Sau khi rời Hoàng Phổ thành, Nguyễn Minh cùng chúng nữ đi ngao du thêm 1 năm rồi mới quay về gia tộc, trong thời gian đi ngao du ngoài Hoàng Phổ Tình ra hắn không gặp được mỹ nhân nào nữa nên chán nãn quay về gia tộc, chúng nữ cũng hết hứng thú ngao du và theo hắn về, nói về Hoàng Phổ Tình từ khi thích Nguyễn Minh nàng đã cố gắn nghe ngóng tin tức của hắn nhưng không nhận được tin tức gì khiến nàng buồn bả ăn không ngon ngày đêm tương tư, Hoàng Phổ Thịnh nhìn con gái mà thở dài, quả nhiên tình yêu sẻ khiến người ta trầm luân à, còn về Lâm Động hắn vẫn như nguyên tác tiến vào hoang cổ bia gặp được tàn hồn Đại Hoang Đế và biết về sự tồm tại của tổ phù và dị ma, khi nghe tin thôn phệ tổ phù bị Âm Khôi tông cướp đi thì hắn đi đến và cướp được nhưng bị Âm Khôi tông truy sát rồi rơi vào Âm phong luyện hóa thôn phệ tổ phù trong nữa năm, vì lần này có Nguyễn Minh trợ giúp tu luyện từ nhỏ và được hắn cho công mạnh nên tuvi Lâm Động đạt đến Tạo Hóa cảnh đại thành chứ không phải bán bộ Tạo Hóa cảnh như trong nguyên tác, tộc hội chỉ còn hai tháng nữa là bắt đầu nên Lâm Động cũng không vội vã về như trong nguyên tác mà đi lịch luyện thêm chút nữa, nói đến Nguyễn Minh từ khi đi về tổng tộc thì trở lại cuộc sống thường ngày và hắn phát hiện khi song tu với chúng nữ thì tuvi hắn gở phong ấn nhanh hơn, hiện tại tuvi hắn đã đạt đến Luyện Thần tầng 8, còn một chút nữa là trở lại thời đỉnh phong, nên trong thời gian này hắn rất chăm chỉ cày cuốc khiến chúng nữ vừa sướng vừa khổ, tuy các nàng có 6 người nhưng vẫn không chịu nổi tên có sức lực biến thái như hắn, cũng nhờ đó mà chúng nữ càng thêm xinh đẹo và quyến rũ vì được âm dương khí của Nguyễn Minh bồi bổ, nói về tên Lâm Lang Thiên từ lúc thua cho Lâm Động tại di tích niết bàn thì biến mất cho đến gần đây mới quay về gia tộc mà tuvi của hắn lại lên đến bán bộ Niết Bàn cảnh, có vẻ như linh hồn của lão ma đầu kia giúp đở hắn, Nguyễn Minh cảm thây nên giại quuết tên này sớm để tránh tên này giống như trong nguyên tác bị Nguyên Môn luyện hóa thành ma khôi, nhưng Nguyễn Minh đợi đến lúc tộc hội để Lâm Động đánh bại Lâm Lang Thiên thì hắn mới ra tay, vì sao Nguyễn Minh tự tin Lâm Động có thể đánh bại Lâm Lang Thiên đã đạt đến bán bộ Niết Bàn cảnh , đó là vì Nguyễn Minh đã dạy cho Lâm Động HaKi vũ trang cấp thấp tuy là cấp thấp nhưng nó vẫn vô cùng khủng bố. Thời gian cứ thế trôi qua cuối cùng tộc hội cũng gần đến, chỉ còn 2 ngày nữa là tộc hội bắt đầu nhưng tên nhóc Lâm Động vẫn chưa về, hiện tại tròng Lâm Khiếu Thiên đám Lâm Khiêu và Liễu Nghiên đang lo lắng Lâm Động không về kịp tộc hội, Nguyễn Minh thấy họ như ngồi trên đống lửa thì cười nói.
