Từ khí lấy được bảo tàng, đám người Lâm Khiếu Thiên đi về mà biểu hiện vẫn bình thường, không ai phát hiện ra họ đang giữ một khối tài sản khổng lồ đến cả hoàng thất Đại Viêm vương triều cũng phải đỏ mắt, cả đám tụ họp lại tại phòng nghị sự bàn bạc, Nguyễn Minh ngồi trên ghế nhìn đám cao tầng nói.
– Khối tài sản đó mọi người hãy khoan dùng đến, cúng ta hiện tại tuvi yếu không có thế lực lớn chống lưng nên không thể sử dụng, một khi lộ ra ngoài chỉ mang họa sát thân mà thôi, sau tộc hội khi con được tổng tộc chú ý bồi dưỡng thì mọi người chỉ được lén lút sử dụng, đám cao tầng tổng tộc điều là những con sói đói, bất cứ lúc nào cũng sẻ nhảy ra cắn chúng ta, khi con có thực lực rồi thì chúng ta mới có thể vung tay mà làm…
– Việc này bọn ta điều hiểu…, nhưng tộc năm nay con có tham gia không Minh nhi…
Đám cao tầng đều gật đầu, họ một bó tuổi rồi, nên biết điều gì được làm điều gì không được làm, Nguyễn Minh nhắc chẳng khác nào nói thừa, lúc này Lâm Khiếu Thiên lên tiếng hỏi, Nguyễn Minh không suy nghỉ liền trả lời.
– Gia gia…sao người nở cho một đứa bé đáng yêu chân yếu tay mềm như con tham gia tộc hội đầy nguy hiểm đó chứ….
Nguyễn Minh vừa nói vừa làm bộ mặt đáng thương nói, đám cao tầng nghe nói mà cơ miệng giật giật, “mẹ nó thằng nhóc ngươi mà chân yếu tay mềm thì mấy lão già chúng ta là gì” đây là suy nghỉ của tất cả mọi người, Lâm Khiếu Thiên không cho hắn mặt mũi mà chỉ thẳng mặt nói.
– Thằng nhóc con mà là chân yếu tay mềm à, 5 tuổi giết Thiên Nguyên cảnh cường giả, bây giờ ngươi 8 tuổi thì tuvi đã đến mức nào rồi chứ, thằng nhóc con lừa quỷ à.
– Nhưng…nhưng mà ở tổng tộc chắc có nhiều gái xinh, nếu con tham gia thì không có thời gian tán gái…
– Phụt……
Cả đám cao tầng vừa nghe hắn nói liền phun 3 lít máu, mẹ nó cái tên tiểu sắc trùng này coi đại hội tổng tộc không bằng việc đi tán gái của hắn, Lâm Khiếu Thiên nghe thì tức đến xì khói đầu nhưng lão không nở đánh hắn à, trong gia tộc lão yêu thương nhất là hai đứa cháu thiên tài này, lão chẳng nở mắng nói chi là đánh, Nguyễn Minh thấy mấy lão mặt như khỉ ăn ớt thì buồn cười, tuy hắn cũng muốn đập tên Lâm Lang Thiên đó một trận nhưng vì kế hoạch nên tạm nhịn xuống, hắn nhìn sang Lâm Khiêu nói.
– Mọi người sao không để phụ thân tham gia, phụ thân cũng mới hơn 20 tuổi, vẫn có thể tham gia mà, với lại tuvi của phụ thân cũng rất mạnh mà…
– Khiêu nhi con nghỉ sao…
Lâm Khiếu Thiên nhìn qua Lâm Khiêu hỏi, Lâm Khiêu trầm ngâm một chút nói.
