– Phụ thân…
Nguyễn Minh lao đến chỗ Lâm Khiêu đang nằm hộc máu, hắn lấy ra 1 trị thương đa và 1 viên bổ huyết đan bỏ vào miệng Lâm Khiêu, Lâm Khiêu phục dụng đan dược xong liền hồi phục nhưng đan điền bị nát thì khó hồi phục, đang lúc Nguyễn Minh tính tuông ra ngoan thoại thì tiếng hệ thống vang lên.
“phát động nhiệm vụ truy quét : đánh bại xuyên không giả.
NỘI DUNG : trên thế giới này có nhiều người sau khi chết may mắn được xuyên không nhập thể, Lâm Lang Thiên từ nhỏ đã bị xuyên không giả đến từ một thế giới cấp thấp nhập thể đoạt xá. Yêu cầu ký chủ đánh bại hoặc giết xuyên không giả.
PHẦN THƯỞNG : 2 lần quay may mắn và 30 vạn KNB.
THẤT BẠI : không được phép thất bại.
Nguyễn Minh nghe hệ thống thông báo thì kinh ngạc, sau đó ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, theo như hệ thống nói thì tên xuyên không giả này không hề biết cốt truyện hay gì cả, vì nếu biết thì hắn đã đi thủ tiêu Lâm Động rồi tung hoành đại lục rồi, Nguyễn Minh bắt đầu thấy hứng thú rồi đó, hèn gì tên này mới 13 tuổi đã có tuvi Tạo Hình cảnh tiểu thành, nói thì chậm diễn ra thì nhanh, từ lúc Nguyễn Minh lao xuống chỉ mới vài giây thôi, lúc này Nguyễn Minh đở lấy Lâm Khiêu đưa cho người của Lâm gia, sau đó giả vờ giận dử nhìn Lâm Lang Thiên( xuyên không giả) nói.
– Ngươi thật độc ác…, ngươi đánh bại là được rồi, tại sao lại phế tuvi hắn…
Nguyễn Minh tuôn ra ngoan thoại của mấy nhân vật phụ não tàn, Lâm Lang Thiên ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ nhìn Nguyễn Minh nói.
– Hừ…loại rác rưỡi đó ta thích phế thì phế, đám phân gia các ngươi toàn lũ rác rưỡi cũng đòi vọng tưởng vào được tổng tộc, ta không giết hắn đã là nhân từ rồi…
– Tốt tốt…hay cho một câu rác rưỡi…
Nguyễn Minh ánh mắt lạnh băng nhảy lên đấu đài rồi nhìn tộc trưởng Lâm Phạn nói.
– Thưa tộc trưởng…, ta có thể thay cha ta thi đấu không…
Lâm Phạn ngồi trên ghế nghe Nguyễn Minh nói thì cau mày nhìn Nguyễn Minh rồi nhìn qua Lâm Khiếu Thiên chờ câu giải thích, Lâm Khiếu Thiên thấy vậy liền đứng ra rống lớn.
– Bẩm tộc trưởng…, đây là tuyệt thế thiên tài của Lâm gia Thanh Dương trấn, hắn tên Lâm Minh, mới sinh ra liền mở mắt, 1 tháng biết nói biết đi, 2 tuổi có thể tu luyện, 5 tuổi giết một cường giả Thiên Nguyên cảnh trung kỳ, năm nay 8 tuổi chưa biết tuvi, hắn là con trai của người vừa rồi bị vị thiếu gia kia phế, mong tộc trưởng cho hắn thay phụ thân hắn thi đấu.
Giọng của Lâm Khiếu Thiên vang vọng khắp hội trường khiến cả đám kinh hãi nhưng hầu hết mọi người đều không tin, Lâm Phạn nghe Lâm Khiếu Thiên nói thì kinh hãi vì Lâm Phạn biết Lâm Khiếu Thiên sẻ không dám nói dối hắn, Lâm Phạn rất nhanh hoàn hồn nhìn về Nguyễn Minh với ánh mắt dò xét nhưng không xét được tuvi hắn, Nguyễn Minh thấy vậy liền tỏa ra khí tức Tạo Hình cảnh tiểu thành khiến toàn trường khiếp sợ, lúc đầu nghe nói thì họ không tin nhưng khi chứng kiến tận mắt thì họ khiếp sợ, họ không thể tin nổi một thằng nhóc mới 8 tuổi lại có tuvi khủng bố như thế, Lâm Lang Thiên cũng khiếp sợ trước thiên phú của Nguyễn Minh sau đó ánh mắt hắn hiện lên sát y nồng đậm, loại thiên tài này không thể để hắn sống nếu không địa vị thiên tài trong tộc của Lâm Lang Thiên sẻ bị cướp, Nguyễn Minh cảm thấy sát ý của Lâm Lang Thiên nhưng hắn không quan tâm mà nhìn về hướng Lâm Phạn, Lâm Phạn sau khi chứng thực tuvi của Nguyễn Minh thì trong lòng mừng rỡ nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường nói.