– Gia gia, phụ thân, mẫu thân…mọi người không cần lo, nhị đệ không phải người không biết nặng nhẹ, có thể trên đường về gặp phải chuyện gì đó nên mới về trể, con chắc chắn đệ ấy sẻ về kịp tộc hội, mọi người không cần lo lắng vậy đâu…
– Tiểu tử con thì hay rồi, đi chơi gần 2 năm vừa về liền nhốt mình trong phòng không ra ngoài…
Liễu Nghiên bộ dạng cà lơ ất ơ của Nguyễn Minh thì vừa tức vừa buồn cười, đứa con trai thiên tài này của nàng từ nhỏ đến lớn chỉ có đi loanh quanh trêu hoa ghẹo nguyệt mà tuvi cứ lên vèo vèo, làm nàng cùng đám người Lâm gia không cách nào thấu được hắn tu luyện kiểu gì nhưng họ cũng không hỏi, vì cho dù hắn có là gì thì hắn vẫn là con trai của nàng, Nguyễn Minh thấy nàng như sắp nổi lên quyền uy của mẫu thân thì làm bộ ánh mắt đáng thương, Liễu Nghiên thấy vậy thì buồn cười tên nhóc này cứ mỗi lần nàng tính mắng hắn là làm ra bộ dạng này để nàng mềm lòng, mà đúng là nàng mềm lòng thật, Nguyễn Minh thấy nàng không nổi bão nữa liền chạy tới tính ôm nàng thì Lâm Khiêu bay tới cốc vào đầu hắn một cái.
– Aiya…phụ thân sao người đánh con…
– Tên tiểu sắc lang ngươi tính ăn đậu hủ của mẫu thân ngươi à…, đừng có mơ…
– Phụ thân người thật ấu trỉ…đến con trai cũng ghen được…
– Nhóc con ngươi nói gì…mau đứng lại cho ta…
Nguyễn Minh bị Lâm Khiêu cốc đầu liền xoa đầu nói xong liền chạy đi mất, khiến Lâm Khiêu tức xịt khói đầu, Liễu Nghiên cùng Lâm Khiếu Thân ôm bụng cười trước pha tấu hài của hai cha con nhà này, họ cũng bớt lo lăng chuyện Lâm Động, Nguyễn Minh sau khi xoa dịu lo lắng của gia đình thì chạy về biệt viện tiếp tục chuyện nhân sinh. Phòng Lâm Lang Thiên hắn đang nói chuyện với linh hồn ma đầu kia.
– Mục sư…ngươi có chắc chắn tuvi của tên đo chỉ có bán bộ Niết Bàn cảnh không…
– Đúng vậy…tuy ta hiện tại chỉ là tàn hồn nhưng ánh mắt nhìn người thì vẫn có, ta cảm nhận khí tức của thành nhóc đó chỉ bằng với ngươi, chỉ cần ngươi dùng chiêu một cách bất ngờ thì dù tên nhóc đó có tốc độ nhanh như thế nào cũng sẻ chết…
– Vậy là ta yên tâm rồi…, ta đợi ngày báo thù nổi nhục nhã này đã lâu rồi, lần này ta sẻ cho hắn sống không bằng chết…
Lâm Lang Thiên sau mấy năm biến mất thì khuôn mặt trở nên âm trầm đến đáng sợ, sau đó hắn đến đủng quần mà ánh mắt đỏ ngàu đầy tơ máu, bị hành ra bã không thể nào bằng việc hắn bị Nguyễn Minh cắt đi T-rim, mà nơi này chính là đường dẫn tiên thiên dương khí mà bị cắt mất đồng nghĩa với tiên thiên dương khí cũng biến mất và sẻ ảnh hưởng đến căn cơ và cơ thể hắn, nên Lâm Lang Thiên mới hận Nguyễn Minh như vậy và cũng là lý do khuôn mặt hắn lại âm trầm đáng sợ nhơ vậy. Quay lại Nguyễn Minh hắn đang ngồi trong đình viện