Sau một buổi chiểu chạy loanh quanh làm chuyện vặt, Hưng cuối cùng cũng lết thân về tới khách điếm, được cái là trong túi hắn đang rủng rỉnh tiền, trả tiền phòng trọ xong vẫn còn dư dẫn hai mỹ nữ đi ăn hàng.
“Hưng, khách điếm này mỗi lầu chỉ có một phòng tắm, mà cái nào cũng thấy gớm!”
Vừa về đến nơi, một tin tức như vậy đập vào mặt Hưng, người báo tin là Uyên.
“Hừmm. . . À, ta nghĩ ra rồi!”
Hưng chống cằm động não một tí thì sức nhớ ra.
“Sao? Kể nghe.”
Uyên cười tủm tỉm nhích tới gần hỏi.
“Ta biết một chỗ trong rừng có con suối chạy ngang, ở thượng nguồn còn có thác nước với lại hồ nước nữa!”
Trong lúc chạy làm nhiệm vụ vặt, Hưng phát hiện một địa điểm có dòng suối chạy ngang.
“Đem sữa tắm xuống tắm suối làm ô nhiễm nguồn nước thì sao?”
Uyên sờ cằm hỏi.
“Theo ta thấy thì nó không có chảy về dòng sông mà Thương Vân thành làm mương dẫn nước.”
Không cần phải nói, nếu ba người thật sự mang sữa tắm, dầu gội đầu đi tắm vào trong nguồn nước của Thương Vân thành thì không ổn lắm, nên Uyên mới phải xác nhận kỹ càng trước khi quyết định.
“Vậy thì được, nhưng mà tới đó chúng ta phải kiểm tra lại lần nữa cho chắc cú.”
Uyên mìm cười, gật đầu đáp.
“Đi!”
Hưng cười không đứng đắn, đưa tay ôm eo Uyên, tay kia nắm Hương, kéo nàng lại.
Trên đường đi đến dòng suối, Hương khẽ hỏi hắn.
“Sáng giờ làm mệt không?”
“Nhiệm vụ cấp F toàn là chuyện vặt, muốn mệt cũng khó.”
Hưng cười ha ha đáp. Hắn cũng không có nói xạo, vì hắn có thể lực của đấu giả, cộng thêm căn cơ Thần Ma, muốn khiến cho hắn mệt thì không thể dùng mấy loại nhiệm vụ cỏn con này được.
“Bọn thiếp có nên đi làm gì khác phụ chàng kiếm tiền không?”
Hương lo lắng hỏi.
Hưng sờ cằm suy nghĩ một chút.
Hiện tại, hắn tuy có thể kiếm được rất nhiều tiền đối với một phàm nhân, nhưng hai nàng Uyên và Hương không phải phàm nhân, hai nàng là hai Pháp Vương hàng thật giá thật, nhu cầu sinh hoạt rất tốn kém, bao gồm các chí phí đắt đỏ như Linh Thạch, bảo dưỡng pháp bảo, sau này còn cần Pháp Đan để hỗ trợ đột phá cảnh giới.
Nếu tu sĩ cấp thấp hấp thu thiên địa linh khí để tăng pháp lực, thì tu sĩ từ Pháp Vương trở lên cần phải sử dụng Linh Thạch, chính là thể rắn của thiên địa linh khí tinh thuần nhất, hiệu quả còn cao gấp đôi đan dược tăng tu vi nữa, có điều giá cả rất đắt, lại còn ngày một tăng theo phẩm chất của Linh Thạch.
Nếu là linh thạch dành cho tu giả cấp Vương, thì gọi là Vương Thạch, cấp Hoàng gọi là Hoàng Thạch, cấp Đế gọi là Đế Thạch, cấp Thần gọi là Thần Thạch. Tu sĩ nếu trực tiếp hấp thu trọn một viên linh thạch phẩm cấp cao hơn bản thân, sẽ lập tức bạo thể mà chết cực kỳ thê thảm. Nếu muốn dùng linh thạch cấp cao hơn bản thân, cần phải từ từ luyện hóa từng chút một.
Giá tiền một viên Vương Thạch có thể lên đến 100 đồng vàng, đủ để một gia đình bốn người sống nhàn nhã mấy năm, còn giá của Hoàng Thạch có thể chạm ngưỡng 1000 đồng vàng. Tuy nhiên, Tôn Thạch, Đế Thạch, Thần Thạch là hoàn toàn không thể dùng tiền mua được, phải dùng bảo vật mà đổi lấy.
Tất nhiên, cũng có nhiều tay nhà giàu dùng linh thạch làm tiền tệ mua bán trong giới tu sĩ. Ở các hội đấu giá quy mô lớn, một cuốn pháp kỹ cấp sáu thông thường sẽ có giá hơn trăm Vương Thạch, tức là mấy Hoàng Thạch, người thường căn bản là không có cửa nhìn tới. Giỡn, mấy ngàn đồng vàng đó nha, không phải mấy ngàn cục đất bùn.
