Hưng đeo nhẫn không gian vào, sau đó cất Pháp Đan và bộ quần áo tà đạo kia vào.
Hắn đang tưởng tượng hệ thống có một cái mặt trông rất hỗn đản rồi trợn mắt trừng cái mặt đó thì cửa phòng chợt mở, một người buớc vào. Nguời này dáng dấp mảnh khảnh, eo thon chân dài, ngực nhô cao, mông căng tròn – một thân hình mười phần hoàn mỹ cả mười, không chê vào đâu đuợc.
Nhìn thấy quý cô cực kỳ nóng bỏng trên người mặc đúng một cái đầm hai dây này, Hưng suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Trong trí nhớ của hắn, Khánh Hương là một người phụ nữ rất bình thường, năm nay đã hơn 40 tuổi. Nhưng đó chỉ là dưới cái nhìn của đứa nhỏ kia, còn trong mắt Hưng, người dì này còn gợi cảm hơn cả hoa hậu, siêu mẫu ở Địa Cầu.
Hắn chợt nhớ ra: “Người tu luyện pháp lực thường sống rất lâu, mà cũng không có lão hóa!”
– Làm nhiệm vụ đi. Mau đến vỗ cái mông nàng ta một cái.
Vừa nghe tiếng nói không chút sức sống của hệ thống, Hưng mất hết cả hứng, từ từ bình tĩnh lại.
“Ủa? Dì hai?” Hắn giả vờ khó hiểu nhìn Khánh Hương, hỏi.
“Dậy rồi hả?” Hương tiến đến ngồi bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: “Có thấy đau chỗ nào không con?” Nàng vừa nói vừa xoa xoa lưng Hưng, mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể bay vào mũi hắn.
Hưng chợt nhớ ra, đứa nhóc kia là vì bị linh thú đuổi giết mà té xuống thác nước. Xem ra là dì hai của nó đi tìm nó về rồi trị thương cho nó, nhưng cuối cùng nó quá yếu nên vẫn chết, Hưng may mắn xuyên qua tìm tới thân thể vô hồn này. Bây giờ hắn đã trở thành cháu của Hương.
“Dạ con khỏe rồi dì hai.” Hưng đáp, ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng. Hưng không khỏi thầm hít hà một tiếng, Hương thật sự là rất đẹp.
Mắt đã to, mũi lại cao, đôi môi càng là đỏ mọng. Lông mi nàng cong quắp, khuôn mặt trái xoan xinh xắn. Ngoài ra, toàn thân nàng còn toát ra khí chất phụ nữ thành thục, trưởng thành. Mỗi một bộ phận trên cơ thể đều là căng tràn phong tình mê hoặc lòng người.
– Thông báo. Lê Minh Hưng trong quần đã dựng lều.
Hưng bị hệ thống làm cho giật mình, suýt nữa la lên, nhưng kịp nhịn lại. Để ý kỹ một chút thì Hưng thấy trong quần mình cứng lên thật, nguyên do là vì cái đầm mỏng để lộ vai cùng khe ngực câu hồn kia của Hương. Tên nhóc Minh Hưng trước kia rất khờ, nên nàng ỷ là không sao, vẫn thường mặc đầm ngủ trước mặt nó thế này mà không xảy ra chuyện gì mờ ám.
Nhưng hôm nay tất nhiên là chuyện sẽ khác, vì Hưng đã trở thành một người khác.
“Sao mặt tự nhiên đỏ quá vậy?” Hương nhìn hắn lo lắng hỏi. “Con bị sốt hả?”
“Dạ không, đâu, đâu có!” Hưng nuốt nước bọt trả lời.
“Để dì coi.” Hương nhích đến sát bên người Hưng, đặt tay lên trán hắn, một luồng pháp lực khẽ rót vào, xem xét tình hình trong cơ thể hắn một chút.
Chưa được bao lâu thì nàng la lên: “Con là Pháp Đồ tầng ba rồi!?”