hưởng thụ sự xoa bóp của lục nữ và nhưng gì hai người Lâm Lang Thiên cùng linh hồn ma đầu tên Mục sư kia đều bị hắn nhìn trong mắt, Nguyễn Minh thấy cái tên Mục sư này cũng không phải hạng cao thâm gì, người ta chỉ lộ ra chút khí tức liền tin tuvi người ta chỉ có bán bộ Niết Bàn cảnh, hèn gì tên Mục sư kia chỉ còn tàn hồn, lão ngu như thế thì chết là đáng rồi, Nguyễn Minh không thèm quan tâm nữa mà hưởng thụ sự phục vụ của chủng nữ. Thời gian 2 ngày rất nhanh trôi qua, tộc nhân các phân gia cùng nội tộc đều tập trung tại hội trường tổ chức tộc hội, mà tâm điểm của sự chú ý là một thiếu niên 17 tuổi đang ngồi bên cạnh tộc trưởng, vì thiếu niên đó là người làm nên huyền thoại tại tộc hội lần trước và được tộc trưởng cho phép ngồi ngang hàng với các cao tầng trong tộc, mà người đó không ai khác ngoài Nguyễn Minh, hắn đang ngồi trên ghế dài gần tộc trưởng, còn ôm các vị mỹ nhân tuyệt sắc mà hưởng thụ sự xoa bóp của các nàng, điều này khiến đám độc thân cẩu ghen ghét hâm mộ không thôi, mà Lâm Phạn cũng không nói gì được tên nhóc này vì hắn chính là hi vọng của Lâm tộc trở nên hưng thịnh nên lão không dám làm mất lòng hắn, Nguyễn Minh thì đang cảm khái vì tên nhóc Lâm Động vẫn chưa về thì biết là cái bài “nhân vật chính đến muộn” lại diễn ra nên đành đi đên nói nhỏ tộc trưởng Lâm Phạn nói.
– Tốc trưởng có thể sắp xếp cho nhị đệ ta đánh trận cuối được không, co vẻ trên đường về hắn có chuyện gì đó nên về hơi muộn…, xin tộc trưởng châm trước…
Nói xong liền kín đáo nhét vào tay Lâm Phạn một cái tú càn khôn, Lâm Phạn cau mày rồi nhìn vào cái túi càn khôn thì giật mình nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường ho khang một cái vừa nhét cái túi càn khôn vào trong áo vừa nói.
– Tuy đến muộn nhưng chỉ cần hắn có thực lực thì có thể bỏ qua các vòng đấu loại…
Lâm Phạn kiếm lý do hợp pháp hóa chuyện nhận hối lộ, lão bình thường thì rất nghiêm chính nhưng đứng trước tài bảo lớn như vậy liền ném hết cả liêm sỉ, cũng phải thôi thứ Nguyễn Minh đưa lão là một bộ công pháp Linh Vũ cao cấp cùng một võ kỹ Linh Vũ cao cấp, đứng trước cái núi tài bảo như vậy thì ai mà chả động tâm, võ kỹ thì chưa đến nổi khiến lão ném hết liêm sỉ mà công pháp chính là thứ khiến lão đỏ mắt, tuy Nguyễn Minh đã làm rất kín nhưng vẫn bị mấy lão cao tâng cáo già mắt tinh như sói nhìn thấy và khiến mấy lão khó đở nhất là tộc trưởng nghiêm chính liêm minh của họ vậy mà nhận hối lộ còn lấy cái lý do hợp pháp hóa chuyện nhân hối lộ nữa chứ, Lâm Phạn cảm nhận đám lão cáo già kia nhìn mình thì ho khang một tiếng rồi nháy mắt với họ ra hiệu, đám lão cáo già hiểu ý liền phụ họa câu nói của Lâm Phạn.
