngự Phong trong khi 2 người tu vi ngang bằng nhau, điều đó chứng tỏ, không sớm thì muộn, Lý Hành Vân chắc chắn sẽ là gia chủ tương lai của Thương Viêm thế gia.
Ở tây viện lúc này, Cố Bối đang dung hợp lấy Sandslash mà khoe khoang với đám đệ tử, có vài tên thiếu nữ trong ánh mắt còn lộ ra vẻ mê ly.
Nhìn tất cả trong mắt, Xích Linh tôn giả cũng cười khổ, trước đó thân phận của Cố Bối còn không có xác nhận, bây giờ nhìn hắn vênh vênh tự đắc trong lớp như thế khiến Xích Linh tôn giả cũng không tiện phát tác.
Nhìn lấy thần cấp phát triển tính yêu linh thượng cổ của Cố Bối, từng tên đệ tử đến từ các tiểu thế giới lòng ngậm ngùi, bọn hắn tích lũy cả tháng trời linh thạch may ra mới có thể có một đầu bình thường cấp long huyết yêu linh, hài lòng cấp thì chắc phải tích lũy vài năm trời, ưu tú và trác tuyệt bọn hắn hoàn toàn không dám nghĩ tới, chỉ có thể xuất hiện ở trong tay các hào môn gia tộc kia, thần cấp… thôi không nói nữa!
Thế nên, thay vì suy tư về long huyết yêu linh, bọn hắn tốt nhất nên chọn thần cấp phát triển tính huyết mạch bình thường yêu linh, giá cả tiện nghi mà so với ưu tú cấp long huyết yêu linh cũng không có kém nhiều.
Nhắc tới chuyện yêu linh, Lăng Thiên cũng có chút câu hỏi muốn hỏi hệ thống.
“Hệ thống, nếu như người mà ta bán Pokemon bất ngờ chết đi, vậy thì pokemon đó sẽ xảy ra như thế nào?” Lăng Thiên tò mò hỏi, ngoài Lý Hành Vân, trước đó hắn còn cho Đỗ Trạch, Diệp Tông đám người đấy.
【 Ting, nếu như người mà ký chủ cho pokemon chết, thì ngay lập tức pokemon đó sẽ quay trở lại bên ký chủ, bởi ký chủ chính là người đem bọn nó tới thế giới này, bọn nó không thể chết, nhưng ký chủ sẽ không thể thu lại về cửa hàng được 】
Nghe được hệ thống giải thích, Lăng Thiên cũng có chút yên tâm, dù mấy loại như Butterfree có chút yếu đuối, nhưng dẫu sao bọn nó cũng xuất ra từ tay hắn, hắn không muốn bọn nó vì chọn sai chủ mà cứ thế chết đi.
Tan học, Lăng Thiên đuổi đi Cố Bối, một mình hắn tiến về một nơi xa xôi.
“Đã lâu không có gặp nàng, hi vọng nàng đã soi thấy vận mệnh của chúng ta đi” Lăng Thiên trầm tư suy nghĩ…
Tại một mảnh đào nguyên, có mái nhà tranh bên trong sơn cốc vô cùng yên tĩnh.
Hình bóng Lăng Thiên xuất hiện ở đây lúc này, không sai, đây chính là biệt viện đơn sơ của Ứng Nguyệt Như, hắn muốn gặp nàng.
Gần tới nơi, chưa kịp gõ cửa, Lăng Thiên đã nghe thấy tiếng vọng ra từ bên trong.
“Vào đi, cửa không khóa!” Giọng Ứng Nguyệt Như vang lên.
Lăng Thiên cười cười, sau đó đẩy cửa bước vào, nhìn thấy thân ảnh bên trong, dù đây không phải là lần đầu tiên nhưng Lăng Thiên vẫn không nhịn được thẫn thờ.
Vẫn là thân ảnh đó, mái tóc dài búi cao, một chiếc châm cài tóc đơn giản giữ vững lấy, thân ảnh cao gầy, khuôn mặt hiền lành, yên tĩnh, đôi mắt trong veo của nàng tựa như nhìn thấu thế gian, dù chỉ mặc một bộ quần áo đơn sơ, nhưng nếu bất cứ ai nhìn vào chắc chắc sẽ phải thốt lên rằng:”Tiên Tử giáng trần!”
Ngoài Ngưng Nhi ra, Ứng Nguyệt Như chính là người còn lại khiến Lăng Thiên khi ở bên cạnh làm tâm hắn vô cùng yên bình, quên đi hết giết chóc, quên đi hết nhục dục, chỉ thuần một sắc trắng tinh khôi, một sự chân thành đến tột cùng.
-“Ta đến rồi đây!” Lăng Thiên tiến tới, ngồi xuống trước mặt nàng nhìn nàng say đắm.
Ứng Nguyệt Như cũng thế, nàng ngồi đối diện với Lăng Thiên, ánh mắt 2 người nhìn nhau không nói câu gì, nhưng lại tựa như có vô vàn trao đổi đang xảy ra.
-“Ta đã nhìn thấy nó” Ứng Nguyệt Như mở lời.
-“Thấy gì?” Lăng Thiên bình tĩnh đáp.
Ứng Nguyệt Như tiếp đó không có trả lời, chỉ yên lặng thoát đi bộ xiêm y đang mặc trên người, chỉ còn dư lại nội y bên trong, nàng đứng trước người Lăng Thiên, hiện ra một thân ảnh tựa linh lung, không một tì vết, từ bộ ngực, eo thon cho tới bờ mông, tất cả đều giống như sự hoàn mỹ đến cùng cực của tạo hóa vậy.
Ứng Nguyệt Như bước tới, xoay người lại ngồi vào lòng Lăng Thiên, cái đàu nhỏ nhắn của nàng tựa vào lồng ngực đó, lồng ngực khiến nàng lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy nó to lớn, mạnh mẽ mà yên tâm đến thế.
-“Thế nào?” Lăng Thiên đưa nhẹ tay ra ôm lấy bờ eo của Ứng Nguyệt Như, trong mắt hắn vẫn chỉ dư lại tình yêu thuần khiết, không hề có nhục dục.
Ứng Nguyệt Như cứ thế dựa vào lồng ngực của Lăng Thiên, nàng nhắm mắt lại, buông bỏ hết cảnh giác mà thiếp đi trong ngực của Lăng Thiên khiến căn phòng vô cùng yên tĩnh, thấy nàng thiếp đi, Lăng Thiên cứ thấy mà ôm lấy nàng, bồi tiếp nàng đến khi thức dậy.
Một lúc sau, Ứng Nguyệt Như mở mắt ra, nở nụ cười tựa như hoa như ngọc nói:”Tướng công, chúng ta cuối cùng cũng gặp lại rồi…!”