Hệ Thống Sáng Tạo Hậu Cung – Chương 44: Song Sinh Chi Thể – Botruyen

Hệ Thống Sáng Tạo Hậu Cung - Chương 44: Song Sinh Chi Thể

Trong mấy ngày trước khi cuộc chiến hạt giống bắt đầu, ở Lâm gia sôi trào với sự xuất hiện của các vị tiên nữ xinh đẹp tuyệt thế không thuộc phàm trần và làm đám người Lâm tộc khóc ròng là các vị tiên nữ tuyệt thế đó lại là thê tử của tiểu quái vật Lâm tộc, khiến đám cẩu độc thân cùng đám thanh niên trai tráng tan nát cỏi lòng, mà trong các vị tiên nữ đó có 4 người được họ tứ thiên thần nữ vì vẻ đẹp của các nàng đã vượt qua nhận thức của nhân loại rồi, đó là Lam Thu Mộng, Lý Thương Hải, Lý Thu Thủy, Lý Thanh La, cả bốn nàng được Long Phượng hổn Nguyên Kinh cải tạo thân thể và đã đạt đến hấp dẫn 100/100 rồi, chỉ cần một ánh mắt của các nàng thôi cũng mê đảo chúng sinh rồi, đằng này các nàng còn cười, tuy không phải cười với họ nhưng đủ khiến họ thần hồn điên đảo, lúc đầu có một tên trong Lâm tộc định lực kém không chịu được mị lực của các nàng liền đi đến dùng ánh mắt xâm lược với các nàng và y như rằng bị Lý Thương Hải một chưởng đập thành tương, Ly Thương Hải bình thường rất ôn nhu nhưng đó là chỉ đối với Nguyễn Minh thôi, kẻ khác nhìn nàng một cái nàng cũng giết, đám người Lâm tộc chứng kiến việc đó điều rùng mình sợ hãi, từ đó không ai dám đến gần các nàng nữa, mà chỉ đứng xa mà ngắm thôi vì các nàng quá thánh khiết nên không có một ai dám có ý nghỉ xấu gì với các nàng cả, Nguyễn Minh cũng bó tay với các nàng, hắn thề lần sau có đem các nàng ra ngoài chơi phải dịch dung trước đã, cái này chỉ trong Lâm tộc đã vậy, nếu đi ra ngoài thì còn như thế nào nữa chứ, sau khi lấy mủ chùm đầu cho các nàng rồi dẫn các đi dạo một vòng, tất nhiên là bay lên không rồi, chứ đi trên đường thì cho dù các nàng đã che mặt nhưng những đường cong cùng thân hình hoàn mỹ kia thì không cách nào che hết cho dù là mặt y phục rộng đi chăng nữa, hắn dẫn các nàng dạo một vòng rồi đưa các nàng vào lại Hậu Cung thế giới, lục nữ từ khi vào Hậu Cung thế giới thì biến thành hiếu kỳ bảo bảo kêu chúng nữ dẫn họ đi khắp nơi tham quan và họ ở trong Hậu Cung thế giới luôn không thèm ra nữa, Nguyễn Minh cũng không ý kiến gì nên cứ để họ trong đó và điều chỉnh thời gian bằng với bên ngoài rồi hắn ở trong đó bồi các nàng cho tới khi gần đến thời gian cuộc chiến hại giống mới đi ra, mà hắn ra chỉ có một mình vì nếu cho các nàng ra thì lại một trận oanh động nữa thì mệt. Rất nhanh ngày diễn ra cuộc chiến hạt giống đã đến, tộc nhân Lâm tộc tụ tập lại tiễn đoàn người, mà trung tâm của tất cả là hai tuyệt thế thiên tài của Lâm tộc, đó là Lâm Minh (Nguuễn Minh) và Lâm Động, tộc trưởng Lâm Phạn mặt mày hớn hở vì hôm qua lão chuyển đổi công pháp tu luyện Đại Nhật Thiên Công đã đột phá lên nhị nguyên Niết Bàn, chính là cái công pháp Linh Vũ cấp cao Nguyễn Minh hối lộ hắn lúc tộc hội đấy, nói đến lúc đó vì bị đám cao tầng phát hiện nhận hối lộ nên Lâm Phạm đành phải cho đám đó học chung công pháp nên hiện tại đám cao tầng ai nấy khuôn mặt tươi rói, tộc trưởng Lâm Phạm thu lại bộ mặt hồi xuân của mình rồi nhìn hai người Lâm Động và Nguyễn Minh nói.