– Đúng vậy…chỉ cần Lâm Động thiếu gia có thực lực thì không cần phải đấu loại…
– Vậy đa tạ tộc trưởng và các vị trưởng lão rồi…
Nguyễn Minh mĩm cười chấp tay với Lâm Phạn với các vị cao tẩng rồi về chổ, sau đó hắn truyền âm cho đám người Lâm Khiếu Thiên để họ bớt lo lắng, tộc hội rất nhanh liền bắt đầu, mà lứa thiên tài lần này có vẻ nhiều hơn lần trước, Lâm Lang Thiên thì vô cùng dể dàng đánh bại đối thủ, dù sao hắn cũng có tuvi bán bộ Niết Bàn cảnh mà, ất nhanh đã chọn ra được top 10 người mạnh nhất và cuối cùng Lâm Lang Thiên đánh bại tất cả các đối thủ, sau đó hắn ngước mặt lên nhìn Nguyễn Minh bằng ánh mắt âm trầm nói.
– Không biết Lâm Minh thiếu gia vì sao không tham gia, hay là ngươi sợ thua trong tay ta…
– Ồ…ta không tham gia vì ta khống bắt nạt kẻ yếu, họ yếu nhưng họ vẫn có ý trí chiến đấu, nếu ta tham gia thì ý trí chiến đấu của họ sẻ giảm xuống và không phát huy được hết thực lực…
Nguyễn Minh vừa dứt lời thì đám người bên dưới đồng tình gật đầu, tuy lời nói của hắn có chút đam chọt nhưng hắn nói đúng, trong tâm lý họ đều cho rằng Nguyễn Minh có thực lực vô cùng khủng bố, vì lúc 8 tuổi hắn đã có tuvi Tạo Hình cảnh, bấy giờ hắn 17 tuổi thì tuvi sẻ thế nào chứ, vì giữ suy nghỉ đó mà họ thấy câu nói của hắn là rất đúng, Lâm Lang Thiên nghe vậy thì ánh mắt càng trở nên âm trầm vì hắn nghe ra được cái câu “không bắt nạt kẻ yếu” là ám chỉ hắn, nhưng để có thể báo thù Lâm Lang Thiên đã trả cái giá đắt nên cho dù Nguyễn Minh không muốn đánh thì hắn éo phải đánh, Lâm Lang Thiên liền tỏa ra khí tức bán bộ Niết Bàn cảnh cười âm trầm nói.
– Như này đủ tư cách đấu với ngươi không…Lâm…Minh…thiếu gia…
Toàn trường cảm nhận khí tức cường đại của Lam Lang Thiên thì kinh hãi, khí tức này chỉ kém mỗi tộc trưởng, Lâm Phạn trên đài cũng giật mình đứng dậy, từ lúc đấu loại đến giờ Lâm Lang Thiên đều thể hiện ra tuvi Tạo Hóa cảnh đại thành và hắn ẩn giấu tuvi nên Lâm Phạn không thể nhìn thấu, Lâm Phạn tính cho Lâm Lang Thiên thắng thì bị Nguyễn Minh ngăn lại và tỏa ra khí tức chỉ có Lâm Phàn cảm nhận được, lão cảm nhận được khí tức của Nguyễn Minh còn mạnh hơn mình thì Lâm Phạm liền khiếp sợ, Nguyễn Minh lúc này mới nhìn Lâm Lang Thiên nói.
– Ồ…bán bộ Niết Bàn cảnh cũng khá đó nhưng ngươi vẫn chưa đủ tư cách đấu với ta, nếu ngươi có thể đánh bại nhị đệ ta mới miễn cưỡng đủ tư cách…
Lâm Lang Thiên nghe câu nói khinh bỉ của Nguyễn Minh thì tức giận hai mắt đỏ ngàu nhưng được linh hồn ma đầu nhắc nhở liền áp chế nộ khí rồi nhìn Nguyễn Minh cười âm trầm nói.
– Tên đó từ lúc tộc hội bắt đầu đã không thấy đâu…, chắc là chết ở só nào rồi không chừng…
– Ai nói ta chết rồi…
Lâm Lang Thiên vừa dứt lời thì một giọng nói vang vọng khắp hội trường vang lên.