– Đợi đai…
Đám người Nguyễn Minh mới vừa đi ra khỏi cửa giao dịch hồi thì một thân ảnh lao ra chặn đường đám người Nguyễn Minh, hắn là một thanh niên lực lưởng cơ bắp cuồn cuộng, tên này chính là Ma Thiết thống lĩnh của vương triều thiên thiết, Ma Thiết thấu đám Nguyễn Minh nhíu mày liền ôm quuền nói.
– Tại hạ tên Ma Thiết của vương triều thiên thiết, không biết chúng ta có thể nói chuyện một chút không…
– Chuyện gì nói luôn đi…
Nguyễn Minh biết tên Ma Thiết này muốn nói gì và hắn cũng rất hứng thú cô gái mặt đồ đỏ trong nguuên tác nói, nhưng kẻ mạnh thì cần phải làm cái giá để người ta mời, nên Nguyễn Minh mới dẫn đám Lâm Động đến giao dịch hội này, nếu không một tên Tần Mục chưa đủ tư cách khiến hắn bận tâm, Ma Thiết thấy họ nể mặt mình thì liền nói.
– Chúng ta đến một nơi yên tĩnh nói chuyện được không…
Nguyễn Minh không muốn mất thời gian với tên này liền xòe tay ra nói một chữ.
– ROOM……Takt…..
Chỉ thấy một vòng sáng vô hình bao quanh đám người trong pham vi 10 mét, sau đó Nguyễn Minh đưa ngón giữa lên thì xung quang họ mọc lên những phiến đá dày bao bọc kín mích đến cả cũng bao lại, sau đó Nguyễn Minh xòe tay tạo ra quả cầu ánh sáng chiếu sáng toàn bộ căn phòng mới tạo, cả đám nhìn cảnh tượng này cũng không quá kinh ngạc vì thiên hạ rộng lớn cái gì cũng có, làm xong Nguyễn Minh nhìn Ma Thiết nói.
– Nói đi…
– À…các vị đây chắc là vì viễn cổ bí thược ở trong sơn mạch Lôi Nham đúng không…
Ma Thiết dừng lại một chút nhìn biểu hiện của đám người Nguyễn Minh, thấy họ vẫn tỏ ra bình thường thì nói tiếp.
– Các vị cũng biết, bên trong Lôi Nhâm cốc có rất nhiều yêu thú mà bán bộ Niết bàn cảnh yêu thú có rất nhiều thậm chí có cả yêu thú Niết Bàn cảnh, nên ta muốn mời các vị hợp tác cùng đi vào Lôi Nham cốc, tất nhiên là bảo vật ai đoạt được là của người đó, không biết các vị thấy thế nào…
Ma Thiết thấy thực lực của Nguyễn Minh ít nhất là nhất nguyên Niết Bàn cảnh nên mới đưa ra đề nghị “ai đoạt được là của người đó”, chứ nếu nói chia đều thì chắc chắn đám người Nguyễn Minh sẻ bỏ đi, Ma Thiết chỉ mong húp được chút canh thôi.
– Được thôi…, thời gian thế nào…
– Khoản 5 ngày sau…, đến lúc đó ta sẻ đến tìm các vị…
– Được…
Nguyễn Minh đáp lại một tiếng rồi phá hủy căn phòng đá rồi dẫn người đi, Ma Thiết nhìn theo bóng lưng họ một chút rồi rời đi, Nguyễn Minh dẫn đám người đi đến một biệt viện trống liền vào ở, Lâm Động đi đến thắc mắt hỏi.
– Đại ca…đệ không hiểu, với thực lực của huynh đủ đi vào Lôi Nham cốc sao còn hợp tác với hắn…
– Hahaha…đến lúc đó đệ sẻ hiểu…, được rồi mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, Lâm Động đệ đi theo ta…
Nguyễn Minh cười nói rồi kêu Lâm Động đi theo hắn, chỉ có Nguyễn Minh và Lâm Động, đi vào phòng Nguyễn Minh ngồi lên ghế nhìn Lâm Động nghiêm túc nói.
