Hệ Thống Sáng Tạo Hậu Cung – Chương 42: Ma tướng Mục Can – Botruyen

Hệ Thống Sáng Tạo Hậu Cung - Chương 42: Ma tướng Mục Can

– Ái nói ta chết rồi…

Khi Lâm Lang Thiên vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên cùng với đó là một thân ảnh từ trên không lao xuống sân đấu, làm một màng “nhân vật chính tới muộn” ngầu lòi, toàn trường kinh ngạc nhìn thân ảnh ôm ngực đứng trên sân đấu, mà thân ảnh không ai khác chính là Lâm Động, Nguyễn Minh trên đài cao vổ trán cái bép thở dại ngao ngán thầm nghỉ “sao mấy tên nhân vật chính đều thích chơi trò này thế nhỉ, lần sau ta phải thử mới được”, Lâm Lang Thiên thấy Lâm Động bay lên sân đấu thì ánh mắt âm trầm, vì lúc trước hắm cũng ăn thiệt thòi trong tay Lâm Động, hắn nhìn Lâm Động rồi nhìn Nguyễn Minh nói.

– Niếu tên đệ đệ phế vật của ngươi đã đến thì ta sẻ giết hắn trước rồi tới ngươi…

– Ồ…nếu ta là phế vật thì ngươi đến phế vật cũng không bằng, lúc trước trong di tích bị ta đánh chạy như chó nhà có tang, vậy mà vẫn sủa được…

– Ngươi…

– Ê ê…trọng tài chưa hô bắt đầu đâu, ngươi mà động thủ thì mất tư cách thi đấu đấy nhé…

Lâm Lang Thiên không biết bị gì mà lại đi bê đá đập chân mình, câu nói ngu thế mà hắn vẫn nói ra được để Lâm Động chọc cho tức giận hai mắt đỏ ngàu, Lâm Động không chọc tên ngu kia nữa mà nhìn về phía Nguyễn Minh nói.

– Đại ca…đúng như hẹn ước đệ đã về…

– Tên nhóc đệ không về sớm hơn chút được à…thôi nếu đệ đã về kịp thì thi đấu đi, nhớ những gì ta nói mấy năm trước…

– Vâng đại ca…

Lâm Động nghe Nguyễn Minh nói thì hai mắt kiên định đáp rồi nhìn về hướng Lâm Lang Thiên cười lạnh lùng nói.

– Hôm nay chính tay ta sẻ đánh bại ngươi để báo thù cho phụ thân ta…

Lâm Khiếu trên đài khóe miệng giật giật thầm nghỉ “tiểu tử thối, lão tử chưa có chết đâu đấy, dùng từ cho đúng vào”, Lâm Lang Thiên nghe Lâm Động thì cười âm trầm nói.

– Vậy thì để xem ai chết…

Trọng tài được Lâm Phạm truyền tin thì giơ tay lên tuyên bố.

– Trận đấu bắt đầu…

– Hừ…ta giết ngươi xong rồi sẻ đến tên đại ca khốn kiếp của ngươi… MA BI TOÁI THIÊN CHƯỞNG…

Lâm Lang Thiên bay lên nguyên lực ngưng tụ thành một khói đá màu đỏ chứa đầu sát khí, Lâm Động cũng không yếu thế dùng tinh thần lực hút một hòn đá lớn ném vào khối đá nguyên lực của Lâm Lang Thiên.

– Niếu ngươi thích chơi đa như vậy thì ta chơi với ngươi…

– Ầm…

Hai khối đá chạm vào nhau sinh ra một tiếng nổ lớn, Lâm Lang Thiên thấy một chiêu đó không làm gì được Lâm Động thì dùng võ học của tông tộc.

