Sau khi bị luồn sáng hút vào trong thì đám Nguyễn Minh được đưa đến một không gian trắng xóa, mà lúc này ở trước mặt họ là một thi thể còn nguyên vẹn đàng nằm mà trên tay là một cái nhìn giống chìa khóa, Nguyễn Minh không nhìn thi thể mà nhìn về một hướng khác nói.
– Này tiểu mỹ nhân…vẫn còn muốn núp một bên ngư ông đắc lợi sao…
Thân ảnh màu đỏ đang ẩn thân giật mình, trong lòng hiện lên vẻ ngạc nhiên và kiên kỵ mà bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường hủy ẩn thân rồi cười quyến rũ nhìn Nguyễn Minh nói.
– Không ngờ tiểu đệ đệ lại phát hiện ra tỷ tỷ khiến ta bất ngờ đó…
Nguyễn Minh thấy mỹ nhân ra xuất hiện liền đánh giá nàng, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, mái tóc dài búi lên thành hình phượng hoàng càng tôn lên khí chất của nàng, bộ váy dài màu đỏ bó sát người tôn thân thân thể thon thả cũng đường cong quyến rũ của nàng, đôi gò núi to tròn vểnh cao như muốn phá chiu ra của nàng tôn lên sự quyến rũ của nàng, Mục Hồng Lăng là tên của nàng, nàng thấy ánh mắt Nguyễn Minh cứ dán lên thân thể của mình thì không cảm thấy chán ghét mà còn tự hào vì ánh mắt Nguyễn Minh là thưởng thức chứ không có dâm ta như kẻ khác, Nguyễn Minh gật gù nói y như chuyên gia.
– Không tệ…dung nhan ta cho 9,5 điểm, thân hình thì ta cho 9,7 điểm, tuy thuộc hạng tuyệt sắc mỹ nhân nhưng chưa hoàn mỹ…
Mục Hồng Lăng nghe hắn nói liền cau mày không phục, nàng rất tự tin về nhan sắc và thân thể của mình nhưng khi câu nói chưa hoàn mỹ của hắn thì đã kích phát tính so đo nhan sắc của nữ nhân, nàng liền cười quyến rũ nói
– Tiểu đệ đệ đánh giá tỷ tỷ như vậy khiến tỷ tỷ buồn đó, ngươi từng nhìn thấy người nào đẹp hơn tỷ tỷ sao…
– Đúng vậy…, hơn nữa họ đều là thê tử của ta, các nàng ấy hoàn mỹ từ dung nhan đến thân thể và khí chất, so với những thê tử của ta thì nàng chỉ tính là trung bình thôi…
Nguyễn Minh bình thản nói, hắn đúng là thật mà, nữ nhân của hắn qua cải tạo của Long Phượng Hổn Nguyên Kinh thì độ hấp dẫn cũng phải 97 trở lên, mà Mục Hồng Lăng theo chỉ số hấp dẫn chỉ là 97 mà thôi, Mục Hồng Lăng nghe Nguyễn Minh nói thì không phục nói.
– Tiểu đệ đệ nói vậy có hơi quá không, đệ khiến tỷ tỷ tò mò đấy, nếu không đệ đưa họ đến trước mặt tỷ tỷ để ta xem thử họ có cái gì hơn tỷ tỷ…
– Niếu nàng muốn xem tất nhiên là có thể, nhưng họ hiện tại không ở đây, nàng có dám đi theo ta để chứng thực không…
Nguyễn Minh âm thầm cười, vì hắn hiểu một khi nữ nhân bị chọt trúng điểm các nàng quan tâm thì sẻ truy cứu cho bằng được, mà nữ nhân thì chỉ có dung nhan là thứ các nàng quan tâm nhất, mà khi nói các nàng không bằng người khác thì các sẻ không phục mà truy cứu đến cùng, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, càng đẹp càng quan tâm đến việc này, Mục Hồng Lăng bình thường rất thông minh nhưng bị một nam nhân nói nàng khồng bằng vợ hắn thì nổi lên lòng hơn thua không quan tâm hắn có âm mưu gì, trong lòng Mục Hồng Lăng lúc này một bụng không phục và tức giận khi bị một nam nhân khinh thường nhan sắc của minh, nàng không thèm nghỉ liền nói.
