Hệ Thống Sáng Tạo Hậu Cung – Chương 36: Khí Hồn Trang Bức – Botruyen

Hệ Thống Sáng Tạo Hậu Cung - Chương 36: Khí Hồn Trang Bức

Kể từ đại hội tông tộc Lâm tộc thì danh tiếng của Nguyễn Minh đã truyền ra khắp Đại Viêm Vương Triều, khiến toàn bộ vương triều rung chuyển, các thế lực đối đầu với Lâm thị rông tộc thì bắt đầu lo lắng, một tên tuyệt thế thiên tài như vậy tương lai sẻ là mối nguy hại đối với họ, nhưng vì Lâm thị tông tộc cố gắn đè ép thông tin và không để bất cứ kẻ nào tiết lộ thông tin của Nguyễn Minh ra ngoài, nên các thế lực chỉ biết Lâm tộc có một tên tiểu quái vật khủng bố, mà tên tiểu quái vật này đang nằm trên bãi cỏ trong biệt viện và đang gối đầu một cặp đùi nhỏ nhắn trắng nõn, mà hai tay đang ôm ấp hai tiểu nữ hài hưởng thụ diễm phúc, hai bên là có hai lão giả khuôn mặt hiền từ đang đứng thủ hộ hai bên và còn chục nha hoàn đang quạt gió cho hắn, phải nói là hưởng thụ còn hơn vua chúa, mà lúc này tên kia đang nhắm mắt ngủ, nói đúng hơn là đang giao tiếp với hệ thống.

– Này hệ thống ta còn có 3 lượt quay may mắn đúng không…

“Ting. Đúng vậy…, ký chủ muốn quay luôn sao?”

Nguyễn Minh lúc trước nhiệm vụ mỏ Dương Nguyên thạch được 1 lần quay, mới vừa rồi hoàn thành nhiệm vụ hành gà được 2 lần nữa, bây giờ Nguyễn Minh rảnh quá không việc gì làm liền lôi bàn quay may mắn ra quay cho đở buồn.

– Được…quay từng cái thôi nha…

Nguyễn Minh nói xong liền nhắm mắt lại cầu nguyện…

– Alo phò phò…a la ma da sakura…tokuda..

“Ting. Chúc mừng ký chủ quay trúng… lần sau quay lại”

– Phụt….mẹ nó xui thế…, tiếp tục…

“Ting. Lần sau quay lại nha…

– Bố nóng rồi đấy…, lần này không trúng bố nghỉ game…tiếp tục…

Nguyễn Minh quay 2 lần đều không trúng thứ gì thì vô cùng cay cú, hắn cầy lắm mới được 3 lần quay mà trật hết hai lần, lần này hắn quyết định căn mắt ra mà nhìn, vòng quay bắt đầu quay, lúc đầu là nhanh sau đó chậm dần rồi quay từ từ…

– Qua…qua chút nữa…qua chút nữa…rồi dừng dừng…mẹ nó qua mất ô huyền thoại rồi, khoan còn 2 ô anh hùng…mau dừng dừng…mẹ nó lại qua rồi…lần này mà khong dô ô anh hùng bố nghỉ game…hahahahahaha…ngon trúng rồi…hahahaha….

“Ting. Khí Vận Tốt…chúc mừng ký chủ quay vào ô anh hùng nhận được trái ác quỷ ope ope nomi”

– Mẹ nó…sao là trái ác quỷ nữa, sao không ra huyết mạch siêu saiya chứ…

“Ting. Mời ký chủ xem lại danh sách tỉ lệ quay thưởng và bớt mơ mộng đi, với cái vận khí lúc không lúc có của ký thì quay 10 vạn năm cũng không ra”

Nguyễn Minh nghe hệ thống khinh bỉ thì mặt đen lại, hắn vừa mở tỉ lệ quay thưởng ra thì phun một ngụm máu.

– Mẹ nó…, huyết mạch siêu saiya mà 0,00001%, trái GuRa GuRa nomi 0,001%… cái này cũng quá hắc rồi…để cái tỷ lệ đó thì cho dù vận khí chi tử cũng chưa chắc quay trúng…

“Ting. Vậy hệ thống mới nói ký chủ bớt mơ mộng, mua nó thực tế hơn, huuết mạch saiya rẻ lắm có 2 tỷ thôi à”

– WTF… 2 tỷ mà ngươi kêu rẻ, toàn bộ tài sản của ta không bằn số lẻ của nó…, thôi không nói chuyện với ngươi nữa, nói nữa là ta bị cao huyết áp mất…, à mà này hệ thống trái Ope Ope nomi sẻ không có tác dụng phụ à…

” Ting……………. ”

– Mẹ ngươi giả điếc à…

“Ting. Thì ký chủ nói không nói chuyện với hệ thống mà, mất công ký chủ bị cao huyết áp chết thì hệ thống lại về thành dưỡng sức…”

Nguyễn Minh cạn lời vói cái hệ thống khắm như đánh rắm này rồi, nhưng thôi dù gì nó cũng là bản hack của mình nên bố nhịn.