– Ngươi cũng có chút bản lĩnh, nhưng đến đây là kết thúc… ĐẠI THIÊN HOÀNG ẤN… chết đi cho ta…

Lâm Lang Thiên ngưng khí thành một con phượng hoàng rồi tung về hướng Lâm Động, vì thực lực của Lâm Lang Thiên đạt đến bán bộ Niết Bàn cảnh nên khi hắn tung tạo hóa võ học thì lực ảnh hưởng rất rộng khiến kháng giả hộc máu, Lâm Phạm thấy vậy liền dùng nguyên lực bao bọc kháng đài bảo vệ kháng giả, không phải Nguuễn Minh muốn Lâm Động phân thắng bại với Lâm Lang Thiên thì lão đã ra tay ngăn cản hai người này rồi, Lâm Đông thấy chiêu thức cường đại kia lao đến không những không sợ mà còn cười, hắn đưa tay phải lên trước mặt thì cánh tay hắn liền biến thành màu đen rồi lao lên đấm vào con phượng hoàng một cái, sóng xung kích đánh nát con phượng hoàng sau đó lao đến đánh vào ngực Lâm Lang Thiên khiến hắn phun máu lùi lại 5 bước, Lâm Lang Thiên ánh mắt âm trầm sát khí nổi lên, mấy năm trước hắn bị tên đại ca hành hạ một trận nhừ tử, nay đến tên đệ đệ cũng đánh hắn bị thương, điều này làm hắn thấy vô cùng nhục nhả, Lâm Lang Thiên vì không thắng được tộc hội lần trước nên cũng không có Linh Luân Kính nhưng mấy năm lịch luyện hắn cũng kiếm được một thứ khác, chỉ thấy Lâm Lang Thiên đưa tay ra, từ trên tay hắn xuất hiện một cái song thủ, nó chính vật Lâm Lang Thiên đoạt được từ một di tích, Lâm Lang Thiên lao đến tung quyền về hướng Lâm Động, Lâm Động cũng không sợ hãi vung quyền được bọc HaKi vũ trang đối chiến, hai quyền va chạm vào nhau tạo ra từng đợt sóng xung kích mạnh mẽ quét ra toàn bộ kháng đài, may mà Lâm Phạm đã tạo mằng bảo về nên không sao, tuy Lâm Lang Thiên có địa giai bảo khí nhưng trước HaKi vũ trang của Lâm Động cũng không thể chịu nổi mà bắt đầu nứt ra, Lâm Lang Thiên kinh hãi nhưng chưa kịp thu quyền thì song thủ đã vở thành từng mảnh, quyền của Lâm Động thuận thế đấm vào cánh tay Lâm Lang Thiên khiến cánh tay hắn nát bét, máu bắn tung tóe, Lâm Lang Thiên hét lên một tiếng lùi lại phía sai nhưng Lâm Động được thế không tha người liền ngón tay trỏ chỉ lên trời gầm.

– ĐẠI HOANG TÙ THIÊN CHỈ – NHẤT CHỈ CHẤN THIÊN ĐỊA…

– Đừng nghỉ như vậy có thể giết ta… TU LA MA THIÊN THỦ…

Lâm Lang Thiên thấy một chỉ khủng bố từ trên trời giáng xuống kia thì ánh mắt đỏ ngàu gầm lên, nguyên lực tụ bên tay còn lại tu một chưởng, một hắc thủ đen mang đầy sát khí bay đến đối chọi với một chỉ kia rồi đẩy lùi nó, Lâm Động thấy thế liền gầm lên.

– Đừng nghỉ như vậy là xong… ĐẠI HOANG TÙ THIÊN CHỈ – NHỊ CHỈ TOÁI SƠN HÀ…, TAM CHỈ DIỆT SINH LINH…

Lâm Động liên tục thi triển tam chỉ trồng lên nhau đánh vào hắc thủ, hắc thủ không chịu nổi liền vở vụn, tam chỉ thuận thế đánh xuống, Lâm Lang Thiên nhìn tam chỉ khủng bố thì sợ hãi trong lòng gào thét.

– Mục sư mau giúp ta…niêu thứ kia rơi xuống chắc chắn ta sẻ chết đó…

– Haizz…đành vậy…

Linh hồn ma đầu kia thở dài rồi thay thế Lâm Lang Thiên làm chủ cơ thể thì thực lực của Lâm Lang Thiên không ngừng tăng lên đạt đến Niết Bàn cảnh nhị nguyên, sau đó hắn tung một chưởng đánh tan tam chỉ rồi tung thêm một chưởng về hướng Lâm Động, vì chuyện sảy ra quá nhanh nên Lâm Động không kịp né tránh liền quyết định dùng ác chủ bài nhưng đột nhiên trước mặt Lâm Động xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, thân ảnh kia đưa tay tung một chưởng đánh tan chưởng lực kia rồi quay đầu lại nói.

