Chiến trường diễn ra bách triều đại chiến là nơi diễn ra trận chiến giữa các tông phái thượng cổ lưu lại, nơi đây chứa các cơ duyên truyền thừa của các tông môn thượng cổ và có những dị thú thực lực khủng bố bên trong, lúc này tại một điểm tập kết đám người Nguyễn Minh đang đứng trước một tòa thành và có đám đông xung quanh họ đang chưởi bới đám người đang đứng trên tường thành, vì đám người kia bá đạo nói muốn vào phải giao nộp 10 viên niết bàn đan mới được vào, tên cầm đầu nhìn xuống đám người với vẻ mặt kiêu ngạo nói.
– Tòa thành này do Vương triều Thánh Quang ta cai quản ai muốn vào thì nộp lên niết bàn đan, không vào thì chờ ma thú xé xác đi…hahaha…
Nguyễn Minh thấy cái tên ngu đang sủa bậy trên kia vô cùng chướng mắt liền vay lên nói.
– Đám vương triều Thánh Quang rác rưỡi các ngươi mà muốn vá chiếm tòa thành này sao, khộng tự xem mình có thực lực hay không…
– Ngươi dám sỉ nhục vương triều Thánh Quang ta…chết đi…
Tên kia vừa nghe Nguyễn Minh nói liền tức giận rút đao lao tới, Nguyễn Minh cười khinh bỉ đưa ngón tay lên bắn ra một tia sáng bắn nát đầu tên kia rồi đưa tay vận lực hút một tên từ trong tòa thành bày ra và nắm lấy cổ hắn nói.
– Ngươi chính là kẻ đứng đầu của đám kia nhỉ…, ta nói vương triều Thánh quang tòa rác rưởi ngươi có nhận không…
Tên bị Nguyễn Minh bóp cổ sợ hãi nhìn Nguyễn Minh, hắn tên Lê Thành có tuvi Tạo Hóa cảnh đỉnh phong, hắn đang quan sát biểu hiện của Nguyễn Minh thì đã bị Nguyễn Minh nắm cổ rồi, cái thực lực khủng khiếp này còn hơn cả sư huynh hắn, hắn sợ hãi nhưng ỷ mình có vương triều Thánh Quang và có Niết Bàn cảnh cường giả chống lưng thì vẫn kiêu ngạo nói.
– Ngươi sẻ không dám giết ta đâu, vương triều thánh quang ta không phải là một tiện dân như ngươi có thể động vào được, khôn hồn thì thả ta ra và quỳ xuống xin lỗi nếu không ngươi sẻ bị vương triềi thánh quang truy sát…
Nguyễn Minh nghe Lê Thành nói thì thở dài lắc đầu, đi đâu cũng gặp đám não tàn thế này sao, Nguyễn Minh nhìn tên não tàn trước mắt mà cười nói.
– Ồ vậy luôn à…, lúc đầu ta tính không giết ngươi đâu, nhưng vì ai bảo thực vương triều thánh quang của ngươi mạnh quá làm chi, thả ngươi đi để ngươi về báo cho chúng à…, thôi thì giết hết đám vương triều thánh quang ngươi để diệt khẩu mới đươc…
– Cái….
Nguyễn Minh vừa nói xong liền dùng sét đánh Lê Thành thành tro rồi nhìn đám thuộc hạ của Lê Thành, đám bên dưới thấy có kẻ giết dám giết người của vương triều thánh quang liền sợ hãi, đám người không phải người của vương trièu thánh quang thì hét lên nói.
– Chúng không phải người của vương triều thánh quang mong vị thiếu gia nay tha mạng, chúng ta nguyện ý giao ra niết bàn đan…
Đám người kia nói xong liền lấy ra Niết Bàn đan đưa cho Nguyễn Minh, hắn chẳng thèm ngó lền ném toàn bộ túi càn khôn của họ cho đám Lâm Động nói.