– Hai ngươi là thiên tài mạnh nhất gia tộc nhưng cũng không thể kinh thưởng đối thủ của mình, vì cuộc chiến hạt giống tập hợp tất cả thiên tài của Đại Viêm vương triều, không ai là đèn cạn dầu cả…các ngươi hãy chiến đấu hết sức mình…

– Đã hiểu tộc trưởng…

Tuy Lâm Phạm nói vậy nhưng lão đã chắc chắn hai tên này sẻ giành được tư cách tham gia Bách Triều đại chiến, nói xong 3 người leo lên lưng Lô Ưng Cuồng Sư bay đi, đám tộc nhân bên dưới hò reo, Hoàng thành Đại Viêm Vương Triều là nơi hoàng thất cũng là gia tộc mạnh nhất Đại Viêm Vương Triều ở, đám người Lâm Phạm bay đến cổng hoàng cung liền hạ xuống đi bộ vào, khi đến rơi diễn ra cuộc chiến hạt giống thì ở đây đã tập hợp rất đông người, đám người thấy 3 người Lâm tộc đi đến thì tự động tránh đường và ánh mắt nhìn về 2 thanh niên trẻ đi sau lưng Lâm Phạm, họ đoán 1 trong 2 thanh niên này là tiểu quái vật danh chấn Đại Viêm Vương Triều, 3 người Lâm Phạm đang đi tới thì đột nhiên một thân ảnh mãnh mai lao tới, vì không cảm nhận sát khí nên 3 người cũng không động thủ, còn Nguyễn Minh thì nhết môi cười, thân ảnh kia lao đến thì nhào vào lòng Nguyễn Minh nói.

– Thì ra huynh là người Lâm tộc…

Thân ảnh đó nói giọng run run như muốn khóc, và thân ảnh này không ai khác ngoài Hoàng Phổ Tình, từ khi cuộc gặp gở định mệnh kia thì nàng đã yêu hắn và thời gian hơn 1 năm trôi qua tình yêu nàng giành cho hắn không chỉ không giảm mà càng ngày càng sâu đậm, khi nàng thấy Nguyễn Minh xuất hiến thì ngẩn người sau đó nàng bất chấp mặt mũi mà lao vào lòng hắn để thỏa lòng nhớ nhung, Nguyễn Minh lúc này thấy nàng đã căn câu thì liền thu cần không tỏ ra lạnh lùng nữa mà đưa tay vuốt đầu cười triêu.

– Này nha đầu nàng từ lúc nào bạo gan như vậy…

Hoàng Phổ Tình nghe hắn nói thì cơ thể run lên liền nhớ ra bây giờ đang ở chổ đông người, nàng đỏ mặt xấu hổ giấu mặt vào ngực Nguyễn Minh không dám thò đầu ra, da mặt nàng vốn đã mỏng mà bây giờ vì không kìm chế được tình cảm mà làm hành động này, nàng hiện giờ rất muốn kiếm cái lổ để chui xuống cho bớt xấu hổ, đám người đang chú ý đám người Nguyễn Minh nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc đến lồi cả mắt ra, ở đây ai mà không biết viên minh châu của Hoàng Phổ gia tộc xinh đẹp lạnh lùng như một tản băng, ấy vậy mà tản băng xinh đẹp này lại xà vào lòng nam nhân làm nũng (cái này là do họ nghỉ nha không phải do tác), còn đám thanh niên ai mộ Hoàng Phổ Tình thì trái tim tan nát mà gào thét, Lâm Phạm đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém, hắn không ngờ tên tiểu quái vật này đến cả viên minh châu của Hoàng Phổ gia tộc cũng truy đến tay, Hoàng Phổ Thình nhận ra Nguyễn Minh liền đi đến cười nói.