“Dạ.” Hưng cười hì hì khoe: “Con bị rớt xuống sông tỉnh lại thì thấy vậy rồi…”
“Ủa, lạ vậy?” Hương có chút không giải thích được nhưng tạm thời bỏ qua. “Nhưng mà quan trọng hơn là… Pháp Hồn của con là cái gì?”
“Cái này…” Hưng ấp úng. “Con cũng không rõ lắm, nó không có hình dạng…”
“Đâu? Để dì hai coi thử.” Hương nói, lại đặt tay lên trán Hưng.
Pháp lực của nàng xuyên vào cơ thể hắn ngắm nhìn một lúc lâu thì thu về, Hương cũng rơi vào trầm tư, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu được cái thứ kia là cái gì.
Hưng thấy dì Hương không nói gì, khẽ hỏi: “Dì hai nhìn ra nó là cái gì chưa?”
“Chưa.” Hương lắc đầu đáp. “Đúng là nó không có hình dạng gì thật, dì cũng không hiểu được nó. Nhưng mà việc con có Pháp Hồn là sự thật, không phải nhầm lẫn.” Nàng mỉm cười ngọt ngào.
Hưng nuốt nước bọt “ực” một cái, khẽ nói ra: “Dì hai cười đẹp quá.”
“Bộ sắp vòi vĩnh cái gì hay sao mà tự dưng nịnh dì hai?” Hương cười trêu ghẹo, hỏi Hưng.
Hưng chưa kịp mở miệng trả lời thì đã nghe tiếng hệ thống vang lên trong não:
– Thông Tin Tà Đạo: Trần Khánh Hương ly dị chồng đã nhiều năm, không có con cái, lại sống ẩn cư một mình trong rừng rậm với đứa cháu trai hiền lành khỏe mạnh mà nàng quý mến, nên nhiều lúc nàng có những suy nghĩ loạn luân nhưng liền hoảng hốt giũ bỏ.
Hưng lập tức thay đổi ý nghĩ, lắc đầu nguầy nguậy, nói với Hương: “Không phải.”
“Vậy sao mới phải?” Hương không có nghĩ quá xa, chỉ là muốn chọc ghẹo đứa cháu thường ngày khờ khạo dễ thương của nàng một chút. Nàng không biết Hưng có âm mưu bất chính.
Hưng ấp úng đáp: “Chỉ đơn giản là con thấy dì hai rất đẹp thôi à…”
“Vậy hả? Thật lòng không?” Hương trong lòng rất là vui vẻ nương theo lời Hưng.
“Dạ thật. Thật trăm phần trăm! Dì hai đẹp như hoa hậu!” Hưng quả quyết nói.
Hương tươi cười chỉ vào gò má trái của mình, nói: “Cho con hôn dì hai xinh đẹp một cái.”
Hưng mừng rỡ ôm eo Hương, áp môi và mũi vào má hồng, mũi hít lấy hít để mùi thơm quyến rũ mệ hoặc kia, môi thì thơm chùn chụt lên làn da mặt mềm mại nõn nà của nàng.
“A, con tự nhiên sao vậy?” Hương thấy hắn hôn quá mãnh liệt, đẩy hắn ra, giật mình hỏi.
“Con, con chịu không nổi nữa rồi! Con muốn nói cho dì hai biết… là…” Hưng ngượng ngùng ấp úng, khiến Hương tim bắt đầu đập thình thịch, mờ mờ đoán được cháu mình sắp nói gì.
“Con… nói đi…” Hương nhẹ nhàng kéo tay hắn ra khỏi eo mình, ý định rút lui trước khi hai dì cháu rơi vào hố sâu, nhưng Hưng vẫn cố chấp ôm lấy nàng, nhất định không chịu buông.
Hương khổ sở tiến thối lưỡng nan, nàng không thể đả thương cháu mình được!