– Đến lúc này đệ còn giấu ta sao…
Lâm Động thấy biểu hiện cùng câu nói của Nguyễn Minh liền hiểu hắn nói về cái gì, Lâm Động xoán xuýt không biết nói thế nào, Nguuễn Minh là người hắn kính trọng nhất nên khi Nguyễn Minh nói đến cái việc này thì Lâm Động cảm thấy có lỗi, Nguyễn Minh nhìn biểu hiện của Lâm Động thì cười lớn nói.
– Hahaha…ta đùa thôi…, từ khi đệ còn nhỏ ta đã biết về mệnh cách của đệ rồi…
– Hả?…mệnh cách?
– Hiện tại đệ không nên biết, khi nào đệ đuổi kịp ta về tuvi ta sẻ nói với đệ, nhưng đệ không được đi lầm đường…
Nguyên Minh tuy rất muốn nói cho Lâm Động biết để kích thích ý trí của hắn, nhưng Nguyễn Minh sợ Lâm Động vì sức mạnh mà đi nhầm đường và từ đó nguyên tác bị thay đổi thì hắn khóc không ra nước mắt, Nguyễn Minh nhắc đến chuyện này là để Lâm Động tò mò và từ đó có ý trí cầu tiến hơn, Lâm Động nghe Nguyễn Minh nói thì ánh mắt kiên định nói.
– Đại ca yên tâm, đệ sẻ không khiến đại ca thất vọng…
– Tốt lắm…, để khích lệ ta có quà cho đệ…
Nguyễn Minh cười gật đầu rồi lấy ra một quả cầu màu đen tuyền có ghi chữ hắc ám và từ nó tỏa ra khí tức hắc ám vô tận khiến người ta sợ hãi, quả cầu đen đó vừa thì Thôn Phệ tổ phù trong người Lâm Động liền phản ứng, và con chuột Thiên Yêu Điêu nhắc nhở thì Lâm Động giật mình nhìn quả cầu đen mà lắp bắp nói.
– Đây…đây…đây là tổ…tổ phù…
– Đúng vậy…, nói chính xác là Hắc Ám Tổ Phù…, đây là quà ta tặng đệ…
Nguyễn Minh gật đầu nói, Hắc Ám tổ phù là Nguuễn Minh lấy ra từ trong người Huyên, nàng đã trở thành nữ nhân của hắn nên không cần đến tổ phù, và Nguyễn Minh nhờ hệ thống lấy tổ phù ra mà không làm ảnh hưởng đến cơ thể nàng, Lâm Động cầm lấy Hắc Ám tổ phù cho vào không gian tổ thạch rồi nhìn Nguyễn Minh nói.
– Cảm ơn đại ca…, đệ hứa với huynh, đệ sẻ trở nên mạnh hơn…
– Được rồi…, đệ hãy tìm thời gian thích hợp luyện hóa nó đi…cái này là Long Tinh đan nó có thể giúp người dùng học được pháp quyết của Long tộc, đến một lúc nào đó đệ sẻ cần đến nó…, ta chỉ có thể giúp đệ đến đây thôi, đoạn đường về sau đệ phải tự đi thôi…
Nguyễn Minh ném cho Lâm Động một bình đan dược rồi nói sau đó đi ra ngoài, Lâm Động đứng đó cầm bình đan dược nhìn theo bóng lưng Nguyễn Minh, lúc này con chuột Thiên Yêu Điêu hiện ra nói.
– Xem ra đại ca của ngươi không phải người bình thường…
– Ta đã biết việc đó từ lâu rồi, nhưng cho dù huynh ấy có bí ẩn như thế nào thì vẫn là vị đại ca mà ta kính trọng nhất…
Lâm Động nhìn bình đan dược mĩm cười nói, trong ánh mắt đầy kiên định, Thiên Yêu Điêu nhìn Lâm Động mà thở dài, nó cũng quá đa nghi rồi, lúc trước nó còn nghi ngờ Nguyễn Minh, nhưng bây giờ nó không còn nghi ngờ gì nữa, ngay cả thứ trân quý nhất đại lục là tổ phù mà hắn còn cho Lâm Động thì còn nghi ngờ gì nữa.