– Đệ chia cho hai người Man Sơn và Đổ Vân đi…, từ giờ tòa thành này sẻ vô chủ, các ngươi có thể vào tùy ý…
Nói với Lâm Động xong hắn liền quay qua đám người kia nói tiếp, đám người kia nghe vậy liền vui mừng cảm ơn liên tục, Nguyễn Minh hạ xuống ôm eo Hoàng Phổ Tình và Mạc Lăng rồi đi vào trong thành, Lâm Động đang chia đồ cho Đổ Vân và Man Sơn nhưng hai tên này kiên quyết không nhận, thế là Nguyễn Minh tung chiêu “đứa nào không nhận lão tử đập nhừ xương”, hai tên kia rùng mình liền lấy phần được chia bỏ vào túi, hai người họ tuy là quân tử nhưng trước dâm uy của Nguyễn Minh thì cũng phải ngoan ngoãn, Nguyễn Minh đi vào thành liền đi đến cung điện xa hoa nhất ở, đám người kia thấy cũng không ai dám cản.
Đến tối ma thú bạo loạn tập hợp tấn công thành, đám người trong thành ùa lên tường thành chuẩn bị thủ thành, lúc này đám Nguyễn Minh bay ra đứng trên không nhìn đám ma thú đang lao đến, Nguyễn Minh nhìn đám ma thú rồi nhìn xuống dưới nói.
– Các ngươi cứ thỏa mái giết ma thú kiếm ma tinh đi, các ngươi không cần lo có kẻ cướp đoạt, kẻ nào làm thế ta sẻ cho kẻ đó nát thành tương…được rồi xông lên đi…
– Cảm ơn Lâm thiếu gia…
Đám người bên dưới nghe liền hưng phấn đồng thanh nói, họ không lao lên là sợ kẻ khác nhân cơ hội họ bị thương mà ra tay đánh giết, nhưng nếu có cường giả đảm bảo sự công bằng thì họ không ngần ngại gì mà lao xuống chiến với yêu thú (từ giờ gọi vậy nhé), Nguyễn Minh quay qua đám người Lâm Động nói.
– Mọi người cũng xuống đó đánh luôn đi, yêu tinh của chúng có chứa niết bàn khí rất mạnh, mọi người có thể dựa vào chúng đột phá tuvi…
– Đại ca…huynh không đánh sao…
– Đệ ngốc sao…tuvi của ta hiện giờ còn cần chút niết bàn khí kia sao, với lại ta đã hứa là bảo đảm trật tự nơi này nên không đi được…
Nguyễn Minh cốc đầu Lâm Động một cái rồi cười nói, cả đám lao xuống chiên với đám yêu thú, mà chỉ có ba tên Lâm Động, Đổ Vân cùng Man Sơn thôi, còn Hoàng Phổ Tình cùng Mạc Lăng thì vẫn ôm khư khư cánh tay hắn, phải nói Mạc Lăng từ khi biến thành nữ ngân thì còn tỏ ra thục nữ hơn cả Hoàng Phổ Tình và còn cái cặp hung khí kia cũng to hơn, Nguyễn Minh hưởng thụ 2 cặp hung khí của hai nàng ép vào tay hắn khiến hắn sướng run người, mà hai nàng không quan tâm đến niết bàn khí mà chỉ muốn ở bên hắn thôi, Mạc Lăng từ khi vô tình bị hắn hôn thì vẫn luôn nhớ đến nụ hôn đó và đây cũng là lý do nàng biến thành nữ, Nguyễn Minh đang hưởng thụ thì thấy có kẻ dám đánh cướp, hắn liền phóng ra một tia sét tên kia thành tro, cả đám nhìn thấy thì giật mình, ý định đánh cướp kẻ yếu cũng biến mất, cuộc chiến diễn ra đến gần sáng thì đám yêu thú rút lui.