– Nhị đệ…đệ làm tốt lắm…chuyện còn lại để cho đại ca giải quyết, tên kia không phải là Lâm Lang Thiên nữa rồi…

Lam Động nghe vậy thì ngạc nhiên rồi đột nhiên con chuột Thiên Yêu Điêu hiện ra nói gì đó với Lâm Động thì hắn liền bay xuống và không quên nói đại ca mình một câu.

– Vậy đại ca cẩn thận…

Nguyễn Minh gật đầu một cái rồi nhìn tên Lâm Lang Thiên bị lão ma đầu phụ thể nói.

– Chịu xuất hiện rồi sao lão ma đầu…

– Người bên trong ngươi rốt cuộc là ai?

Lâm Lang Thiên ánh mắt cảnh giác nhìn về hướng Nguyến Minh, lão biết nếu lão xuất hiện sẻ khiến Nguyễn Minh phát hiện, nhưng lão không ngờ Nguyễn Minh thực lực lại cường đại như vậy, đến giờ lão mới hiểu trước giờ lão luôn bị Nguyễn Minh dắt mũi, lão cũng có nghi ngờ Nguyễn Minh là đại năng trọng sinh hoạt là giống như Lâm Lang Thiên có lão quái vệt phụ thể, nhưng một thời gian quan sát lão lại thấy khả năng là đại năng trọng sinh không cao nên mới nghỉ Nguyễn Minh có người phụ thể giúp đở và thiên phú cao nên tuvi mới mạnh như vậy, lúc trước là nghi ngờ nhưng giờ lão chắc chắn có một lão quái vật đang phụ thể giúp đở Nguyễn Minh, vì nếu là đại năng chuyển thế thì sẻ không thể nào chỉ có tuvi nhị nguyên Niết Bàn cảnh giống lão, Nguyễn Minh mà biết suy nghỉ của lão thì sẻ giơ ngón cái lên khen, tuy lão đoán hơi sai nhưng cũng không sai hoàn toàn vì hệ thống cũng tương đương một lão quái vật rồi, Nguyễn Minh nghe Lâm Lang Thiên hỏi thì mĩm cười trả lời.

– Cái này thì ngươi xuống âm phủ mà hỏi diêm vương đi nhé…Lôi Long…

Nguyễn Minh vừa dứt lời liền đưa tay lên bắn ra một tia sét khủng bố hóa thành một con lôi long bay về hướng Lâm Lang Thiên (lão), lão thấy vậy liền gầm lên tung một chỉ về hướng lôi long.

– Đừng nghỉ có thể giết được ta…Ma Thiên Chỉ…

Hai chiêu va chạm nhau tạo ra tiếng nổ kinh thiên động khiến cả Lâm Thành rung chuyển, Nguyễn Minh nhìn thấy chiêu thức bị phá thì chỉ cười nhạc vì hắn chỉ tung một chiêu tùy ý ở thực lực nhị nguyên Niết Bàn mà thôi, Nguyễn Minh ngưng tụ thanh kiếm ánh sáng rồi biến mất tại chổ sau đó xuất hiện sao lưng Lâm Lang Thiên (lão), lão cũng không phải hạng soàn, vừa thấy Nguyễn Minh biến mất thì đề cao cảnh giác rồi khi Nguyễn Minh xuất hiện sau lưng thì liền né tránh một kiếm chí mạng của Nguyễn Minh sau đó tung một chưởng về phía hắn, Nguyễn Minh thấy vậy liền vung kiếm chém tan chưởng lực rồi lao về phía lão với tốc độ gần như thuấn di, lão cố gắn chống đở nhưng không thể nào bắt kịp mà chỉ theo kinh nghiệm chiến đấu lúc lão còn sống mà né tránh, nhưng lão chỉ né được những nhác kiếm chí mạng còn những nhác kiếm xẹt qua thì không thể né vì tốc độ vung kiếm của hắn quá nhanh, hai người đánh thành một đoàn trên không trung, hầi hết là lão bị Nguuễn Minh chém, giờ trên thân thể Lâm Lang Thiên đã đầy dảy vết chém máu chảy ra như suối, Lâm Lang Thiên ánh mắt lăng lệ đỏ ngàu nhìn Nguyễn Minh nói.