Sau khi Nguyễn Minh đã kiếm được lý do tặng tổ phù cho Lâm Động liền đi về phòng của mình nơi nhị nữ chọn ở cùng hắn, mà nói vì sao Nguyễn Minh chưa ăn hai nàng thì là do hai nàng cả, Hoàng Phổ Tình thì mặt quá mỏng, có thể nói mặt nàng còn mỏng hơn cả Lam Thu Mộng lúc trước, chỉ là định lực nàng cao nên không ngất đi giống Lam Thu Mộng thôi, Nguyễn Minh phải tiến lên từ từ cho nàng làm quen thì mới ăn được, còn Mạc Lăng tuy đã hóa thành nữ hoàn toàn nhưng vẫn chưa phát triển xong, nếu hắn ăn nàng thì sẻ ảnh hưởng đến quá trình phát triển, mà cách đẩy nhanh sự phát triển của nàng là ăn đậu hủ của nàng, nên Nguyễn Minh chỉ có thể ăn đậu hủ của hai nàng mà thôi, mỗi lần hắn nhìn thấy hai con bướm trắng hồng trước mặt mà không được ăn thì đúng là tra tấn, mà cũng đành chịu thôi hắn khống muốn bắt ép hai nàng nên, một bụng hỏa khí hắn sẻ tìm chúng nữ trong hậu cung thế giới để phát hỏa lực, Nguyễn Minh cũng đem nhị nữ vào Hậu Cung thế giới làm quen với chúng nữ và tiện thể để các nàng đại khai nhãn giới về chuyện đó luôn, kết quả nhị nữ chịu không nổi liền chạy mất, chúng nữ nhìn hai vị muội muội đáng yêu liền cười và khi biết về sự tích của Mạc Lăng thì nhìn Nguyễn Minh bằng ánh mắt kỳ quái, kết quả hắn không chịu được đành lôi Mạc Lăng đến chứng minh, hắn lột sạch nàng để chúng nữ kiểm tra, thật là có buồn trứng thứ đặc trưng của nữ nhân, sau nhiều ngày ở bên trong Hậu cung thế giới thì nhị nữ cũng giống lục nữ bị thế giới này hấp dẫn mà không chịu ra ngoài và một cuộc biểu quyết diễn ra, kết quả tất nhiên là hắn thua, đám nữ nhân của hắn vô cùng đồng lòng biểu quyết cho nhị nữ ở lại, hắn không còn cách nào khác đành ra ngoài một mình, vì hắn cân bằng thời gian của hai thế giới nên hắn ở trong đó 5 ngày thì bên ngoài cũng 5 ngày, Nguyễn Minh đi tìm đám Lâm Động hỏi tình hình, cùng lúc đó Ma Thiết đi đến nói đã tập hợp đủ người có thể đi rồi, cả đám liền đi theo Ma Thiết đến nơi tụ tập của cả đoàn.
Mấy ngày qua không ngừng có nhiều tốp đi đến dương thành, hầu hết là vương triềi hạ cấp và vương triều trung cấp, không thấy vương triều cao cấp, Nguyễn Minh biết mấy cái vương triều cao cấp đó chỉ là đang đứng một bên xem thôi, chờ đám vương triều cấp thấp dọn quái rồi họ nhảy ra đánh boss, Ma Thiết dẫn đám người Nguyễn Minh ra khỏi dưng thành đi đến một nhóm hơn trăm người và có 2 ngyời đứng đầu, Ma Thiết chỉ vào một cô gái mặt một bộ váy giống như Yukata của nhật bản nhưng chỉ tới nữa đùi, khoe ra cặp đùi trắng nõn thon dài.