– Vậy nó có tác dụng phụ không…

“Ting. Nó là cái nào…”

– Trái Ope Ope nomi…

Nguuễn Minh liên tục niệm thần chú “Bố nhịn, bố nhịn, bố nhịn”.

“Ting. Ký chủ phải nói rõ hệ thông mới hiểu chứ, đừng có thử thách hệ thống IQ thấp…, trái ác quỷ Ope Ope nomi sẻ không hề có tác dụng phụ nào kể cả sử dụng quá độ mà giảm tuổi thọ cũng không có nhé”

Nguyễn Minh vừa nghe giải thích xong liền đóng hệ thống thoát ra, nếu ở thêm vài giây chắc hắn chết vì tức mất.

Lúc này ở dảy núi Thiên Viêm của Vương Triều Đại Viêm, cũng là nơi tọa lạt của 1 trong 9 siêu cấp tông môn Cữu Thiên Thái Thanh Cung, mà lúc này trong sảnh nghị sự các cao tầng của tông môn đều tụ tập lại nhìn về một thân ảnh nhở nhắn xinh đẹp tầm 8 tuổi, tuy chỉ mới 8 tuổi nhưng đã lộ ra những vẻ đẹp không thuộc phàm trần, nàng mặt một bộ váy dài màu trắng cộng với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần có vẻ non nớt làm khí chất nàng càng trở nên hấp dẫn, nàng chính là Lăng Thanh Trúc tiểu thê tử mà Nguyễn Minh đã định từ nhỏ, nàng hiện tại đang vô cùng khó xử vì hôm qua nàng bị sư phụ phát hiện nàng đang tu luyện không phải công pháp của Cữu Thiên Thái Thanh Cung, mà chuyện này phải kể về 3 năm trước khi nàng vẫn mơ thấy giấc mơ thường ngày vẫn mơ đó nhưng đột nhiên nam hài trong giất mơ đưa nàng một cuốn công pháp và kêu nàng luyện nó, lúc đầu nàng cũng chẳng cho đó là công pháp cao thâm gì, nhưng khi xem nàng hoàn toàn chấn kinh vì công pháp này cao hơn rất nhiều công pháp trấn cung của Cữu Thiên Thái Thanh Cung, khi nam hài đưa nó cho nàng có dặn công pháp này chỉ dành cho thê tử của hắn nên không thể để người ngoài biết, hôm sau tỉnh dậy nàng kimh hãi phát hiện cuốn công pháp người đó truyền trong mơ thật sự nằm trong đầu nàng, nàng thử vẫn hành công pháp đó thì phát hiện tốc độ nạp khí nhanh gấp ngàn lần công pháp của sư môn, kể từ đó nàng liền dùng công pháp này tu luyện, và đúng như dự đoán tuvi nàng tăng nhanh vun vút, hiện tại nàng mới 8 tuổi mà đã có tuvi Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, cũng vì vậy mà nàng được mệnh danh là tuyệt thế thiên tài đứng đầu Cữu Thiên Thái Thanh Cung và được cung chủ tuyên bố sẻ truyền chức cung chủ cho nàng khi nàng đạt 20 tuổi, mà cũng vì tuvi nàng tinh tiến quá nhanh khiến cung chủ lo lắng căn cơ nàng bất ổn nên đi xem thư thì phát hiện nàng đang tu luyện công pháp không phải của Cữu Thiên Thái Thanh Cung nên mới có cái tình cảnh như bây giờ, cung chủ cũng là sư phụ của Lăng Thanh Trúc nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm khắc nói.