– Hahaha…không ngờ công tử lại là người của Lâm tộc, niếu ta đoán không sai người giết tên ma tộc Niết Bàn cảnh kia chính là công tử…

– Hoàng Phổ gia chủ khách khí rồi…, tên ma tộc đó chỉ còn tàn hồn thôi, nếu còn bản thể thì ta vẫn chưa đủ tư cách đấu với hắn…

Nguyễn Minh cũng thừa nhận không giấu diếm, chuyện này đường nào họ cũng biết nên không cần thiết phải giấu, đám người nghe liền kinh hãi nhìn Nguyễn Minh, tuy họ đã đoán trước 1 trong 2 người là người giết tên ma tộc, nhưng khi nghe chính miệng Nguyễn Minh thừa nhận thì cũng không tránh khỏi kinh hãi, Hoàng Phổ Thịnh thây Nguyễn Minh vẫn gọi mình là gia chủ thì thầm mắng “tiểu hồ ly”, ý của hắn là để lão mở miệng làm thân và tuyên bố với mọi người sẻ gả Hoàng Phổ Tình cho hắn, tuy mắng nhưng lão cũng rất vui mừng vì có một cậu con rể thiên tài như hắn nên tuyên bố ra ngoài cũng có lợi cho Hoàng Phổ gia tộc, lão liền cười nói.

– Sao còn gọi Hoàng Phổ gia chủ…, gọi nhạc phụ thân hơn, dù sao tiểu nữ nhà ta đã là của ngươi rồi…

– Phụ thân…

Hoàng Phổ Tình nghe phụ thân nói thì vừa vui mừng vừa xấu hổ nhưng lấy hết dũng khí quay mặt qua nói, sau đó tiếp tục giấu mặt vào lòng Nguyễn Minh, quả thật da mặt nàng rất mỏng à, Nguyễn Minh không còn cách nào khác đánh bế nàng theo kiểu công chúa rồi đi tới, Hoang Phổ Tình giật mình nhưng không dám thò đầu ra, Hoàng Phổ Thịnh thấy vậy kéo Lâm Phạm ra một bên bàn hôn sự, vì hai người đều là tộc trưởng của một gia tộc nên dể bàn việc, đám người kia vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Minh vừa hâm mộ vừa kính sợ, còn Lâm Động thì đang hồi tưởng lại ước hẹn với tiểu tình nhân của hắn, tuy đó chỉ là tai nạn nhưng Lâm Động là quân tử thì tất nhiên là chịu trách nhiệm rồi, mà nói đến đám người Vương gia không giống như nguyên tác hay đâm chọt Lâm tộc, vì danh tiếng của Nguyễn Minh đã chấn nhiếp bọn họ nên họ chỉ núp một bên không dám hó hé gì, lúc này đột nhiên một giọng nói hữu lực vang lên toàn trường.

– MẠC HOÀNG ĐẾN….

Đám người nghe được liền dạc ra hai bên và một trung niên cùng một thiếu nữ à nhầm thiếu niên đi tới, vì thiếu niên này còn đệp hơn một thiếu nữ nữa, nói hắn nữ cải nam trang cũng không ai nghi ngờ, hắn tên Mặc Lăng tam hoàng tử Đại Viêm vương triều, người trung niên tên Mạc Kinh Thiên hoàng đế Đại Viêm vương triều, đám người thấy Mạc Kinh Thiên đi tới liền đồng thanh nói.

– Tham Kiến Mạc Hoàng….

– Hahaha…các vị không cần đa lể…

Mạc Kinh Thiên cười nói rồi nhìn về hướng 3 người Lâm Phạm, trong khi đó Nguyễn Minh cũng nhìn về phía 2 người Mạc Kinh Thiên, mà nói đúng hơn là nhìn tam hoàng tử Mạc Lăng, không phải hắn bị Mạc Lăng bẻ cong mà hắn có cảm giác trong người Mạc Lăng có âm dương khí, nên Nguyễn Minh bị thu hút thôi, Mạc Hoàng đi đến trước mặt 3 người Lâm Phạm rồi nhìn Nguyễn Minh cười nói.