– Con nghỉ Minh nhi nói đúng, tuy thằng bé thực lực rất mạnh nhưng trong tổng tộc ngọa hổ tàng lông, nếu có kẻ vì ghen ghét mà ra tay ám toán Minh nhi thì không tốt, vẫn là con tham gia ổn thỏa hơn…
– Được, vậy tộc hội năm nay con tham gia đi…
– Vâng phụ thân…
– Được rồi mọi người giải tán đi, nhớ chuyện bảo tàng sẻ theo các ngươi xuống mộ…
– Vâng gia chủ…
Cả đám đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, chuyện bảo tàng chìm vào đáy cốc như không hề tồm tài, cuộc sống lại trở về bình thường, trong hai năm qua được Nguyễn Minh huấn luyện Lâm Động tiến bộ cực nhanh, 8 tuổi đã là Thối Thể đại viên mãn, chỉ cần một thời gian nữa thôi tên nhóc này sẻ ngưng khí toàn thành nguyên đan đột phá Nguyên Đan cảnh, mà cũng trong những năm này Nguyễn Minh cũng ăn sạch đậu hủ của cô bé Lâm Hà rồi chỉ còn bước cuối cùng là chưa làm thôi, nàng cũng chuyển qua ở chung với hắn, cha của Lâm Hà cũng gả nàng cho hắn, thế là hắn có được một cô dâu 8 tuổi, thời gian cứ thế trôi qua, đám người Lâm gia đã bắt đầu lên đường đến tổng tộc, sau nhiều ngày đi đường cuối cùng họ cũng đến Lâm Thành, là nơi tọa lạc của tổng tộc Lâm tộc, phải nói cả tòa thành này là của Lâm tộc, đoàn người đưa ra xuất thân rồi đi vào thành với ánh mắt khinh bỉ của đám người thủ thành, Nguyễn Minh thấy vậy cũng chỉ cười nhạc, đám người ỷ có Lâm tộc mà không xem ai ra gì này sẻ chẳng có kết cục tốt, đoàn người đi theo một tên lính đến một trang viên củ kỷ, tên lính ánh mắt khinh bỉ nói.
– Đây là nơi ở của các ngươi, cho đến khi tộc hội bắt đầu các ngươi tốt nhất là đừng đi lung tung, đụng phải quý nhân thì lúc đó cũng không ai giúp được các ngươi đâu.
Nói xong tên linh quay người bước đi không thèm hỏi han gì cả, đám người Lâm gia tuy tức giận nhưng không thể làm được gì, cả đám đi vào biệt viện bắt đầu dọn dẹp, tộc hội con 8 ngày nữa mới diễn ra nên mấy ngày đám người Lâm gia chỉ ở trong biệt viện không đi đâu, Nguyễn Minh nằm trong phòng trái ôm phải ấp Lâm Hà cùng Thanh Đàn ngủ ngon lành, cô bé Thanh Đàn này càng ngày càng bám hắn, lúc trước hắn đi lấy bảo tàng mât mấy canh giờ, khi về liền thấy nàng khóc đến mẫu thân dổ cũng không chịu nín, mà hắn dổ một lúc lâu mới chịu nín, từ đó nàng sống chết bám lấy hắn không rời, mà phải nói cô bé này mới 3 tuổi rưỡi mà đã vô cùng đáng yêu, độ cute không kém gì Tuyết Linh cả, mà nói đến Tuyết Linh thì từ lúc hắn nắm thóp nàng thì nàng vô cùng ngoan, khi hắn gọi mới xuất hiện, Nguyễn Minh cảm thấy không quen khi thiếu đi cái miệng chọc ngoáy hắn, nên hắn quyết định cho phép nàng chọc ngoáy hắn nhưng phải có giới hạng, thế là….
– Chủ nhân…chủ nhân…dậy đi nào, mặt trời chiếu tới mông rồi kìa, hôm nay là ngày diễn ra tộc hội đấy…
Tuyết Linh xuất hiên đậu trên trán hắn mà gõ, từ khi được hắn cho phép quậy thì nàng đã trở lại làm một tuyết tinh linh hoạt bát lúc trước, Nguyễn Minh bị quấy rầy liền mở mắt nhìn thấy Tuyết Linh đang bay trước mặt thì giả giận nói.