– Trúc nhi mau nói cho ta biết…, con đang tu luyện công pháp gì và ai đã đưa cho con…

– Sự phụ…chuyện con không thể nói ra được, vì người đó không cho con nói…

Lăng Thanh Trúc khó sử đáp, sau mấy năm mơ cùng một giất mơ về nam hài đó, nàng đã động xuân tâm với hắn nhưng vì không biết hắn là ai và có thức sự tồm tại hay không nên nàng cứ đè ép cảm xúc của mình xuống, nhưng càng ép tình cảm đó càng lớn vì cứ mỗi lần nhắm mắt là nàng lại thấy hắn xuất hiện và cùng nàng nói chuyện yêu đương, đàn hát ngâm thơ trêu đùa nàng, mỗi lần nàng nghỉ về khoản khắc đó nàng thực sự muốn buôn bỏ hết trách nhiệm phải mang và chìm trong giấc mơ đó vĩnh viễn. Thái Thanh (mình tự đặt) cung chủ nghe đệ tử của mình nói thế liền cau mày, ánh mắt trầm xuống nói.

– Con vì một người ngoài mà chống đối lại ta sao…

– Sư…sư phụ con…hức hức…con…

Lăng Thanh Trúc thấy biểu hiện của sư phụ liền gấp quá hóa khóc, nàng rất tôn kính sư phụ nhưng nàng cũng không thể giải thích hay nói ra thân phận người đó được, vì đến nàng còn chưa xác định được người đó có thực sự tồm tại hay không, đang lúc Thái Thanh tính gặn hỏi thì một luồn uy áp khủng bố ập tới cùng giọng nói tức giận.

– Kẻ nào dám động đến tiểu Trúc nhi của ta…

Sau giọng nói đó một thân ảnh mờ ảo không thể nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện trước mặt Lăng Thanh Trúc, nàng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó thì đứng hình vì lúc trước nàng chỉ gặp hắn trong mơ nhưng bây giờ hắn thực sự xuất hiện, đám cao tầng cũng kinh hãi run rẩy vì uy áp kia, Lăng Thanh Trúc thất thần trong giây lát liền tỉnh lại thấy tình trạng của sư phụ liền vội nói.

– Huynh khômg được làm hại họ…, họ là sư phụ cùng các vị sư thúc của muội…

– Hả?…sao nàng không nói sớm, ta còn tưởng họ là kẻ xấu ức hiếp nàng và đang tính san bằng tông môn của họ đây…

Cái thân ảnh mờ ào kia nghe Lăng Thanh Trúc nói liền thu lại uy áp nói, đám cao tầng nghe được liền run như cày sấy, tên này không khỏi cũng quá bá đạo đi, chỉ ức hiếp vợ hắn một chút liền đồ tông người ta, Thái Thanh tái xanh mặt run rẩy đứng lên chắp tay cung kính nói.

– Xin tiền bối thứ lỗi…, cũng vì ta thấy Trúc nhi tu luuện công pháp ngoại giới nên mới hỏi một chút thì nàng liền khóc, chúng ta cũng không hề có ý ức hiếp con bé…

– Tiền bối cái rắm…, ta mới 8 tuổi thôi, gọi ta là thiếu gia là được rồi…, còn chuyện này thì…có thật không trúc nhi…

Cái thân ảnh mờ ảo nghe được liền quát một tiếng không cho Thái Thanh chút mặt mũi nào, sau đó quay qua Lăng Thanh Trúc hỏi, Lăng Thanh Trúc gật đầu đáp.

– Đúng vậy…, sư phụ chỉ là hỏi ta chút thôi nhưng vì quá khẩn trương nên…nên mới vậy…

Lăng Thanh Trúc nói xong liền đỏ mặt xấu hổ vì lần đầu hắn xuất hiện lại để hắn chứng kiến cái cảnh nàng mít ướt thì không xấu hổ mới lạ, thân ảnh mờ ảo nghe liền gật đầu rồi ôm lấy Lăng Thanh Trúc nhưng vì là trạng thái khí hồn nên không ôm nàng được, vừa ôm liền đi xuyên qua nàng luôn, thân ảnh mờ ảo thấy vậy liền thở dài rồi nhìn đám cao tầng nói.

– Các ngươi nghe đây, các ngươi không được ức hiếp tiếu Trúc nhi của ta và bảo vệ nàng an toàn cho ta…, nếu lúc ta biết nàng mất một sợi tóc thì ta hỏi tội các ngươi trước…

– Vâng…chúng ta sẻ bảo vệ nàng thật tốt…

Thái Thanh run rẩy đáp, thân ảnh mờ ảo kia gật đầu rồi vẩy tay hướng Thái Thanh nói

– Được rồi…, nếu đây là tông môn của tiểu Trúc nhi thì ta cũng nên có quà gặp mặt chứ nhỉ…, ngươi lại đây…

Thái Thanh thấy hắn gọi mình thì đi tới, vì hắn muốn giết nàng thì quá dể dàng không cần phải chơi hoa chiêu nên nàng mới không sợ, thân ảnh mờ ảo đặt ngón tay lên trán Thái Thanh nói.