“Lâu nay con giả bộ khờ khạo không nói, vì con không muốn quan hệ giữa chúng ta đổ vỡ, nhưng mà… hôm nay… thấy dì hai xinh đẹp quyến rũ như vậy… con chịu không nổi nữa! Con yêu dì hai!” Hưng gằn giọng, lớn tiếng nói ra, trong lòng cũng không chút ngượng ngùng, dù sao cũng không phải dì ruột thật sự của hắn, quan hệ ruột thịt này đối với Hưng hiện tại thì chỉ là một loại cảm giác đến từ thể xác để cho hắn hưởng thụ tư vị của Tà Đạo mà thôi.
Trong lòng hắn thầm quyết định: “Kiếp trước ta quá mê nghiên cứu pháp thuật, không có bạn gái, chỉ biết quay tay trong phòng thí nghiệm. Kiếp này ta nhất định phải thu thật nhiều mỹ nữ!”
Khánh Hương nghe Hưng tỏ tình thì bối rối không biết phải làm sao. Nàng nửa muốn tiếp nhận hắn, nửa kia lại không dám, vì về sau nàng sẽ không biết ăn nói sao với em gái mình. Tưởng tựợng xem, mẹ nó tin tưởng giao nó cho nàng, không ngờ được chị gái mình lại ăn nằm với con trai mình. Đến lúc đó, Hương chỉ có đào hố chui xuống đất mà trốn thế nhân.
“Nếu dì hai không quyết định được thì cứ để cho con.” Hưng vỗ ngực tự tin nói: “Có gì thì cứ độ tội cho con cưỡng ép dì hai!”
Hương ấp úng, cố gắng khuyên ngăn: “Hưng, không được đâu. Mai mốt dì hai mai mối cho con một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp hơn nhiều, chịu không?” Nàng tuy gượng sức chống cự, nhưng trong lòng không nhịn được, giữa háng đã bắt đầu ẩm ướt.
“Không được!” Hưng lắc đầu phản đối. “Hiện tại con chỉ muốn dì hai!”
“Vậy tương lai thì khác hả?” Hương nhướng mày hỏi.
“Uầy, dì hai là người duy nhất con sẽ chủ động thổ lộ. Còn người khác tự tìm đến thì…”
“Thì sao?” Hương không chống cự nữa mà đưa mặt sát lại gần hắn, hỏi tới.
“…Thì dù dì hai có la mắng con, con cũng không làm người bạc tình được.” Hưng vẻ mặt khổ sở nói ra. Bản thân hắn cũng không biết kỹ năng diễn tuồng này hắn đào ở đâu ra, có lẽ đây là sức mạnh của sắc dục giúp hắn vượt qua gian nguy.
Hương nghe hắn nói nghiêm túc như vậy thì phì cười. “Con nít mà dám nói chuyện bạc tình!” Nàng nhéo mũi hắn một cái, khẽ mắng yêu, trong mắt hiện lên chút buồn bã.
Hiển nhiên, sau khi ly dị chồng, nàng là người hiểu hai chữ “bạc tình” kia nhất.
Hưng nhìn thấy ánh mắt của nàng, bắt lấy cơ hội ôm Hương vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
“Con sẽ không để dì hai chịu cô đơn nữa!” Hắn thì thầm vào tai nàng, cắn nhẹ lên vành tai.
Thân thể Hương khẽ run lên, trái tim đã bắt đầu lung lay, hai tay tuy là đẩy đẩy hắn ra, nhưng trên thực tế là không có chút sức lực nào, thoạt nhìn thật giống như đang vuốt ve sờ mó hắn.
Hưng nhìn đôi mắt to và xinh đẹp của Hương đang tràn ngập cảm xúc phức tạp, bất an. Hắn nâng cằm nàng, đặt miệng lên đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ của nàng. Hương cảm nhận nụ hôn nồng cháy của Hưng, tay siết chặt áo hắn. Những năm qua, nàng thèm khát loại cảm giác được âu yếm này đến sắp phát điên rồi, tự thỏa mãn cũng không còn đủ để giải tỏa cho nàng nữa.