Nguyễn Minh cùng đám Lâm Động đi vào thành nghỉ ngơi, Lâm Động như trong nguyên tác học võ kỹ của vương triều thánh quang Thánh Tượng Băng Thiên Chàng và cũng bị đại sư huynh Tần Mục của tên Lê Thành phát hiện, và sau mấy ngày Lâm Động đi ra ngoài luyện Niết Bàn Kim Thân do con chuột Thiên Yêu Điêu kia cho vì Sinh Tử Chuyển Luân Đan mà con chuột đó mới chịu bỏ vốn ra giúp Lâm Động, nó không tin tưởng Nguyễn Minh nên mới giúp Lâm Động, tuy nó biết Nguyễn Minh đối với Lâm Động rất tốt nhưng đứng trước bảo vật thì cho dù người thân cũng sẻ phản bội nhau, vì suy nghỉ đó mà nó không tin tưởng Nguyễn Minh, cũng trong thời gian đó đám người do tên Tần Mục kia phái đến, tới điểm tập kết này, vì có Nguyễn Minh ở đây nên những kẻ đến đều bị giết và moi được thông tin về viễn cổ bị tàng, mặc dù Nguyễn Minh đã biết.
Sau khi Lâm Động tu luyện xong trở về thì cả đám liền lên đường đi đến Dương Thành, sau nhiều ngày họ cuối cùng cũng đến được Dương Thành, cả đám hỏi thăm một chút liền tìm được nơi tên Tần Mục kia đang tại, cả đám đi đến hội đấu giá Dương thành, sau khi tẩn cho tên canh cửa một trận rồi đi vào, vì tên canh cửa đánh chủ ý đến nhị nữ của Nguyễn Minh nên hắn tính giết thì nhị nữ lao ra tẩn cho tên canh cửa một trận, hắn thấy vậy cũng bỏ qua, cả đám đi vào bên trong thì thấy một đám người đang đấu giá theo kiểu tự túc, đám người Nguyễn Minh đi vào rất thu hút ánh nhìn, chủ yếu là vì hai nữ nhân bên cạnh Nguyễn Minh là tuyệt sắc mỹ nhân hiếm có nên rất thu hút ánh mắt nhưng không ai dám lên, vì ở trong chiên trường này không thiếu cường giả, nếu mà chọc phải họ thì mất mạng như chơi, đám người vừa ngồi vào bàn thì đột nhiên một tên ăn mặt lòe loẹt đi tới nhìn nhị nữ bằng ánh mắt dâm tà rồi nhìn đám người Nguyễn Minh bằng ánh mắt khinh thường nói.
– Các ngươi…để hai nàng hầu hạ ta, nếu không chết…
– Haizz…sao đầu năm nay có nhiều kẻ ngu thế nhỉ…, nói xem tên ngươi là gì để ta còn biết kêu đội của anh da đen đến khiên về nhà…
Nguyễn Minh nhìn tên ngu trước mặt mà thở dài, tuy hắn đoán đươc một chút tên này là ai nhưng vẫn hỏi thử xem, tên này có đúng là cái tên hắn nghỉ tới hay không, tên kia nghe Nguyễn Minh nói thì tức giận tỏa ra uy áp bán bộ Niết Bàn cảnh nhìn Nguyễn Minh như nhìn người chết nói.
– Ngươi tìm đường chết…, trước khi giết ngươi ta sẻ cho ngươi chết được minh bạch, ta là Hải Sa thống lĩnh của Hải Lân vương triều bây giờ thi ngươi…
Nguyễn Minh nghe hắn nói tới đây liền xác nhận suy đoán và không muốn nghe nữa liền đưa ngón tay bắn ra một tia sáng bắn nát đầu Hải Sa, kẻ có ý đồ với nữ nhân của hắn thì đã ấn định kết cục là chết rồi, toàn trương thấy một màng như vậy thì kinh hãi rùng mình, hai người ngồi phía trên cũng kinh hãi không kém, Hải Sa là một trong 3 người mạnh nhất trong giao dịch hội này vậy mà tên thanh niên kia chỉ dùng một ngón tay là giết được, điều đó chứng minh thực lực của tên thanh niên này vô cùng khủng bố, ít nhất là nữa bước nhất nguyễn Niết Bàn cảnh, Nguyễn Minh giết tên Hải Sa rồi nhìn qua Lâm Động nói.
