Mấy tháng sau khi Lâm Động đi lịch luyện, có vẻ cho dù có sự xuất hiện của Nguyễn Minh vẫn không ảnh hưởng lắm tới sự trưởng thành của Lâm Động, vì không có Lăng Thanh Trúc tham gia nhưng Lâm Động vẫn không đoạt được Niết Bàn tâm của cường giả Niết Bàn kia, vì hình như hiệu ứng cánh bướm vẫn sảy ra, tiến vào trung tâm di tích không chỉ có Lâm Động mà còn có một cô gái, mà không biết trùng hợp hay cố ý mà cô gái kia lại là người của Cữu Thiên Thái Thanh Cung và còn là hạch tâm đệ tử , và cô gái kia trong quá trình luyện hóa Niết Bàn tâm bị tình khí của vị Niết Bàn cảnh xâm thực biến thành thuốc kích dục mà ở đây chỉ có mỗi Lâm Động và nàng nên nàng liền đè Lâm Động xuống, mà Lâm Động lại là thiếu niên mới lớn dương khí phương cương sao chịu nổi một mỹ nhân có thể xem là khuynh quốc như nàng câu dẫn, và thế là tên Lâm Động cướp mất đời con gái của người ta, và gần giống với nguyên tác cô gái muốn giết hắn nhưng lại bị độ men lỳ và có chút điển trai cùng lời nói hùng hồn của Lâm Động đánh động nên không giết hắn và nói “nếu trong bách triều đại chiến, ngươi có thể vào 1 trong 9 siêu cấp tông môn ta sẻ suy nghỉ lại chuyện đó, nếu ngươi không làm được ta sẻ tìm giết ngươi cho dù là chân trời góc bể”, với tính cách dân chơi không sợ mưa rơi của Lâm Động hắn liền đồng ý và thề với nàng, khiến cô gái kia rung động, trước khi đi nàng để lại tên cho Lâm Động nàng tên Hoàng Hư Nhã, cứ thế bắt đầu một câu chuyện tình bất đắc dĩ, Lâm Động sau chuyện đó tiếp tục đi lịch luuện. Mà bên phía Nguyễn Minh lúc này đang bị một tiểu mỹ nhân quấn lấy, chuyện là 1 tháng trước hắn bị chúng nữ làm nũng bảo dẫn các nàng đi ngao du, à không phải tất cả mà chỉ có 4 tiểu thiếu nữ thôi nhưng hai nàng Đổng Tố và Huyên lại hùa theo tứ nữ cảnh báo hắn nếu hắn không làm sẻ không cho lên giường, thế là Nguyễn Minh bất đắc dĩ rời khỏi cái ổ của mình dẫn các nàng đi chơi, nhưng khi đang ngắm cảnh trên đường thì gặp phải một tình tiết quen thuộc, một mỹ nhân bị một đám người truy sát, cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân tốt thế sao hắn có thể bỏ qua được, và rồi hắn ra tay giết hết kẻ truy sát, nhưng khi hắn nhìn kỹ tiểu mỹ nhân này thì hắn liền nhận ra nàng, nàng là đại tiểu thư của Hoàng Phổ gia tộc Hoàng Phổ Tình (nàng tên Tĩnh nhưng mình thấy nó trùng tên quách tĩnh nên đổi nha), trong nguyên tác không có nhắc nhiều đến nàng nhưng hắn vẫn nhớ vì nàng là bạn của vợ hắn Lăng Thanh Trúc, trong nguyên tác có nhắc đến nàng là một người tinh minh và khi nhìn vào mắt nàng thì thấy vẻ tinh minh và lạnh lùng, mà đối với mấy cô nàng lạnh lùng thì phải lành lùng hơn, nên mới có tình trạng như bây giờ.