– Có gì mà không dám…, ta cũng muốn biết những nữ nhân của ngươi xinh đẹp thế nào, nếu ngươi dám lừa ta thì ngươi chết chắc….
Mục Hồng Lăng không giữ được vẻ cười quyến rũ nữa mà tức giận nhìn Nguyễn Minh nói, nàng tức giận mà hai cái núi to tròn trước ngực cứ nảy liên hồi khiến Nguyễn Minh một màn bổ mắt, Đường Tuyên nãy giờ bị Nguyễn Minh ôm eo thì đỏ mặt xấu hổ nhưng lúc nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp kia và nghe họ nói thì không hiểu sao trong lòng nàng lại xuất hiện vẻ tự ti, Nguyễn Minh thấy Mục Hồng Lăng đã dính bẫy liền cười thầm, nàng đã ở bên cạnh hắn thì thiếu gì thủ đoạn cua nàng, đột nhiên hắn nhớ tới bên cạnh còn một con nai tơ liền nhìn qua thì thấy nàng nhìn Mục Hồng Lăng với ánh mắt tự ti, Nguyễn Minh thấy vậy liền mĩm cười vì cơ hội trời cho tới rồi, hắn liền áp mặt xác với mặt của nàng rồi thổi một hơi vào tai Đường Tuyên nói.
– Nàng đừng tự ti, ta thích nàng không phải vì nhân sắc đâu, cho dù nàng không bằng nàng ta nhưng nàng vẫn có vẻ đẹp riêng của mình, vì vậy đừng tự ti nhé…
Đường Tuyên giật mình với hành động của Nguyễn Minh sau đó đỏ mặt xấu hổ và khi nghe lời nói của hắn nàng lại cảm thấy ngọt ngào, Nguyễn Minh thấy phản ứng của nàng như vậy liền mĩm cười xoay qua đối diện với nàng rồi cuối đầu ngậm lấy môi nàng, Đường Tuyên bị tập kích bất ngờ thì hai mắt mở lớn đối mắt với ánh mắt ôn nhu của hắn thì lòng nàng chợt mềm đi rồi buôn lỏng đưa tay ôm lấy cổ hắn và nhắm mắt lại đáp trả nụ hôn, từ hôm qua chuyện tắm tinh huyết thì nàng khắc hình bóng của Nguyễn Minh vào lòng rồi và hôm nay hắn nói những lời đó khiến trái tim nàng rung động rồi hành động cướp đi nụ hôn đầu đời của nàng nữa thì trí tim nàng đã xuất hiện rung động với hắn, tuy chưa đến mức yêu nhưng nàng đã thích hắn, chỉ cần có thời gian hâm nóng tình cảm nữa là nàng triệt để giao tất cả cho hắn, Mục Hồng Lăng đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này thì đỏ mặt mắng.
– Đúng là đồ không biết xấu hổ…
Bề ngoài Mục Hồng Lăng biểu hiện vẻ quyến rũ câu dẫn người khác nhưng thật sự nàng vẫn là một cô gái thuần khiết đấy, thấy cảnh này thì không xấu hổ mới lạ, hai người Nguyễn Minh cùng Đường Tuyên hôn một lúc thì rời môi, Đường Tuyên lần đầu hôn nên nàng không biết làm thế nào nên khi hôn nàng nín thở khiến khí không lưu thông được nên hiện tại mặt nàng đỏ bừng đến tận cổ và đang thở dốc nhìn vô cùng diễm lệ, nhưng nàng trong mắt Nguyễn Minh lại vô cùng đáng yêu, hắn cuối xuống hôn vào trán nàng một cái cười nói.