– Ngươi thật muốn dồn ta vào chổ chết sao…

– Ngươi nói gì ngu thế…, ngươi là dị ma tộc thì ta sao có thể tha được…

(mà muốn tha cũng không được), vì lúc nãu hắn đang ngồi xem Lâm Động đánh thì hệ thống lại ném cho hắn cái nhiệm vụ.

“Ting. Phát động nhiệm vụ trừ ma vệ đạo.

NỘI DUNG: Ma tướng Mục Can nhập vào cơ thể Lâm Lang Thiên nhằm đoạt xá trọng sinh gây hại cho thế gian. Yêu cầu ký chủ tiêu diệt Mục Can hoàn toàn.

PHẦN THƯỞNG: 50 vạn KNB.”

Vì nhiệm vụ vì 50 vạn KNB nên Nguyễn Minh không thể cho tên Mục Can này sống được, Lâm Lang Thiên (Mục Can) nghe vậy liền giật mình sau đó ánh mắt lăng lệ đầy sáy khí, lão tính đồng quy vũ tận với Nguyễn Minh vì hắn đã biết bí mật của lão và có thể hắn sẻ thông báo cho đám người kia thì đại kế cứu các ma tướng và ma vương sẻ bị hỏng, Lâm Lang Thiên (Mục Can) ánh mắt lăng lệ quuết tuyệt liền vận dụng bí pháp cưởng ép cắn nuốt linh hồn Lâm Lang Thiên, linh hồn Lâm Lang Thiên đang ở trong thức hải liền cảm nhận thấy điều không đúng tính dành lại quyền kiểm soát cơ thể nhưng đã muộn, ma khí ngay lập tức bao phủ lấy hắn và cắn nuốt, chuyện này sảy ra rất nhanh chưa tới 3 giây, sau khi cắn nuốt linh hồn Lâm Lang Thiên thì Mục Can chịu phản phệ của bí pháp khiến linh hồn lão bắt đầu tan dần nhưng lão cảm thấy như vậy đã đủ để giết Nguyễn Minh rồi, sau khí cắn nuốt linh hồn và vận dụng bí pháp thì thực lực của Mục Can đang không ngừng tăng lên đến Niết Bàn cảnh đỉnh phong, Nguyễn Minh nhìn Mục Can thì ngạc nhiên nhưng hắn chẳng sợ, vì cho dù là thực lực hắn thời kỳ đỉnh phong Nguyễn Minh cũng giết được, và hắn còn một thứ sức mạnh nữa có thể khắc chế ma khí, đó là sức mạnh ánh sáng của trái ác quỷ PiKa PiKa nomi, Mục Can sau khi nâng thực lực lên thì nhìn Nguyễn Minh cười dử tợn và lăng lệ nói.

– Nếu ngươi đã biết ta là ai thì không thể giữ ngươi được rồi…ngươi phải chết…SÂM LA ĐẠI THỦ ẤN…

Mục Can dồn hết toàn lực tung một chưởng hủy thiên diệt địa về phía Nguyễn Minh, Nguyễn Minh nhìn chưởng ấn đen ngòm mang áp bức và sát khí vô cùng khủng bố thì cũng chỉ cười nhạc sau đó hắn chụm hai tay lại thành trảo đưa ngang eo rồi gầm lên một tiếng tung chưởng.