– Để ta giới thiệu…, đây là Đường Tuyên của đại đường vương triều, nàng có tuvi bán bộ Niết Bàn cảnh…
– Xin Chào…
Đường Tuyên nói câu rồi im lặng, Nguyễn Minh để ý thấy trong mắt nàng có một tia ngạo khí nhưng không phải khinh thường ai mà là ngạo khí của sự tự tin, Nguyễn Minh gật đầu tán thưởng, tuy độ hấp dẫn chỉ có 93 nhưng thân thể kết hợp với bộ đồ đỏ thì rất đẹp, Nguyễn Minh chấm cô nàng này rồi, Đường Tuyên không giống như nguyên tác nghi ngờ thực lực của đám người, nàng đã kinh sợ trước thực lực của hai người Lâm Động và Nguyễn Minh khi nghe họ giết Tần Mục và Hải Sa chỉ với 1 chiêu, nhưng nàng cũng không tiến lên xim nịnh, Ma Thiết thấy nàng như vậy liền đánh trống lãng chỉ qua tên còn lại nói.
– Vị này là Lưu Huuền của vương triều huyền vân, cũng là bán bộ Niết Bàn cảnh…
– Xìn chào mọi người…
Lưu Huyền cười chào một câu rồi im lặng, Ma Thiết nhìn đám Nguyễn Minh cười hỏi.
– Ta thì các vị đã biết, còn các vị cũng lên giới thiệu một chút đi.
Nghe Ma Thiết nói thì Nguyễn Minh liếc qua 3 người Lâm Động một cái ra hiệu, họ hiểu ý liền lên tiếng.
– Xin chào ta là Lâm Động của vương triều đại viêm, tuvi Tạo Hóa đỉnh phong…
– Xin chào ta là Đổ Vân, tuvi Tạo Hóa cảnh đỉnh phong, cùng vương triều với Lâm Động.
– Ta là Man Sơn tuvi Tạo Hóa đỉnh phong, giống hai người kia.
Ba người giới thiệu xọng thì cả đám nhìn về hướng Nguyễn Minh đợi giới thiệu, Nguyễn Minh mĩm cười thân thiện nói.
– Ta là Lâm Minh, tuvi nhất nguyên Niết Bàn cảnh, vương triều đại viêm…
Cả nghe được liền kinh hãi nhìn Nguyễn Minh dù đã được Ma Thiết nhắc trước nhưng khi nghe sự thật cũng cảm thấy kinh hãi, nhìn độ tuổi của Nguyễn Minh còn thấp hơn cả họ mà đã có tuvi bậc này thì đúng là kinh tâm động phách, mà hắn còn xuất thân vương triều hạ cấp nữa, cả đám rất nhanh trở lại bình thường, tuy Niết Bàn cảnh cường giả trẻ tuổi hiếm nhưng không phải là không có nên họ chỉ kinh hãi một chút thôi, Ma Thiết thấy cả đám đã giới thiếu xong thì nói.
– Được rồi chúng ta lên đường thôi…
Cả đoàn gật đầu rồi lên đường đi đến Lôi Nham cốc, vì đám Tần Mục, Hải Sa bị giết nên không có nhảy ra đâm chọt như nguyễn tác, đám người đang đi thì đột nhiên Nguyễn Minh lên tiếng.
– Các người lựa đường tránh đám còn lại xa một chút…
– Hả?…ý Lâm Minh huynh là sao, chẳng phải chúng ta nên đi xác đám kia để giảm bớt lượng thú triềi ban đêm sao…
Cả đám nghe Nguyễn Minh nói thì kinh ngạc rồi nghi ngờ hỏi, Nguyễn Minh không đáp mà nói.
– Các ngươi cứ làm theo đi, có lợi cho các ngươi đấy…
Cả đám tuy không hiểi gì nhưng vẫn làm theo, ai bảo Nguuễn Minh thực lực mạnh nhất đám làm gì, cả đám đi tách khỏi đám người kia tầm 50 klm, khi trời gần tối liền hạ trại.