– Thả lỏng tâm thần…

Thái Thanh hít một hơi sâu thả lỏng tâm thần, nàng là cung chủ của siêu cấp tông muôn thì sự quyết đoán và tính cách, sau khi Thái Thanh thả lỏng thì một lượng lớn chữ bay vào bão bộ, sau khi tiêu hóa số lượng chữ đó nàng liền mở mắt ra mà trong mắt mang vẻ kinh hãi, nàng lắp bắp nói.

– Đây…đây…

– Đây là Cữu Tước Băng Thần công là công pháp siêu việt Thiên Vũ cấp, nói theo cách của ta là Thánh giai cao cấp công pháp, cái công pháp này mạnh gấp trăm lần cái công pháp rác rưỡi của các ngươi nhiều, nếu tu luyện đến cực hạng có thể đóng băng cả thiên địa và tốc độ nạp khí cũng nhanh hơp công pháp của các ngươi cả trăm lần, đây xem như quà gặp mặt của ta đi…

Đám cao tầng nghe vậy liền khiếp sợ, biểu hiện y hệt Thái Thanh, thân ảnh kia không thèm để ý họ nữa mà quay qua nhìn Lăng Thanh Trúc nói.

– Tiểu Trúc nhi…, nàng ở đây tu luyện vài năm nữa đi, đợi ta lớn thêm chút nữa ta sẻ đến cưới nàng về hắc hắc…

– Hừ…ai cho mà cười…

Lăng Thanh Trúc giả vời giận dỗi quay qua chổ khác nhìn vô cùng đán yêu, thân ảnh kia cười tà nói.

– Nàng không cho thì ta bắt về…hắc hắc…, à ta không thể duy trì trạng thái này lâu, nên tạm biệt nhé tiểu Trúc nhi của ta…

Thân ảnh kia nói xong liền biến mất, Lăng Thanh Trúc thấy vậy liền sửng sờ sau đó cảm thấy mất mát vì mới gặp được một chút đã đi rồi, Lăng Thanh Trúc giận dỗi dậm chân nói.

– Đồ đáng ghét…xuất hiện chưa bao lâu đã đi, đồ không có lương tâm…

Đám cao tầng thấy Lăng Thanh Trúc thể hiện ra vẻ mặt của tiểu nữ hài liền ngạc nhiên, vì trước tới nay nàng toàn bày ra vẻ mặt như ai thiếu nợ nàng vậy, Thái Thanh nhìn đệ tử của mình thì thở dài, sau hôm nay chắc nàng phải thay đồi lối sống trước đây rồi, lúc trước vì công pháp bị truyền thừa đứt đoạn nên tông môn ngày càng đi xuống, nay có được siêu cấp thần công mà vị kia cho thì vực dậy tông môn không là quá dể, Thái Thanh nhìn Lăng Thanh Trúc cẩn thận hỏi.

– Trúc nhi…, nói thật với ta, vị đó rốt cuộc là gì với con và vị đó là ai…, nếu vị đó không cho nói thì không cần nói cũng được…

– Cái này con chỉ nói một chút thôi, thật ra năm con 4 tuổi đã có giấc mơ về huynh ấy, suốt 4 năm qua con ngày nào cũng mơ về huynh ấy, công pháp cũng là huynh ấy cho con…, con chỉ có thể nói như vậy thôi, những chuyện khác huynh ấy không cho con nói.

Cả đám nghe Lăng Thanh Trúc nói thì cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên vì các nàng đã chứng kiến việc này, sau khi mọi chuyện được làm rõ thì mọi người đều bình thường trở lại, mà cũng chỉ có Lăng Thanh Trúc bình thường mà thôi, vì Thái Thanh đang bị các cao tầng hỏi về cái công pháp vị kia cho, Lăng Thanh Trúc đứng một bên che miệng cười, vì bình thường đám lão thái bà đều một bộ mặt lạnh lùng nhưng bây giờ lại giống đám tiểu cô nương vây quanh mẫu thân đòi quà.