– Này ngươi sao lại như thế, ta chỉ muốn biết tên ân nhân của mình thôi mà…
– Ta đã nói rồi…chỉ là rảnh rỗi không gì làm nên đánh người giết thời gian thôi, ngươi cũng không cần để trong lòng chuyện đó, cứ xem ta không phải cứu ngươi mà là luyện tay là được…
Nguyễn Minh lạnh lùng nhìn Hoàng Phổ Tình nói, hắn đang diễn chiêu cao lãnh nhưng trong lòng lại sợ nàng giận mà chạy mất, nhưng có vẻ là hắn nghỉ nhiều rồi, Hoàng Phổ Tình không chỉ là người tinh minh và lạnh lùng, nàng còn vô cùng háo thắng nữa và vô cùng tự tin vào sắc đẹp của mình, khi thấy hắn không để ý sắc đẹp của mình thì lòng háo thắng nổi lên, dù sao về nhan sắc nàng cũng không hề thua kém 6 nữ nhân đi theo hắn tuy khí chất nàng có chít thua kém 2 người Đổng Tố và Huyên, nhưng một khi nữ nhân mà có mục tiêu thì sẻ hoàn thành cho được và nàng cũng rất tò mò về hắn vì nhìn hắn cũng sấp xỉ tuổi nàng nhưng thực lực lại rất cường đại, giết mười mấy tên Tạo Khí cảnh như giết gà, mà mục tiêu đầu tiên của nàng là làm hắn chú ý đến nang , và việc đầu tiên nàng làm là hỏi tên hắn, nhưng đã hơn một tuần rồi nàng vẫn chưa hỏi được tên hắn, mà 6 vị mỹ nhân kia toàn kêu hắn là phu quân hoặc ca ca không ai nói tên hắn ra, đều khiến nàng vô cùng khó chịu là hắn đối với nàng vô cùng lạnh lùng nhưng đối với 6 nữ nhân kia lại vô cùng ôn nhu, chăm sóc từng chút một, nàng cả tuần nay thấy họ tình tứ mà vô cùng khó chịu, tuy nàng không thích hắn nhưng nàng lại bị cái tính háo thắng cùng tò mò ảnh hưởng nên mới chịu đựng đi theo hắn, nàng không hề nhận ra có một cảm giác lạ đang hình thành trong lòng nàng, đi thêm được một đoạn thì trời tối, Nguyễn Minh lấy ra xe nhà di động rồi cùng chúng nữ đi vào trong, xuốt thời gian đi chơi cứ mỗi tối là hắn lấy ra xe nhà di động để vào ngủ, mà Hoang Phổ Tình mấy ngày cũng tò mò về cái hộp đen thui đó, nhưng mà vì mặt mũi và da mặt mỏng cùng với nàng không biết cách bắt chuyện với nam nhân nên nàng không hỏi, và đó cũng là lý do mà cả tuần này nàng không hỏi được tên hắn, vì mỗi lần nàng đi đến hỏi tên hắn toàn nói với cái giọng trống không, không có chút thục nữ nào, Hoàng Phổ Tình thấy bọn họ đã vào trong xe liền nhảy lên một cành cây to lấy ra lương khô ăn và đi ngủ, trong khi Hoàng Phổ Tình đang ngủ thì bên trong xe lại diễn ra một trận chiến đầy hương diễm và ướt át, sau 4 canh giờ Nguyễn Minh cho chúng nữ ăn no và tính đi thì đột nhiên cảm nhận được nhiều khí tức đang tiến về hướng này, hắn liền mở ra thần thức và dùng HaKi quan sát thì nhận ra những kẻ này ăn mặt giống với những kẻ lúc trước hắn giết và còn một nhóm người nữa cách đây rất xa có vẻ là người Hoàng Phổ gia tộc, Nguyễn Minh đầu óc xoay chuyển rồi nghỉ ra một kế liền mĩm cười đứng dậy mặc lại quần áo nhưng không ra ngoài mà đứng xem những kẻ kia muốn làm gì, Hoàng Phổ Tình đang nằm ngủ thì đột nhiên mở mắt ra bay lên không trung, ngay lập tức chổ nàng vừa nằm xuất hiện một thân ảnh trung niêm mặt dữ tợn.
– Này tiểu cô nương…, ngươi khiến chúng ta tìm khổ quá đấy…, thiếu gia nhà ta nhìn trúng ngươi là phúc phận của ngươi vậy mà ngươi lại dám từ chối thiếu gia, mà đi theo một tên nam nhân khác, đợi ta bắt được ngươi cho thiếu gia thì để xem ngươi còn thanh cao được không… Khà khà… không biết chừng thiếu gia chơi chán ngươi rồi đưa cho chúng ta hưởng dụng đấy…khà khà…
Trung niên mặt dử tợn cười dâm tà nói, Hoàng Phổ Tình nghe được thì mặt liền tái đi tính lao đến chổ Nguyễn Minh thì bị mười mấy người bao vây chặn đường, trung niên kia bay lên cười dâm tà nói.