– Lâm Minh công tử quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, có thể giết cả cường giả Niết Bàn cảnh của ma tộc…

– Hahaha…Mạc hoàng quá khen…cũng chỉ là một tên ma tộc tép riu mà thôi…

Nguyễn Minh cười nói không kiên nể gì khiến cả đám khóe miệng giật giật, Mạc hoàng cũng thấy hắn không kiên nể gì thì cũng không có ý kiên gì, ngược lại còn rất thưởng thức, kẻ có thể đứng trước mặt lão mà nói thế cũng không có nhiều mà thanh niên thì chỉ có mỗi hắn, Mạc hoàng cũng cười một tiếng rồi lôi Mạc Lăng lại cười nói.

– Đây con trai ta Mạc Lăng, về sau mong Lâm công tử chỉ giáo nó nhiều hơn…

– Ta tên Mạc Lăng hân hạnh được gặp Lâm công tử…

Mạc lăng cười tươi như hoa nhìn vô cùng xinh đẹp, nếu không phải Nguyễn Minh biết tên này là nam nhân thì đã bật chế độ mặt dày xin số…à nhầm gạ rồi, hắn quả thật y hệt nữ nhân, ngay cả thân thể cùng tay chân đều mãnh mai như nữ nhân, Nguyễn Minh thấy Mạc Lăng đưa tay ra làm biểu hiện bắt tay thì cũng cười bắt tay chào nói.

– Ta tên Lâm Minh rất vui gặp tam hoàng…

“Ting. Phát hiện Song Sinh Chi Thể chưa thức tỉnh : Song Sinh chi thể là thể chất đặc biệt hiếm có trong vũ trụ, nó là loại thể chất kết hợp cả nam lẩn nữ, nếu mới sinh ra là nam thì chỉ cần người đó yêu một nam nhân thì sẻ biến thành nữ nhân, nếu là nữ nhân thì khi yêu một nữ nhân sẻ biến thành nam nhân, và đến lúc đó thiên phú sẻ nâng lên gấp 3 lần cùng với đó tuvi cũng tinh tiến không ít…”

Nguyễn Minh đang cười nói thì nghe tiếng hệ thống thì cau mày nhìn Mạc Lăng, cả đám nhìn thấy biểu hiện của Nguyễn Minh thì hiếu kỳ, đang cười mà tự nhiên cau mày chắc chắn có chuyện nên cả đám đang hóng xem có chuyện gì, Mạc hoàng cùng Mạc Lăng thấy biểu hiện của Nguyễn Minh thì cũng khó hiếu, đột nhiên Nguyễn Minh cầm lấy tay Mạc Lăng nói.

– Tam hoàng tử…à không tam công chúa, thả lỏng tinh thần ta muốn dò xét thân thể ngươi một chút…

Đám người kinh ngạc khi nghe Nguyễn Minh nói, vì ai cũng biết Mạc Lăng là hoàng tử nhưng Nguyễn Minh lại nói là công chúa khiến cả đám càng tò mò hơn, Mạc hoang cùng Mạc Lăng cau mày, vì họ không hiểu ý của Nguyễn Minh, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì họ nghỉ là hắn nhìn ra được gì đó từ cơ thể Mạc Lăng, Mạc hoàng cũng muốn xem Nguyễn Minh giở trò gì liền gật đầu với Mạc Lăng, Mạc Lặng liền gật đầu rồi nhìn Nguyễn Minh nói.

– Được…mời Lâm công tử…

Mạc Lăng nói xong liền thả lỏng, Nguyễn Minh thả ra khí tức nhất nguyên Niết Bàn cảnh để dằn mặt toàn trường, cả đám cảm nhận khí tức của Nguyễn Minh thì kinh hãi mặc dù đã biết trước rồi, Nguyễn Minh không quan tâm họ mà đưa âm dương khí vào cơ thể Mạc Lăng giả vờ dò xét, diễn phải diễn cho tốt nên nét mặt liên tục thay đổi từ cau mày đến ngạc nhiên rồi khó tin, toàn trường thấy nét mặt hắn thì tò mò đến cả sự sợ hãi về tuvi hắn cũng ném hết, sau một lúc thì Nguyễn Minh thả tay Mạc Lăng ra rồi ngó từ trên xuống dưới hắn/nàng một lần rồi mới gật đầu nhìn Mạc Lăng cùng Mạc hoàng nói.