– Nhị đệ…mau đi giải quyết cái tên kia đi…
– Vâng đại ca…, kẻ bào là Tần Mục bước ra đây…
Lâm Động bước ra nhìn đám đông nói, cả đám vừa nghe liền nhìn lên chổ Tần Mục đang đứng, Lâm Động nhìn theo thì nhận ra tên này chính là thân ảnh mờ ảo kia, hắn liền nhìn Tần Mục nói.
– Tần Mục…ta đến rồi đây, đến đây mà giết ta…
Tần Mục vừa nghe Lâm Động nói thì thân thể run rẩy lui lại tính chạy trốn nhưng đột nhiên một lực lượng khóa chặt hắn rồi kéo hắn bay xuống sàn tiếp đất bằng mặt, người vừa ra tay là Nguyễn Minh, hắn nhìn Tần Mục bằng nữa con mắt nói.
– Ta là người giết đám tiểu đệ của ngươi đấy, nhưng ngươi lại nhận nhầm nhị đệ ta và khiêu chiến hắn thì nên hoàn thành đi, nếu ngươi có thể đánh bại hắn thì ngươi sống, nếu không thì…chết…
Tần Mục nghe lời nói như tu la địa ngục của Nguyễn Minh thì run rẩy, vừa rồi hắn khi lực lượng kia khóa hắn thì hắn đã cảm nhận được thực lực của Nguyễn Minh là nhất nguyên Niết Bàn cảnh, hắn không dám chạy nữa, cách duy nhất phải đánh bại tên trước mắt, Tần Mục đứng dậy vận toàn lực tung chiêu mạnh nhất của hắn.
– THÁNH TƯỢNG BĂNG THIÊN CHÀNG…
Một con voi màu vàng to lớn bao bọc lấy Tân Mục và dơ chân dẩm đến Lâm Động mang theo áp bức khủng bố, Lâm Động nhìn con voi to lớn kia mà cười lạnh nói.
– Hehe…mới vào đã tung tất sát kỹ, nếu ngươi muốn thì ta sẻ chìu…ĐẠI HOANG TÙ THIÊN CHỈ – NGŨ CHỈ ĐỊNH CÀN KHÔN…
Một ngón tay màu vàng to lớn mang những hoa văn cổ xưa đầy tang thương xuất hiện trên trần hội giao dịch và lao đến đâm vào con voi màu vàng tạo ra tiếng nổ kinh thiên đánh bay đám người trong giao dịch ra xa chấn nát hết bàn ghế trong phòng, ngón tay kia đánh tan con voi vàng rồi lao đến Tần Mục với thế lôi đình, Tần Mục sợ hãi bất lực nhìn ngón tay màu vàng kia lao đến, hắn đã tung toàn lực mà không thể thắng thì chú định hắn sẻ chết rồi, ngón tay màu vàng kia chạm vào thân thể Tần Mục phá hủy Hỏa Linh bảo y của hắn rồi chấn cơ thể Tần Mục nát như tường và chạm xuống đất tạo ra tiếng nổ lớn, khi đất đá tán đi thì chổ Tần Mục đứng xuất hiện một cái hố lớn rộng 5 mét, Tần Mục thì chỉ còn lại một bãi máu.
Toàn trường khiếp sợ nhìn cảnh trước mắt, họ không ngờ Tần Mục một trong những cường giả nhất lưu của Dương Thành lại không đở nổi một kích, cả đám nhìn qua đám người Nguyễn Minh mà khiếp sợ, Lâm Động đánh xong một chiêu đó liền đi về chổ, Nguyễn Minh thấy chuyện đã giải quyết xong liền đứng lên dân đoàn người đi khỏi giao dịch hội.
– Đợi đã…..