– Tính đi tìm tên kia trợ giúp à, ngươi nghỉ bọn ta không chuẩn bị gì mà đến sao, bọn ta đã bố trí phù trận xung quanh đó không cho người bên trong cảm nhận được khí tức của ngươi, bó tay chịu trói đi tiểu mỹ nhân…khà khà…
– Đừng hòng…cho dù ta có chết cũng không để các ngươi vấy bẩn…
Hoàng Phổ Tình khuôn mặt càng ngày càng tái, nàng không dám tưởng tượng cảnh mình bị bắt, nàng vận hết toàn lực tính phá vây bỏ chạy nhưng một tên Tạo Hóa cảnh đại thành đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng đánh một chưởng vào lưng nàng và cũng lúc đó hắn phong bế đan điền của nàng, Hoàng Phổ Tình bị dính một chưởng tuy không nặng nhưng nàng lại bị tên kia phong bế tuvi không thể nào phản kháng hay tự bạo, trung niên kia bắt lấy nàng vác lên vai, Hoàng Phổ Tình sợ hãi run rẩy nhìn về hướng xe nhà di động mà rới nước mắt, nàng đã không thể giữ được bình tĩnh và lạnh lùng như trước, hiện giờ khi nàng gặp phải chuyện này thì trong đầu nàng hiện lên cảnh lúc đầu hắn xuất hiện cứu nàng, nang mong hắn sẻ xuất hiện cứu nàng lần nữa nhưng nàng biết điều này là không thể nào, nàng vô lực để trung niên kia vác đi mà trong lòng như tro tàn, nàng hiểu chuyện gì sảy ra khi nàng rơi vào tay tên kia, nàng hối hận không vào trong cùng hắn và không hiểu sao nàng lại hâm mộ những nữ nhân kia được hắn yêu thương bảo vệ, mấy tên kia vừa đi thì Nguyễn Minh bước ra từ trong xe mà mĩm cười nhìn về hướng đám người kia, hắn thu lại chiếc xe rồi bay theo đám người kia, đám người kia bay đến một ngọn núi nơi đó có một đám người đáng đứng đợi, mà người đứng đầu là một tên thanh niên mặt mũi bình thường và có chút túng dục quá độ, đám người kia bay tới ném Hoàng Phổ Tình đến trước mặt tên thanh niên kia, tên thanh niên đi tới cười đầy dâm tà nói.
– Tiểu mỹ nhân…ta đã nói nàng chạy không thoát khỏi tay ta rồi mà, nàng ngoan ngoãn làm thiếp thất của ta đi hahaha…
– Ngươi…ngươi đừng đến đây…
Hoàng Phổ Tình sợ hãi rung rẩy lui lại nói, nếu nàng có thể lấy lại được túi càn khôn thì nhất định lấy vũ khí ra tự sát, nhưng túi càn khôn bị tên trung niên kia lấy đi rồi, tên thanh niên cười dâm tà vẫn đi tới nói.
– Hahaha…tiểu mỹ nhân…nàng đừng nên chống cự nếu làm ta mất hứng thì ta sẻ ném nàng cho mấy tên kia đấy…
Hoàng Phổ Tình nghe vậy liền run rẩu sợ hãi, tâm nàng như tro tàn đứng nguyên tại chổ và nước mắt không ngừng rơi, nhưng lúc tên thanh niên kia sắp chạm vào nàng thì một giọng nói đầy lạnh lùng vang lên.
– Thật là đi ngủ cũng không yên, mấy con kiến hôi này sao cứ làm phiền ta thế nhỉ…
Giọng nói vừa dứt thì Hoàng Phổ Tình liền biến mất và xuất hiện cách đám người tên thanh niên kia trăm mét, mà bên cạnh nàng lúc này là một tên thiếu niên vô cùng tuấn tú đang ôm eo nàng, tên thanhh niên thấy có kẻ cướp đi Hoàng Phổ Tình thì ánh mắt trầm xuống nói.