Chiếu theo loại chi tiêu như vậy mà nói, một mình Hưng với tu vi Pháp Đồ của mình không giúp được gì cho hai nàng. Nếu để hai nàng cứ hít linh khí bình thường thì cả đời cũng không trèo lên Pháp Hoàng nổi, nhất định phải cần linh thạch, vì linh khí khi trở thành thể rắn ẩn chứa năng lượng cực kỳ lớn, như vậy mới đủ để Pháp Vương tiến cảnh.
Vì vậy mà hai nàng nhất định phải ra ngoài làm tạm gì đó để kiếm tiền mua Vương Thạch.
“Cái này. . . Đúng là một mình ta thì không đủ khả năng mua linh thạch cho cả hai nàng.”
Hưng thở dài đáp.
“Làm gì mà thở dài, bọn thiếp có tính toán rồi.”
Uyên cười giảo hoạt, lắc lắc cánh tay Hưng.
“Ồ? Tính toán như thế nào?”
Hưng tò mò hỏi.
“Đi làm thợ săn nguyên vật liệu.”
Hương cười đáp.
“Thợ săn nguyên vật liệu?”
Hưng ngơ ngác hỏi lại, hắn chưa nghe thuật ngữ này bao giờ.
“Là những người đi săn tự do, sau đó mang da lông linh thú, thảo dược này kia về bán lại cho con buôn ấy.”
Uyên từ tốn trả lời.
“Ra ngoài như vậy không phải sẽ dễ thu hút sự chú ý sao? Hai nàng xinh như vậy mà.”
Hưng cười ra vẻ vuốt mông ngựa, nói ra.
Hai nàng nũng nịu “hứ” hắn một cái, nhưng mà trên môi lại treo nụ cười thật tươi.
“Dịch Dung Đan có đủ loại từ cấp 1 tới cấp 10, không lẽ chàng không biết luyện?”
Hương trề môi hỏi Hưng.
“Ồ! Ý kiến hay!”
Hưng vỗ tay cái bốp, tấm tắc khen. Nếu hắn chỉ tập trung luyện ra nhiều Dịch Dung Đan thì hai nàng sẽ có thể dễ dàng ra ngoài kiếm bộn tiền. Dù gì cường giả Pháp Vương cũng cực kỳ mạnh mẽ, tội gì không để hai Pháp Vương ra ngoài đánh nhau với linh thú? Trong lúc kiếm tiền còn giúp hai nàng mài dũa kỹ năng, không để bản thân bị rỉ sét.
“Ta chỉ cần ra sức thay đổi thành phần của Dịch Dung Đan, để hai nàng mỗi lần ra ngoài đều là một bộ mặt khác nhau là ổn.”
Hung gật gù nói ra, sẵn tiện dùng suy nghĩ xác nhận lại với hệ thống, chỉ nghe Tà Đạo nói:
– Cái này quá dễ, nhờ vả chuyện nào khó hơn chút đi, chủ nhân coi thường ta hả?
“Cái mịa ngươi! Bớt tự kỷ, khi nào có chuyện khó ta nhờ mà không làm là ta đánh chết ngươi!”
Hưng phản bác trong tâm trí.
– Đánh chết ta thì thân thể chủ nhân cũng không còn, xin mời.
“Móa. . .”
Hưng lập tức cứng hàm, không cãi được nữa.
“Quyết định vậy đi!”
Uyên và Hương cùng gật đầu nói, sau đó đeo bám vào cánh tay Hưng như hai chú chim nhỏ.
Hưng dẫn hai nàng tới chỗ dòng suối, cùng nhau tra xét một lúc thì thấy con suối này thật sự không có nhập vào nhánh sông nguồn nước của Thương Vân thành, thật ra nó chảy về một hướng hoàn toàn khác. Mà dựa theo kiến thức về địa lý của Uyên thì hướng mà con suối này chảy tới là đổ ra biển khơi, không cần lo lắng chút ít bọt xà phòng giết hệ sinh thái hay làm người khác bệnh.
Kiểm tra xong xuôi, Hưng hứng thú bừng bừng, nhanh chóng đưa tay lột đồ hai mỹ nữ xuống, sau đó tự cởi đồ, rồi kéo hai nàng nhảy xuống hồ lớn ở thượng nguồn.
Cả ba đùa đùa giỡn giỡn xong mới bắt đầu tắm rửa thật sự.
Đứng dưới trời sao ánh trăng, nghe tiếng thác nước đổ rào bên tai, lại nhìn khung cảnh sáng mập mờ huyền bí trong rừng, để cho cả ba có một loại tư vị rất lãng mạn. Ban đêm, trong rừng có đủ các loại cây cỏ và côn trùng phát sáng, hình thành phong cảnh cực kỳ thơ mộng. Tất nhiên, chỉ có cường giả Pháp Vương như Uyên và Hương mới dám ở trong rừng tắm ban đêm như thế này, người bình thường nhìn thấy ánh sáng vờn quanh của côn trùng dạ quang thì chắc chắn sẽ co giò bỏ chạy tám cây số.