Lúc này tại Đạo Tông, hàng vạn đệ tử đạo tông đang ngồi xếp bằng trong một cái sân rộng và phía trên đài cao là một đám lão giả cũng đan ngồi xếp bằng, mà ở giữa trung tâm tất cả là một cô bé 8 tuổi đang đánh huyền cầm, giai điệu vang vọng khắp không gian khiến toàn trường trầm mê vào bên trong, khi tiếng đàn dừng lại được một lúc thì từng luồn khí mạnh mẻ vọt lên không trung chứng tỏ có người đột phá, không phải 1 2 người đột phá mà là cả ngàn người đột phá đủ cấp bậc, còn có cả 2 vị trưởng lão cũng đột phá, đám người không có đột phá thì cũng có thu hoạch không hề ít, lúc này một vị trưởng lão mở mắt ra cảm thán nói.

– Tiểu công chúa của chúng ta quả thật là thần tiên à…, chỉ đàn một khúc mà đạo tâm của lão đã gần đạt đến mức đột phá luôn rồi…

– Đúng vậy…, không hổ danh Cầm Tiên của tông môn ta…

Đám trưởng lão cũng cảm khái, từ khi Ứng Long phát hiện ra điều thần kỳ trong cầm nghệ của con gái thì hắn liền tổ chức một đại hội cho tông môn, mà đại hội này chính là cái mà họ đang tham gia đây, nó có tên là Cầm Thánh hội, vì người dạy con gái hắn đánh đàn có biệt danh Cầm Thánh mà con gái hắn là dùng những khúc nhạc của Cầm Thánh để giúp người trong tông môn rèn luyện đạo tâm, từ đó tuvi tăng vọt, mà Cầm Thánh hội cứ một năm tổ chức một lần, mà lần đầu tổ chức thì con gái hắn Ứng Hoan Hoan đã đàn khúc thành danh khiến hơn nữa đệ tử tông môn đột phá, từ đó mọi người đặt cho Ứng Hoan Hoan cái danh Cầm Tiên và vô cùng hiếu kỳ về vị phu quân Cầm Thánh của Ứng Hoan Hoan, vì lúc trước Ứng Hoan Hoan đã đứng trước mặt toàn trường tuyên bố Cầm Thánh chính là phu quân nàng, đám cao tầng đang cảm thán thì đột nhiên một khí tức lạ xuất hiện khiến cả đám giật mình vì khí tức đó phát ra từ chổ Ứng Hoan Hoan đang ngồi, chưa để họ phản ứng thì một thân ảnh mờ ảo xuất hiện nói.

– Tiểu Hoan Hoan…phu quân đến thăm nàng đây…

Ứng Hoan Hoan nghe được giọng nói quen thuộc liền quay lại, khi nhìn thấy thân ảnh kia nàng liền đứng dậy chạy tới tính ôm hắn nhưng lại nhìn thấy thân ảnh hắn hư ảo như vậy liền chu môi nói.

– Phu quân xấu xa…nói đến thăm ta mà chỉ có khí hồn đến thôi…

– Ta cũng là bất đắc dĩ mà, chân thân ta cách nơi này rất xa nên không đến được, mà mọi người đang làm gì mà tụ tập đông vậy…

Thân ảnh này chính là Nguyễn Minh nha, mới vừa qua bên kia quậy một trận giờ lại qua đây, đám cao tầng nãy giờ đứng nghe thì liền biết thân ảnh hư ảo kia chính là khí hồn của vị Cầm Thánh thần bí, một tên trưởng lão đi lên chắp tay cũng kính với Nguyễn Minh rồi nói.

– Tham kiến Cầm Thánh đại nhân…

Lão nói thì nói nhưng lão còn phát tán âm thanh ra cho toàn trường nghe làm ai nấy cũng giật mình đứng dậy cung kính hướng về Nguuễn Minh chắp tay nói.

– Tham kiến Cầm Thánh đại nhân…

– Ồ…miễn lể đi…nói ta xem ở đây có chuyện gì vậy…

Nguyễn Minh tuy đã biết nhưng vẫn hỏi để đám này cho hắn câu trả lời, tên trưởng lão kia liền lên tiếng.

– Bẩm Cầm Thánh đại nhân, chúng ta đang tổ chức Cầm Thánh hội, chính là dùng những khúc nhạc mà ngài dạy cho tiểu thư Hoan Hoan để giúp các đệ tử đột phá đạo tâm…

– Ồ…lấy danh ta đặt tên đại hội à, cũng không tệ lắm…, à các ngươi tổ chức bao nhiêu năm một lần…

Nguyễn Minh vuốt cằm hứng thú hỏi.