– Nàng thật đáng yêu…
Đường Tuyên thấy hành động của hắn thì ngượng ngùng đỏ mặt nép vào lòng Nguyễn Minh, Lâm Động nãy giờ bị Nguyễn Minh cho ăn cẩu lương mà tuổi thân, tuy hắn có một tiểu tình nhân nhưng nàng hiện không có bên cạnh, Mục Hồng Lăng tuy đã quay mặt đi chổ khác nhưng vẫn lén liếc mắt nhìn, cả đám nãy giờ bị Nguyễn Minh thu hút sự chú ý mà không thèm để ý đến mục tiêu của họ lần này là Viển Cổ Bí Thược, cho đến khi Nguyễn Minh lên tiếng.
– Tiểu Động Động…mau đi lấy bí thược đi rồi chúng ta đi…
– Khoan đã…, ta cũng muốn có bí thược này, các ngươi nên nhường nữ nhân chứ như thế mới tính là quân tử….
Mục Hồng Lăng nghe Nguyễn Minh nói thì giật mình lên tiếng, nàng xuýt nữa là quên mục tiêu lần này, cũng tại cái tên đẹp mã kia, Nguyễn Minh nhìn nàng nhứng vai nói.
– Cái này thì không được đâu…, cái bí thược này là của nhị đệ ta rồi, với tuvi nhị nguyên Niết Bàn cảnh của nàng không làm gì được ta đâu…
Nguyễn Minh cười nói rồi tỏa ra khí tức tam nguyên Niết Bàn cảnh khiến Mục Hồng Lăng kinh hãi, tuy nhiên không đánh lại nàng vẫn có thể chạy, nàng rất tự tin về tốc độ của mình nhưng khi tính lao lên cướp bí thược thì một bàn tay hữu lực ôm lấy eo nàng, Mục Hồng Lăng giật mình nhìn kẻ ôm eo nàng nói.
– Ngươi…ngươi thả ta ra…ta không lấy bí thược nữa mau thả ta ra…
Mà người ôm eo nàng không phải ai khác ngoài Nguyễn Minh, hắn vừa thấy động thái của nàng liền lao đến ôm nàng lại, hắn không sợ nàng lấy bí thược mà là sợ nàng chạy thôi, Nguyễn Minh thấy nàng dãy dụa mạnh liền đánh nhẹ vào cặp mông to tròn của nàng một cái rồi nói.
– Nếu nàng mà còn dãy dụa nữa là ta không châc sẻ kìm chế được đâu…
Mục Hồng Lăng nghe hắn nói thì ngừng dãy dụa, nàng hiểu ý câu nói của hắn nên không dám dãy dụa, đột nhiên lúc này Nguyễn Minh nghe có tiếng thút thít liền nhìn xuống thấy Mục Hồng Lăng đã khóc, nàng ủy khuất đến phát khóc, nàng từ khi sinh ra đến giờ luôn được người khác tôn kính, có bao giờ phải chịu ủy khuất như thế này đâu, đặc biệt là cái đánh vào mông kia tuy nó không làm nàng đau nhưng nó như là đánh vào lòng tự tôn của nữ nhân vì dù sao nơi đó cũng là một trong những nơi tư mật của nữ nhân mà, nàng vừa thút thít vừa nói.
– Ngươi là đồ xấu xa, mau thả ta ra…hức hưc…
– Thôi bào đừng khóc…ngoan đừng khóc ta sẻ thả nàng ra với điều kiện nàng không được chạy…
Nguyễn Minh có một điểm yếu chí mạng là không chịu được nước mắt nữ nhân mà hắn xem là vợ, nên hắn vừa ôm nàng vừa dổ rồi sau đó hắn thả nàng ra, khi vừa thả ra hắn nghỉ nàng sẻ chạy, nhưng không nàng vậy mà ngồi xuống ôm đầu gối khóc, Nguyễn Minh thấy mình có vẻ làm hơi quá thì cảm thấy hơi có lỗi, hắn chỉ biết ngồi xuống ôm lấy nàng để dổ, mà hành động của hắn lại vô tình khiến cho tâm Mục Hồng Lăng run động, vì lúc nàng còn nhỏ thì được một nhà tiên tri nổi tiếng ở vương triều của nàng từng tiên đoán cho nàng một quẻ “khi lúc con ủy khuất mà ôm gối khóc sẻ có một người ôm lấy con vào lòng, dùng tấm lưng hắn che chở cho con trên con đường con đi và người đó chính là một nữa còn lại của con”, mà hành động hiện tại của Nguyễn Minh lại vô cùng trùng khớp với lời tiến tri đó khiến Mục Hồng Lăng đang khóc cũng phải giật mình nính khóc ngước đầu lên nhìn hắn liền bắt gặp ánh mắt ôn nhu và hối lỗi của hắn, tình cảnh này khiến trái tim nàng rung động, nàng không dám đối mặt mà rụt đầu vào đầu gối của mình mà tâm loạn như ma, tuy nàng không tin lời tiên tri kia nhưng nó cũng ảnh hưởng tới nàng.