– ĐẠI TIA SÁNG HỦY DIỆT…

Một luồn sáng bắn ra từ giữa hai bàn tay của hắn và to lên rất nhanh cho đến khi nó to hơn gấp đôi cái chưởng ấn đen kia, luồng sáng khổng lồ kia bắn tới liền đánh tan thủ ấn kia rồi bay đến nuốt chửng Mục Can rồi bay thẳng lên không trung cách mặt đất 5000 mét thì nổ tung, vụ nổ mạnh đến mức sóng xung kích quét ra bốn phương tám hướng kéo dài mấy klm, mà Lâm thành cũng nằm trong vụ nổ nên chịu rung chuyển dử dội, Nguyễn Minh thấy sóng xung kích sắp ập tới thì tung một quyền bao bọc Haki vũ trang cấp cao tạo ra một luồn sóng xung kích, hai luồn sóng xung kích va chạm và tự triệt tiêu lẫn nhau, Lâm thành tuy bị rung chuyển nhưng không có thiệt hại nào, Nguyễn Minh thấy chuyện đã xong liền giả vờ hộc máu rơi từ trên cao xuống, 6 nữ nhân của hắn thấy vậy liền hét lên, Huyên định lực cao nhất cũng phải giật mình bay tới đở hắn nhìn hắn với ánh mắt đau lòng và long lắng, Nguyễn Minh thấy vậy liền nháy mắt biểu hiện hắn đang giả vờ, Huyên thấy vậy liền nhìn hắn với ánh mắt u oán, hắn giả vờ mà hại nàng sợ gần chết đúng là tên đáng ghét mà, mà nàng cũng thật ngốc, hắn cường đại như thế thì làm sao có thể bị thyơng được, đúng là nữ nhân khi yêu thường rất ngốc, Huyên cũng thuận theo diễn với hắn, nàng cố nặng ra nước mắt rồi vừa bế hắn xuống vừa khóc, Nguuễn Minh cũng liên tục phun máu, đến khi Huyên hạ xuống sân thi đấu thì đám nữ nhân của hắn bay đến ôm lấy khóc lớn lên, đám cao tầng cùng đám người Lâm Khiếu Thiên cũng giật mình tỉnh lại từ kinh sợ rồi bay đến xung quanh Nguyễn Minh, Huyên phối hợp vừa khóc vừa nói.

– Phu quân…chàng sao thế…hức hức… đừng làm bọn thiếp sợ…hức hưc…

– Huyên nhi đừng khóc…ta…ta không sao đâu…chỉ là thiêu đốt tuvi chịu phản phệ mà thôi…khụ khụ….

Nguyễn Minh lời nói đứt quản sau đó lấy ra trị thương đan ăn vào nhưng hắn vẫn làm bộ mặt tái xanh, hắn nhìn đám người xung quanh nói tiếp.

– Trong cơ thể Lâm Lang Thiên có ẩn giấu một tàn hồn của một tên dị ma tướng, mặc dù tên đó thực lực giảm xuống nhưng vẫn còn rất mạnh, ta phải thiêu đốt tuvi và dùng bí pháp tăng thực lực, tà dồn hết lực lượng vào một chiêu kia mới có thể giết hắn nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt, tuvi của ta giảm xuống chỉ còn Tạo Hóa cảnh đỉnh phong mà thôi…khụ khụ…

Nguyễn Minh diễn quá xuất sắc khiến đám người tin răm rắp, tộc trưởng Lâm Phạm và đám cao tầng ánh mắt khâm phục và buồn bả, khâm phục là Nguyễn Minh quuết đoán đốt cháy tuvi để cứu bọn họ và buồn là thiên tài đệ nhất gia tộc bị giảm tuvi ngay thời khắc sắp diễn ra cuộc chiến hạt giống để tham gia Bách Triều đại chiên, còn đám người Lâm Khiếu Thiên thì đau lòng và lo lắng vì Nguyễn Minh là con và cháu họ, Nguyễn Minh thấy không khí trầm lặng thì cười nói.

– Mọi người không cần lo đâu…, tuvi giảm thì luyện lại, dựa vào thiên phú của ta thì chẳng mấy chốc là hồi phục lại ngay…

Đám người nghe hắn an ủi thì cũng đở một chút liền giải tán, họ thì khá ổn còn đám khán giả thì hóa đá luôn rồi, hôm nay họ được chứng kiến một cảnh tượng kinh tâm động phách như vậy thì sao không khiếp sợ cho được. Trong khí đám người đang khiếp sợ thì ở một nơi đâu đó trên đại lục, một nơi tối tắm một ánh mắt đỏ rực xuất hiện trong màng đêm tối tăm và mộng giọng nói phát ra.

– Mục Can chết rồi…hi vọng sẻ không làm ảnh hưởng đến kế hoạch…

Giọng nói đó nói một câu liền ngừng và đôi mắt đỏ kia cũng biến mất trong màng đêm tối tăm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.