– Là 1 năm một lần…

– À…, các ngươi nên cảm thấy may mắn vì người đàn là tiểu Hoan Hoan đấy, nếu là ta mà đàn 1 năm một lần chắc các ngươi tẩu hỏa nhập ma luôn rồi, vì những khúc đó của ta đều mang ảo nghĩa đại đạo thâm sâu, mà tiểu Hoan Hoan chỉ có thể diễn ra khúc nhạc có ảo nghĩa bình thường mà thôi, chưa thể được xem là đại đạo thâm sâu đâu…

Toàn trường nghe vậy liền kinh hãi và thầm hô may mắn vì người đánh đàn vẫn là tay gà mờ, Ứng Hoan Hoan đứng nghe mà bĩu môi nói.

– Ý huynh là muội cầm nghệ yếu kém đấy hả…

– Hiện tại thì đúng là nàng vẫn còn kém nhưng tương lai sẻ đuổi kịp ta, thiên phú cầm nghệ của nàng rất tốt, nên đừng có mà đàn lung tung cho họ nghe nữa, nếu cầm nghệ của nàng tinh tiến, mà đàn cho họ nghe chắc là họ đi bán muối hết…

Nguyễn Minh cũng không hề chém, trong truyền thừa Cầm Thánh của hắn có nhắc đến việc này, Nguyễn Minh vuốt càm suy nghỉ một lát liền nhìn một vị trưởng lão nói.

– Nói với đám người ở bên dưới rủ bỏ hết tạp niệm và tỉnh tâm đi, ta sẻ đàn một khúc…

– Vâng…, các đệ tử nghe đây…, Cầm Thánh đại nhân chuẩn bị tấu một khúc, các ngươi nhanh bỏ hết tạp niệm cùng tỉnh tâm nghe đại nhân đàn…

Tên trưởng lão phát tán âm thanh ra cho đám đệ tử nghe, đám đệ tử nghe liền vội vàng bỏ hết tạp niệm tỉnh tâm ngồi xuống, Nguyễn Minh đi đến chổ cây huyền cầm của Ứng Hoan Hoan ngồi xuống nhìn qua Ứng Long nãy giờ vẫn đứng im nhìn Nguyễn Minh.

– Nhạc phụ đại nhân cũng ngồi xuống nghe đi, rất có lợi trong việc đột phá Luân Hồi cảnh của ngài đấy…

Ứng Long nghe vậy thì ánh mắt sáng lên rồi xuống, những thắc mắc trong lòng lão cũng bỏ sạch mà tỉnh tâm, Nguyễn Minh thấy mọi người đã tĩnh tâm thì hắn bắt đài đánh, tuy hắn không thể chạm vao sinh vật sông nhưng vẫn có thể chạm vào đồ vật được, Nguuễn Minh đưa tay lên dây đàn bắt đầu đánh, tiếng đàn vang lên trong không gian tịch mịch, mỗi một nốt nhạc đều hàm chứa đại đạo, và bài này hắn lấy ra từ truyền thừa Cầm Thánh, cũng là một trong những bài thành danh của Cầm Thánh năm xưa “Thiên Tiếu Đạo Tinh”, bài này này chỉ hàm chứa tiểu đạo trong đại đạo mà thôi, nhưng đối với đám người này thì là vô cùng thâm ảo, sau 5 phút tiếng đàn liền dứt, toàn trường vẫn đang nhắm mắt cảm nhận, sau 10 phút toàn trường mở mắt ra và trong mắt họ đều có một y nghĩa đó là rung động, rung động trước sự thâm ảo của khúc nhạc này, lúc này Nguyễn Minh đứng dậy nhìn qua đám cao tầng nói.

– Khúc này của ta các ngươi không thể lĩnh ngộ một sơm một chiều được nên cứ từ mà lĩnh ngồ, vì đánh một khúc này khiến ta hao không ít hồn khí, không duy trì được lâu, nên ta sẻ nói ngắn gọn, tiêu Hoan Hoan tối chúng ta nói chuyện nhé, bây giờ ta sẻ tặng quà cho nhạc phụ đại nhân rồi đi…

Nói xong hắn liền chỉ tay vào trán Ứng Long, một lượng lớn thông tin bay vào đầu Ứng Long, khi hắn tiêu hóa hết thông tin liền mở mắt mà trong ánh mắt mang theo sự kinh hãi, khi Ứng Long định hỏi Nguyễn Minh thì đã không thấy Nguuễn Minh đâu nữa, Ứng Long nhìn lên không trung mà cảm thán một câu.

– Haizz…vị con rể này không đơn giản à.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.