Mục Hồng Lăng hiện tại rất mâu thuẩn, nàng không tin lời tiên tri nhưng nó lại sảy ra trước mắt nàng, và hiện tại trái tim nàng lại đập thình thịch vì hắn, nhưng chính hắn khiến nàng bị ủy khuất mà, hiện tại tâm nàng đang rất loạn, Nguyễn Minh thấy nàng ngừng khóc liền nói một câu rồi buôn nàng ra.
– Ta xin lỗi…, nếu nàng chưa thấy đủ có thể đánh ta, ta sẻ không né tránh…
Nguyễn Minh nói xong liền đứng lên nhìn về hướng Lâm Động đã lấy được bí thược và đang bị linh hồn kia đoạt xá, tuy vậy Nguyễn Minh cũng không lo lắng, vì còn có con Thiên Yêu Điêu kia bên trong nó sẻ không để Lâm Động bị đoạt xá đâu, Nguyễn Minh đang nhìn Lâm Động thì một cổ kình lực khủng bố đánh tới cùng với tiếng hét của Đường Tuyên…
– Lâm Minh cẩn thận…
– Ầm…phụt…
Nguuễn Minh biết là ai tấn công hắn nên không hề né tránh mà còn thu lại hộ thể khí để tránh nàng bị phản chấn làm bị thương, khi chưởng lực tiếp xúc với lưng hắn thì hắn cũng bức ra chút máu rồi phun diễn như thật, chứ với thực lực nàng muốn khiến hắn bị trầy da cũng khó chứ đừng nói làm hắn bị thương, mà Mục Hồng Lăng chính là người ra tay đánh hắn, sau một lúc vật lộn với lý trí thì nàng quyết định không chấp nhận lời tiên tri kia, rồi khi nghe lời nói của Nguyễn Minh và thấy hắn đưa lưng về hướng mình không chút phòng bị nào thì ánh mắt nàng trở nên quyết tuyệt vận lực tung chưởng về phía hắn, nàng làm vậy là muốn hắn ghét mình chứ không muốn lấy mạng hắn nhưng khi thấy biểu hiện của hắn thì nàng liền hối hận và không hiểu sao trong lòng nàng lại xuất hiện cảm giác đau lòng, mà biểu hiện của Nguyễn Minh là hắn quay lại nhìn nàng với ánh mắt ôn nhu mĩm cười trong khi miệng còn chảy máu.
– Nàng hết giận rồi chứ…
– Ngươi…ngươi vì sao không né…
Câu nói và biểu hiện của hắn như nhát dao đâm vào tim nàng khiến nàng đau đớn, nàng thà hắn hận nàng để nàng có lý do bỏ đi không quan tâm tới hắn, nhưng hắn lại không hề hận nàng mà còn nhìn nàng một cách ôn nhu như nhìn người yêu, điều này khiến trái tim nàng đau nhói, Nguyễn Minh thấy tâm nàng đã bắt đầu lung lay liền trả lời câu hỏi của nàng.