Hai mỹ nữ nghĩ tới việc tình lang đặc biệt dẫn hai nàng tới đây, không khỏi có chút động tình, ngọc thể đeo sát vào người hắn, mặc cho hắn trái ôm phải ấp, hai bàn tay không an phận nắn bóp lung tung.
Hưng giúp Uyên tắm gội mái tóc đen dài xong, ôm nàng từ phía sau, thì thầm mấy câu vào tai nàng.
Uyên liếm môi ném mị nhãn, rồi nghiêng người về phía trước, dựa tay lên một tảng đá to ở giữa hồ.
Hưng đưa tay vuốt ve mờ mông mềm mại trắng nõn của nàng xong, cầm thần thương đút vào từ phía sau, làm cho Uyên khẽ rên lên. Từ lần đầu làm tình với hắn, Uyên đã bị khai tuệ, không biết vì sao mà trở nên thích thú chuyện giao hoan ở nơi thiên nhiên hoang dã như thế này. Trên thực tế, khung cảnh hiện tại rất lãng mạn, Uyên có thích cũng không lạ lẫm gì.
Hương ôm Hưng từ phía sau, đưa tay xoay mặt hắn qua, bắt hắn hôn môi mình. Mà Hưng cũng không thể cứ đơ ra như vậy được, đành phải làm hai chuyện cùng một lúc, vừa đấu lưỡi với Hương, vừa đưa đẩy hạ thân, chậm rãi đâm vào kéo ra nhục động của Uyên.
“A. . . ưm. . . mạnh chút đi Hưng. . .”
Mới đầu, Uyên còn hơi mẫn cảm nên không cần hắn đẩy nhanh, nhưng sau một lúc thì Uyên đã bắt đầu quen với nhịp điệu này, không khỏi bảo tên tình nhân trẻ tuổi của mình nhanh lên.
Hưng vòng tay qua, ôm lấy Hương, vừa kịch liệt mút môi lưỡi, vừa đưa tay bóp vú Hương. Còn tay kia thì hắn vịn lên bờ mông ngạo thế của Uyên, làm chỗ dựa để dùng hạ khu đánh vào mông nàng bành bạch.
Uyên bị hắn vừa nong vừa thọc vào, sảng khoái rên thật to, thậm chí còn khẽ đưa đẩy cặp mông theo nhịp điệu của hắn, để hắn càng đâm sâu vào âm đạo nhầy nhụa chất dịch.
Đến đoạn cao trào, Hưng nhồi Uyên thật mạnh bạo, khiến hai đầu gối nàng run rẩy.
“Hưng, xuất vào bên trong thiếp! A. . .”
Mông Uyên kịch liệt run bần bật, âm đạo nàng co rút lại, những giọt dâm thủy liên tục rơi xuống.
Hưng mút môi Hương một cái thật mạnh, hạ thân tê đại đi mấy phần, dương tinh nóng hổi tuôn vào sâu bên trong Uyên, nơi mà năm đó hắn nằm hết 9 tháng mới chịu dọn ra ngoài ở. Có điều, hiện tại Uyên cũng không muốn mang thai, nên nàng đã sớm đặt một ấn chú bằng pháp lực vào đó, chỉ cần tinh trùng vừa vào liền chết.
Hưng đưa hai tay ôm lấy Uyên, nâng nàng lên, cầm lấy cằm nhỏ của nàng, xoay mặt nàng qua mà hôn lấy đôi môi chín mọng. Hắn cũng không có rút dương vật ra, mà trực tiếp bắt đầu nhồi nàng hiệp hai, làm Hương chống nạnh hừ một tiếng, nhưng mà cũng không có chen vào giữa hai người.
Uyên mới vừa lên đỉnh xong, vẫn còn nhạy cảm, chịu không nổi dưới háng bị trùng kích mạnh mẽ, hoàn toàn mất hết sức lực, tựa sát vào người Hưng mà rên rỉ không ngừng. Hiện tại cái thứ xấu xa của hắn cũng không có to hơn chồng cũ nàng, nhưng mà lão chồng kia làm sao có được danh hiệu dâm lực như Hưng, hoàn toàn là dưới cơ hắn, dương vật không có khả năng trực tiếp tăng thêm khoái cảm cho nữ nhân.
Uyên sung sướng đến mức hồn bay lên mây xanh, lúc nàng ra lần hai thì cảm giác như mình muốn ngất xỉu.
Lúc này, Hưng mới chịu buông tha nàng, đi qua bên kia đè chị gái của nàng xuống mà hung hăng làm.