– Được ta cho phép ngươi thay phụ thân ngươi lên đấu, nhưng không được hạ sát thủ với nhau, nếu không nghiêm trị theo tộc quy…
– Ý tộc trưởng là không giết hắn là được đúng không…
Nguyễn Minh hỏi đính chính lại, Lâm Phạn gật đầu đáp.
– Đúng vậy…
– Ta đã hiểu…, trọng tài có thể từ từ tuyên bố không ta có vài chuyện muốn nói
Nguyễn Minh gật đầu rồi nhìn tên trọng nói, sau đó nhìn lên khu vực của đám người Lâm gia rống lên…
– NHỊ ĐỆ….
– Có đệ…đại ca…
Lâm Động đang khóc lóc nhìn phụ thân thì nghe Nguyễn Minh nói thì rống to đáp, Nguyễn Minh thấy Lâm Động trả lời liền chỉ về hướng Lâm Lang Thiên nói.
– Đệ hãy nhìn thật kỷ tên này…, xem đại ca đánh hắn thành đống rác, tộc hội lần sau đệ cũng phải đánh hắn thành đống rác hoặc giết đi cũng được…đệ nghe rõ chưa…
– Vâng…đại ca…
Lâm Động nghe vậy liền nhìn Lâm Lang Thiên với ánh mắt hận thù, hắn thề sẻ giết tên kia báo thù cho phụ thân, Lâm Lang Thiên nãy giờ nghe mà tức điên đến nổi trấn nổi đầy gân nhưng vì trọng tài chưa hô bắt đầu nên hắn không dám loạn động, Nguyễn Minh kích thích ý trí cho Lâm Động xong liền nhìn trọng tài nói.
– Có thể bắt đầu rồi…
– Được…ta tuyên bố trận đấu bắt đầu…
– Ta sẻ giết ngươi…
Nộ khí tích tụ của Lâm Lang Thiên theo tiếng hô của trọng tài mà bộc phát ra, hắn vận toàn lực lao đến nhằm giết chết Nguyễn Minh trong một chiêu, nhưng hắn mới lao được nữa đường thì bụng truyền đến đau đớn, sau đó hắn thấy mình văng lên không trung rồi từ lưng lại truyền đến đau đớn khiến hắn lao xuống đất, mà khí sắp chạm đất thì đau đớn lại truyền đến khiến hắn tiếp tục văng lên không trung, cứ thế hắn liên tục bị đánh bay đủ chổ, mà người đánh hắn chính là Nguyễn Minh vì tốc độ của tên nhóc này nhanh đến không hợp thói thường, mà Lâm Lang Thiên bị đánh bay lên bay xuống mấy chục lần chỉ trong vài giây, toàn trường kinh hãi trước tốc độ khủng khiếp của Nguyễn Minh, họ thậm chí không hề thấy bóng hắn mà chỉ thấy Lâm Lang Thiên bay lên bay xuống với tốc độ rất nhanh mà thôi, chỉ có Lâm Phạn có tuvi Niết Bàn cảnh là nhìn được tàn ảnh của Nguyễn Minh mà thôi, Lâm Phạn lần này cũng không thể giữ được bình tỉnh mà đứng lên nhìn xuống sân đấu với ánh mắt khiếp sợ, lúc này Nguyễn Minh đấm quyền thứ 100 liền dừng lại, Lâm Lang Thiên nhận một quyền này thì liên tục phun máu vì 100 quyền của Nguyễn Minh chỉ tung ra trong 10 giây, nên 100 quyền dồn ép nên máu tích tụ nhiều và khi phun ra cũng nhiều, Lâm Lang Thiên rơi xuống đất tạo ra một cái hố lớn rộng 3 mét, xương của hắn hoàn toàn nát không thể nhúc nhích máu me be bét không còn hình người, toàn trường nhìn cảnh này mà rùng mình khiếp sợ, Lâm Phạn thấy vậy cũng giật mình hô lên.
– Lâm Minh dừng tay…
Dù sao Lâm Lang Thiên cũng là một thiên tài của gia tộc nên Lâm Phạn không để Lâm Lang Thiên chết, Nguyễn Minh nghe liền nhìn Lâm Phạn cười nói.
– Tộc trưởng yên tâm…ta sẻ không giết hắn cũng không phế tuvi hắn, ta chỉ cho hắn một trận đòn nhừ tử thôi…
Nói xong hắn đi xuống cái hố xách cổ Lâm Lang Thiên lên như xách một con gà, hắn đưa về hướng Lâm Động nói.