– Ngươi là ai?…mau giao người trong tay ra nếu không chết…
– À…ngươi là người đầu tiên nói với ta câu đó đấy…rất đáng khen nhưng không có thưởng…
Tên thiếu niên cười một cái sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về đám kia như nhìn người chết, dám có ý đồ với nữ nhân hắn đã định thì chắc chắn phải chết, tiên thiếu niên đưa tay về hướng đám người kia, từ trên những ngón tay của thiếu niên bắn ra từng tia sáng bay về phía đám người kia, mỗi tia sáng bắn nổ đầu một tên trong đám người đó, cho đến khi chỉ còn lại tên thanh niên túng dục quá độ kia, vì tốc độ của tia sáng quá nhanh khiến đám kia chưa kịp làm gì đã chết, tên thanh niên túng dục vừa phản ứng thì xung quanh chỉ còn lại mình hắn, tên thanh niên sợ hãi ngã ra đất run rẩy nói.
– Ngươi…ngươi không thể giết ta…ta là người của Nguyên Môn 1 trong 9 siêu cấp tông môn, ngươi dám giết ta thì Nguyên Môn sẻ không tha cho ngươi và người thân của ngươi…
Tuy tên thanh niên có tuvi bán bộ Niết Bàn cảnh nhưng tuvi hắn lại là dùng dược vật nâng lên vô cùng yếu kém, mà màng biểu hiện vùa rồi của tên thiếu niên cho thấy hắn ít nhất là bán bộ Niết Bàn cảnh hoặc hơn nên mới khiến tên thanh niên sợ hãi, tên thiếu niên nhìn tên thanh niên cười lạnh lùng nói.
– Hèn gì ngươi cặn bã như vậy…Nguyên Môn là một đám cặn bã mà ngươi lại xuất thân từ nơi đó thì càng cho ta lý do để giết ngươi…
Tên thiếu niên vừa dứt lời thì từ trên trời một tia sét đánh vào người tên thanh niên khiến hắn hồn phi phách tán không để lại cặn bã, Hoàng Phổ Tình từ khi được tên thiếu niên cứu thì vẫn thẩn thờ nhìn hắn, có vẻ như chịu quá nhiều áp lực và sợ hãi nàng liền ôm lấy tên thiếu niên mà khóc lớn nói.
– Huwa…sao giờ ngươi mớ tới…hu hu hức hức…
Tiên thiếu niên này không ai khác ngoài Nguyễn Minh, hắn tính một lát nữa mới xuất hiện nhưng tên thanh niên kia lại muốn chạm đến nàng, hắn không thể để nữ nhân của mình bị kẻ khác đụng cho dù một ngón tay, nên hắn xuất hiện cứu nàng ra rồi làm màng anh hùng cao lãnh cứu mỹ nhân, có vẻ như hơn cả những gì hắn mong đợi nhưng hắn không tính làm gì nàng cả vì đơn giản là chưa tới thời cơ thôi, Hoàng Phổ Tình phát tiết xong sự sợ hãi của mình nhưng trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi nên nàng vẫn ôm hắn run rẩy, Nguyễn Minh tuy rất muốn nàng ôm thêm chút nữa nhưng đám người Hoàng Phổ gia đang đến nên hắn đánh phải lên tiếng với giọng lạnh lùng.
– Phát tiết xong chưa…bây giờ có thể buôn ta ra được rồi chứ…
– Á…
Hoàng Phổ Tình nghe hắn nói thì từ trong sợ hãi giật mình bình tĩnh lại, khi thấy mình vậy mà ôm hắn thì nàng liền là lên một tiếng đỏ mặt xấu hổ buôn hắn ra, nhưng khi nàng buôn hắn ra thì nàng lại cảm thấy có chút mất mác khó hiểu, cùng lúc đó đám người Hoàng Phổ gia bay tới đáp xuống bên cạnh Hoàng Phổ Tình, mà đi đầu là một tên thanh niên có mái tóc màu tím hơi xoán.
– Muội muội ngươi có sao không…có bị gì không…
– Đại ca…ta không sao…là hắn cứu ta…
Hoàng Phổ Tình thấy ca ca mình dẫn người đến tìm mình thì vui mửng nói và chỉ vè hướng Nguuễn Minh, tên ca ca của Hoàng Phổ Tình nghe vậy liền nhìn về hướng muội muội mình chỉ thì thấy một tên thiếu niên tầm 15 tuổi thì cau mày đi đến kiêu ngạo nói.