– Ta đã nói rồi…, chỉ cần nàng bớt giận thì nàng có đánh ta thì ta sẻ không né…
Từng câu nói của hắn khiến trái tim nàng vừa đau vừa rung động, nàng chưa từng rung động với bất kỳ ai nhưng bây giờ người trước mặt lại khiến nàng rung động và đau nói, nàng đau không phải vì yêu hắn mà cảm giác đau này nàng không thể tả được, có lẻ là vì người trong lời tiên tri không phải hắn mà nàng lại rung động với hắn, nó giống như vậy đấy, lúc nàu Đường Tuyên chạy tới vừa khóc vừa lấy ra đan dược trị thương cho hắn uống, Mục Hồng Lăng cũng tính tiến lên nhưng khi thấy Đường Tuyên đã tiên lên đở hắn thì cánh tay vừa đưa lên liền hạ xuống và tính quay người rời đi thì giọng Nguyễn Minh vang lên và một cơ thể hữu lực áp vào lứng nàng giữ nàng lại.
– Nàng tính đi đâu…, chẳng phải nàng đã hứu là không chạy sao…
Mục Hồng Lăng nghe hắn nói thì khựng lại, nàng cũng không đẩy hắn ra mà nói.
– Ta không chạy…ta chỉ muốn yên tỉnh thôi…
– Nàng đã hứu rồi đó nha…khụ khụ…nàng ra tay cũng ác quá đấy, đau chết ta rồi…
Nguyễn Minh thấy tâm nàng đã triệt để tan thì bật chế độ hài hước, hắn thả nàng ra rồi vận động vài cái tiếng xương kêu rắc rắc, làm bộ dạng không hề bị thương, cả Mục Hồng Lăng và Đường Tuyên đều kinh ngạc nhìn hành động của hắn, Mục Hồng Lăng đột nhiên thông xuốt rồi tức giận nói.
– Ngươi…ngươi lừa ta…
– Hả?…ta lừa nàng cái gì…khụ khụ…
Nguyễn Minh giả vờ ngây thơ nói rồi lại giả vợ hiểu ra ho khang như bị trọng thương, lần này cả Mục Hồng Lăng và Đường Tuyên đều tức giận, tên này giả vờ mà hại nàng lo lắng cho hắn, hai nàng đồng loạt lao đến vật hắn xuống vừa đánh vừa cười, còn Nguyễn Minh thì kêu la xin tha nhìn về hướng Lâm Đông đã xong việc đứng một bên xem hài full HD.
– Tiểu Động Động cứu ca…nhanh đến cứu ca…
– Không được đâu đại ca…đệ mà cứu thì sau này hai vị đại tẩu sẻ hành đệ mất…
Lâm Động rất hiểu ý liền cười nói, hai nữ đang đánh thì nghe hai chữ đại tẩu thì đỏ mặt, đặc biệt là Mục Hồng Lăng, không biết vì sao khi đánh hắn nàng lại cảm thấy buồn cười và vui vẻ, có lẻ nàng đã thích hắn, Nguyễn Minh từ đầu đến cuối đều diễn vì từ đầu kê hoạch của hắn đã bắt đầu và thông qua độ hảo cảm của nàng mà diễn, điều hắn không biết đó là lời tiên tri cũng có một phần tác động đến cảm xúc của nàng, cùng với đó là tâm của nàng rung động và khí thấy thời cơ đã đến liền lật bài cố ý để các nàng biết là hắn đang giả vờ và để các nàng phát tiết tức giận và làm bộ mặt hài hước để các nàng vui vẻ và dần thích hắn, hắn cũng không tự tin với kế hoạch này lắm nhưng khi thấy các nàng cười vui vẻ như vậy thì hắn biết kế hoạch đã thành công, hiện tại chỉ cần đánh đòn chí mạng nữa là xong, đợi hai nàng đánh xong hắn liền đứng dậy ôm lấy hai nàng nói.
– Các nàng làm nữ nhân của ta nhé, tuy ta là một kẻ phong lưu nhưng ta có thể thề với thiên đạo sẻ yêu thương bảo vệ các nàng suốt đời…
Nhị nữ không đáp lại lời hắn mà chỉ trầm mặt, mỗi người một suy nghỉ, Nguyễn Minh biết mình làm thế thì có hơi vội, hắn chỉ nói cho hai nàng biết thôi, còn thời gian sẻ giải quyết việc còn lại, Nguyễn Minh ôm lấy hai nàng đi đến chổ Lâm Động rồi cả đám cùng rời khỏi không gian này.