– Nhị đệ…, đệ nhìn đây…, tộc hội lần sau đệ phải dần cho tên này ra bã giông như vậy nhé…
– Vâng đại ca…
Lâm Động ánh mắt sùng bái cùng kiên định nhìn Nguyễn Minh nói, Nguyễn Minh gật đầu hài lòng cười lớn, sử dụng trái ác quỷ PiKa PiKa nomi ngưng tụ ra một thanh kiếm ánh sáng gầm lên nói.
– Chiêu cuối cùng…Đoạn Tử Tuyệt Tôn Kiếm…
Nói xong hắn đâm thanh kiếm ánh sáng giữa hạ bộ Lâm Lang Thiên biên tên này thành thái giám, Lâm Lang Thiên đang nhìn Nguyễn Minh với ánh mắt đầy hận thì và sát ý nồng đậm thì bị một kiếm cắt đi con T-rim thì hai mắt trợn ngược ngất đi, toàn trường thấy vậy liền rùng mình, đâm nam nhân thì lấy tay che hạ bộ mà run rẩy, ác quá ác, đám nam nhân thề sẻ không bao giờ chọc vào tên nhóc này, Lâm Phạn thấy cảnh này cũng cảm thấy ở dưới thốn thốn, nhưng lão cũng yên tâm vì Nguyễn Minh không phế đi tuvi của Lâm Lang Thiên, Nguyễn Minh đâm một kiếm rồi ném Lâm Lang Thiên đi như một miếng dẻ rách, thật ra lúc trước hắn đọc truyện cũng không ghét tên Lâm Lang Thiên này lắm nhưng khi thấy bản mặt của tên này hắn lại thấy ghét vô cùng và nhiệm vụ từ hệ thống làm Nguyễn Minh càng kiên định với quyết định tẩn cho tên này một trận, và khi hắn nghỉ đến tên này có thể trong tương lại cưỡng hiếp Lâm Khả Nhi thì liền quyết định thiến tên này luôn, Nguyễn Minh nhìn qua trọng tài đang run như cày sấy mĩm cười nói.
– Tuyên bố đi chứ trọng tài…
– À…ta…ta tuyên bố Lâm Minh của phân gia Thanh Dương trấn thắng…
Tên trọng trài cố áp chế sợ hãi giơ tay lên tuyên bố, nhưng lại không có tiếng vổ tay mà là ánh mắt sợ hãi nhìn thàng nhóc 8 tuổi trong sân, một số người vẫn không thể nào tin nổi sự thật trước mắt, đúng là tràn cảnh kinh tâm động phách mà, cuối cùng tộc hội kết thúc với hạng đầu thuộc về Nguyễn Minh, hắn không cần đánh mà đối thủ không dâm lên sàn tự động đứng ở nhận thua, bọn họ đâu ngu, lên đó để ăn hành ngập mồm à, cuối cùng trước ánh mắt khiếp sợ của toàn trường đám người Lâm gia Thanh Dương trấn ngẩn cao đầu lên đi vào nội tộc, trong đại sảnh nội tộc rộng lớn, đám trưởng lão cao tầng của Lâm tộc và tộc trưởng Lâm Phạn mà ở giữa sảnh là hai thân ảnh một già và một thằng nhóc đang đứng, lúc này tộc trưởng Lâm Phạn nhìn thằng nhóc nói.
– Ngươi là Lâm Minh phải không, lúc nãy ngươi ra tay có chút nặng đấy…
– Cái này là tộc trưởng nói không đúng rồi, đối với một kẻ mắt cao hơn đầu khinh thường người khác như hắn thì phải ác một chút, để hắn nhớ không nên khinh thường bất kỳ ai, và cũng tránh việc hắn quá ngạo mạn đắc tội cường giả gây họa cho gia tộc…
Nguyễn Minh cưỡng từ đoạt lý vô liêm sĩ nói, đám cao tần Lâm tộc cùng Lâm Phạn khóe miệng giật giật nghỉ “ngươi phế luôn cái nối giỏi tông đường của người ta luân rồi mà con giáo huấn gì nữa”, tuy nghỉ vậy nhưng họ không dám nói ra, nếu nói ra sẻ mất lòng tên tiểu quái vật này, Lâm Phạn tuy không đồng ý cách làm của Nguyễn Minh nhưng vì tên nhóc này là một tuyệt thế thiên tài hơn cả Lâm Lang Thiên nên Lâm Phạn sẻ không để thiên tài như Nguyễn Minh có ấn tượng xấu với tông tộc, Lâm Phạn nhìn Nguyễn Minh một chút rồi thở dài nói.
– Ngươi đạt hạng nhất tộc hội lần này, ngươi được phép vào kỳ bảo các lấy một món đồ, ngươi có muốn vào bây giờ không.