– Ngươi đừng nghỉ cứu muội muội ta thì có thể bám vào Hoàng Phổ gia, bọn ta sẻ trả công cho ngươi xứng đáng, nói đi ngươi muốn bao nhiêu…
Nguyễn Minh cười lắc đầu thầm cảm thán “sao thế giới nào cũng có nhân vật phụ não tàn mà còn kêu ngạo thế nhỉ”, không nói tới tuvi của Nguyễn Minh cao hay không, nhìn những cái xác vẫn còn lưu lại khí tức kia thì cũng đủ hiểu thực lực của hắn, mà tên này lại nói ra câu ấu trỉ như vậy thì Nguyễn Minh cũng bó tay rồi, đối với mấy cái tên không não mà còn kiêu ngạo như này thì phải giáo huấn một trận, Hoang Phổ Tình thấy ca ca như vậy thì giật mình tính lên tiếng thì đột nhiên một uy áp khủng bố từ ngươi Nguyễn Minh phát ra, tuy hắn chỉ nhắm đến ca ca của Hoàng Phổ Tình nhưng đám người vẫn cảm nhận được uy áp khủng bố kia, ca ca của Hoàng Phổ Tình bị uy áp tập kích bất ngờ liền quỳ xuống phun máu, ánh mắt sợ hãi nhìn Nguyễn Minh, Nguyễn Minh nhìn tên ca ca của Hoàng Phổ Tình với ánh mắt lạnh lùng nói.
– Ngươi nghỉ Hoàng Phổ gia ngươi là cái thá gì mà ta phải bám vào…
– Công tử xin…xin hãy tha lỗi cho huynh ấy…
Hoàng Phổ Tình cố gắn chống lại uy áp nói, Nguyễn Minh cũng không muốn làm quá liền thu lại uy áp lạnh lùng nhìn đám người Hoàng Phổ gia nói.
– Ta không cần Hoàng Phổ gia các ngươi trả ơn hay gì cả…, đem cái tên ngu ngốc này về giáo huấn lại đi, nếu hắn cứ thế này thì có ngày rước phải họa sát thân đấu…
Nói xong Nguyễn Minh bay đi mất, để lại đám người Hoàng Phổ gia đang sợ hãi đứng đó, Hoàng Phổ Tình thấy ánh mắt Nguuễn Minh lạnh lùng nhìn mình trước khi rời đi thì trong lòng nàng có chút đau đớn và mất mát, nàng đi đến nhìn vị ca ca ngu ngốc đang sợ hãi rung rẩy quỳ trên đất nói.
– Đại ca…muội thật thất vọng về huynh, muội nghi ngờ thiên tài đệ nhất Hoàng Phổ gia là giả đó, huynh thử nhìn mấy cái xác kia đi, khí tức của họ toàn là Tạo Hóa cảnh cường giả và có một tên bán bộ Niết Bàn cảnh, huynh nghỉ người có thể giết đám đó thì có thân phận đơn giản sao…, chuyễn này muội sẻ nói với phụ thân để người trị huynh, các ngươi đưa thiếu gia về…
Hoàng Phổ Tình trách mắng một hồi rồi kêu đám thuộc hạ đưa ca ca nàng về, nàng mắng ca ca cũng có một phần hắn khiến Nguyễn Minh tức giận bỏ đi, từ khi Nguyễn Minh cứu nàng thì cảm xúc của nàng đối với hắn vô cùng kỳ quái, khi nàng thấy ca ca mình nói vậy với Nguyễn Minh thì nàng lại cảm thấy lo lắng, không phải là lo cho ca ca nàng mà là giống như sợ Nguyễn Minh không để ý đến nàng nữa, nên lúc Nguyễn Minh lạnh lùng nhìn nàng thì nàng cảm thấy đau lòng và mất mát, đến nàng cũng không hiểu cảm xúc của mình luôn rồi, trước khi rời đi nàng còn nhìn về hướng Nguuễn Minh biến mất với ánh mắt phức tạp, cách xa nơi đám người Hoàng Phổ gia khoản 100 klm, Nguyễn Minh đứng trên không nhìn đám người Hoàng Phổ gia rời đi mà mĩm cười rồi bay đi về hướng đám người đó rời đi.