– À chuyện này có hơi khó tin nhưng ta chắc chắc là đúng…, lúc đầu ta cảm nhận khí tức của Mạc Lăng thì có chút nghỉ ngờ và sau khi ta dò xét một lúc thì ta chắc chắn hắn à không nàng ta mang một thể chất đặc biệt có tên là Song Sinh Chi thể, thể chất này là đem các ưu điểm của nam nhân và cả nữ nhân vào củng một cơ thể, nếu khi sinh ra người đó là nam nhân thì khi người đó yêu một nam nhân khác sâu đậm thì thể chất này sẻ thức tỉnh và niếu là nữ nhân thì ngược lại, mà khi thức tỉnh thể chất này thì thiên phú của người sở hữu thể chất này sẻ tăng lên gấp 3 lần hiện tại và tuvi tăng lên một khoản nhỏ…, đây là lý do vì sao lúc đầu ta gọi Mạc Lăng là công chúa, mà điều chứng thực chính là thân thể Mạc Lăng, tuy là có những bộ phận của nam nhân nhưng hắn à không nàng ta lại có thân hình và vóc dáng cùng khuôn mặt của một nữ nhân…

Lời Nguyễn Minh nói như một quả bom nổ trên mặt hồ tỉnh lặng khiến toàn trường kinh hãi điến lồi cả hai măt, họ không nghi ngờ lời của Nguyễn Minh vì nhìn Mạc Lăng giống nữ hơn là giống nam, Mạc hoang nghe Nguyễn Minh nói thì cau mày vì hắn nói đúng, lúc trước Mạc Lăng có nói với lão về thân thể kỳ lạ của mình, nàng có buồn trứng của nữ nhân nhưng lại có cái đó của nam nhân, Mạc Lăng khi nghe Nguyễn Minh nói thì đỏ mặt vì hắn khống có nói chuyện buồn trứng ra để tránh nàng mất mặt và hắn nhìn khắp cơ thể nàng cũng khiến nàng ngượng ngùng tuy chỉ là khí cảm nhưng cũng là nhìn(từ giờ tác đổi thành nàng nhé), Mạc hoàng vẫn muốn chắc chắn lại liền hỏi.

– Lời của Lâm công tử có chắc chắn không?

– Chắc chắn 100%…ta có thể thề với thiên đạo…(hệ thống phán cấm có sai)

Nguyễn Minh nói rồi đưa tay lên thề, thiên đạo làm một tiếng sấm như làm chứng và không có sét đánh xuống thì cũng thừa nhận Nguyễn Minh không có nói sai, đám người thấy vậy liền tin vì trong tâm họ thiên đạo luôn đúng, Mạc hoàng thì vui mừng vì niếu con trai à không con gái lão có thể thức tỉnh thể chất này thì thiên phú phải ngang với tiểi quái vật của Lâm gia tộc đang đứng trước mặt lão đây, như vậy việc hoàng thất Mạc gia vẫn có thể giữ được vị thế độc tôn ở Đai Viêm Vương Triều, Mạc Lăng thì không biết nói gì luôn vì nàng cũng cảm thấy rất khó chấp nhận, làm trai thẳng suốt 18 năm mà bây giờ bắt nàng tự bẻ cong mình rồi đi yêu một nam nhân khác thì rất khó chấp nhận, nàng cũng không nhận ra biểu hiện vừa rồi của mình có khác một nữ nhân đâu, toàn trường bắt đầu bàn tán sôi nổi vệ chuyện giật gân này, nhưng cuộc chiên hại giống thì phải tổ chức nên cả đám dẹp hết suy nghỉ khác mà tập trung vào thi đấu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.