– Cái đó có chuyển nhượng được không…
Đám cao tầng nghe vậy liền bị sặc nước miếng ho liên tục, mẹ nó “thiên tài nào cũng muốn vào kỳ bảo các để lấy bảo vật, vậy mà ngươi lại muốn chuyển nhượng” đây là suy nghỉ của đám cao tầng, Lâm Phạn nghe vậy thì cau mày hỏi.
– Vì sao lại muốn nhường cho người khác…
– Ta có vũ khí rồi, ta muốn nhường cơ hội này cho nhị đệ ta, tộc hội lần sau nếu hắn đúng hạng nhất thì hắn sẻ nhận được hai món rồi…
Lâm Phạn suy nghỉ một chút liền gật đầu nói.
– Được…, ta chấp nhận, nếu tộc hội lần sau nếu hắn thắng ta sẻ cho hắn nhận 2 món đồ trong kỳ bảo các, còn bây giờ ta sẻ hỏi thẳng ngươi có muốn Lâm gia Thanh Dương trấn gia nhập vào tổng tộc không…
Lâm Khiếu Thiên nghe tộc trưởng nói thì cơ thể rung lên, lão đã mong đợi ngày quay về chủ tộc rất lâu rồi, nay nó sắp thành sự thật thì lão vô cùng kích động nhìn Nguyễn Minh, Nguyễn Minh thấy lão như vậy thì mĩm cười nói.
– Chuyện đó ta sẻ để gia gia quyết đị, ta chỉ muốn một việc, ta không muốn bị gò bó nên tộc trưởng có phái người theo ta thì lựa người nhân phẩm tốt một chút nhé, khi ta vừa vào Lâm Thành đã có ấn tượng xấu về tông tộc rồi đấy…, mắt kẻ nào kẻ nấy đều để trên đầu, khinh thường người khác, đặc biệt là cái tên lúc trước dẫn bọn ta tới nơi ở…
Nguyễn Minh nói xong chắp tay chào một cái rồi đi ra ngoài, đám cao tầng nghe vậy liền nhìn nhau, Lâm Phạn thì cau mày vì câu nói “có ấn tượng xấu với tông tộc” xem ra lão phải chỉnh lí lại đám tộc nhân rồi, Lâm Khiếu Thiên nhìn thái độ của Nguyễn Minh mà cười khổ rồi nhìn Lâm Phạn nói.
– Xin lỗi tộc trưởng…, tên nhóc này là vậy đấy, nơi chuyện không cho ai mặc mũi…
– Không sao, ta không để ý đâu…, bây giờ nên bàn về việc vào tông tộc nhỉ…
– À vâng vâng…
Trong khi đám người cao tầng đang bàn bạc, thì bên trong một căn phòng sâu bên trong nội tộc, một cái xác ướp đang nằm trên giường chỉ lộ ra 2 mắt, mà hai mắt tên đó đã đỏ ngàu cùng với thù hận cùng sát khí nông đậm, hắn không ai khác chính là Lâm Lang Thiên tên xuyên không giả, hắn hiện tại đang giao tiếp với một linh hồn thần bí được bao quanh bởi hắc khí, linh hồn đó gầm lên trong thức hãi của Lâm Lang Thiên.
– Đồ ngu…, không phải ta nói phải thu liễm ngạo khí cùng bớt gây chuyện rồi sao, bây giờ thì hay rồi, bị một tên thiên tài biến thái nhắm vào…ngươi tốt nhất là ẩn nhẩn cho ta, nếu không ta sẻ đi tìm kẻ khác phụ thể…
– Chết tiệt…, ngươi đùng nghỉ ban cho ta chút công pháp thì muốn nói gì nói, ta cũng không biết tên kia là phụ thân của hắn mà, với lại sao một đứa nhóc như hắn sao có thể có tuvi cùng thực lực khủng bố như vậy…, chờ ta mạnh lên ta phải tra tấn tên đó sống không bằng chết, như thế mới hả mối hận trong lòng ta…
Lâm Lang Thiên nói với giọng đầy thù hận , linh hồn kia nghe vậy liền lớn tiếng mắng tiếp.
– Đồ ngu…, ngươi nghỉ vì sao lúc đó ta không ra giúp ngươi, vì ta nghi ngờ hắn là một cường giả trọng sinh, nếu ta ra mặt sẻ bị tên đó giết hoặc thông báo cho kẻ thù của ta đến giết, ngươi tốt nhất là ẩn nhẩn cho đến khi cường đại rồi mới nghỉ đến chuyện trả thù…, hiện tại nói gì cũng vô dụng, mau tập trung chữa thương cho ta…
Linh hồn kia nói xong liền biến mất, Lâm Lang Thiên nghiến răng đầy thù hận nhưng hắn cũng không ngu đến mức bị thù hận ché mắt, hắn phải ẩn nhẩn chờ đợi cơ hội báo thù.