– Tuyết nhi nàng lại phá mộng đẹp của ta, đền đi…
– Hừ…chủ nhân thì có mộng đẹp gì ngoài gái, chỉ được cái chiếm tiện nghi của ta là giỏi…chụt…
Tuyết Linh phồng má giận dỗi nhưng vẫn bay đến hôn vào môi hắn một cái, vì nàng quá nhỏ nên chỉ hôn được cánh môi thôi, Nguyễn Minh đạt được mục địch liền bật dậy kêu 2 tiểu thê tử dậy, 2 tiểu nữ hài mở mắt ngái ngủ bộ dạng vô cùng đáng yêu, Nguyễn Minh không chịu được liền hôn vào môi mỗi nàng một cái, tên này thật biến thái, đến trẻ con cũng không tha, đúng là đại thúc ấu dâm mà, hai nữ hài cùng hắn vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi phòng, ở bên ngoài mọi người cũng đã tụ tập đông đủ, cả đám lên đường đi đến nơi tổ chức tộc hội, khi đi đến cổng hội trường Lâm Khiếu Thiên đưa ra lệnh bài cho một tên lính, tên lính kia kiểm tra xong lệnh bài liền đưa cho Lâm Khiếu Thiên mà thân thiện nói.
– Các vị phân gia Thanh Dương trấn mời đi đến hàng ghế khu vực số 7 nhé…
Đám người gật đầu cảm ơn rồi đi đến hàng ghế số 7, Nguyễn Minh thấy ánh mắt tên lính này không giống giả vờ liền gật đầu, trong tổng tộc cũng không hoàn toàn là người xấu, đám người đi đến khu số 7 ngồi xuống, Lâm Khiêu thì đi đăng ký tham gia, người phân gia của Lâm tộc cũng không phải ít, hội trường bây giờ đã đông nghẹt người, Nguyễn Minh nhìn xũng quanh một chút liền thấy một thiếu niên tầm 12 13 tuổi đang ngồi ở khu vực của đám người tổng tộc.
“Lâm Lang Thiên* luyện khí tầng 1 (Địa Ma Tôn : luyện thần đại viên mãn)
Nguyễn Minh nhìn tên Lâm Lang Thiên mà cười lạnh, quả nhiên tên này có một tùy thân lão mà đầu, lúc đầu hắn không định ra tay đâu nhưng khi cái bản mặt tuấn tú mà mắt để trên trán của hắn thì Nguyễn Minh quuết định sau khi Lâm Lang Thiên phế Lâm Khiêu thì Nguyễn Minh sẻ ra tay tẩn cho hắn một trận, Lâm Lang Thiên đang ngồi trên ghế thì cảm nhận có ánh mắt lạnh băng nhìn mình thì quay qua nhìn nhưng vì người quá đông nên hắn không thể nhận ra được là ai nhìn mình, hắn không thèm quan tâm nữa mà tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn đám người vậy xung quanh, tất cả người tham gia tộc hội đều đến đông đủ, phía trên đài cao một trung niên khuôn mặt nghiêm nghị nhìn xuống đấu trường, hắn chính là tộc trưởng Lâm tộc Lâm Phạn, hắn nhìn sang một lão giả đứng bên cạnh nói.
– Bắt đầu đi…
Lão giả chấp tay một cái rồi đi lên trước cao giọng hô.
– Tộc hội năm nay…chính thức mắt đầu…
Những kháng giả cùng người của các phân gia hò hét, trận đấu được chia ra làm 2 cực là người tổng tộc và phân gia, khi người phân gia tìm ra top 100 thì có thể cùng người tổng tộc thi đấu, không bất ngờ gì Lâm Khiêu vào được top 100 người pân gia, cuộc đấu cứ thế diễn ra rất kịch tính, Lâm Khiêu thể hiện thiên phú hơn người đánh bại từng đối thủ, tiến vào top 10 người mạnh nhất, Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Khiêu cau mày sau đó cười lạnh, những biểu hiện của Lâm Lang Thiên đều bị Nguyễn Minh nhìn trong mắt, Nguyễn Minh cũng cười lạnh nhìn Lâm Lang Thiên, sau khi tìm ra top 10 liền bắt đầu chia cặp đấu, đúng như nguyên tác Lâm Khiêu gặp Lâm Lang Thiên nhưng trận đấu của họ là trận cuối nên vẫn ngồi chờ, mà lúc này bên cạnh Nguyễn Minh lại xuất hiện một thiếu nữ 11 tuổi khá xinh đẹp, nàng chính là Lâm Khả Nhi và cũng là đối tượng bị Nguyễn Minh khắc hồn ấn, khi Lâm Khả Nhi nhìn thấy Nguyễn Minh liền chạy đến bắt chuyện rồi sà vào vòng tay Nguyễn Minh, vì trong giất mơ của Lâm Khả Nhi hắn đã cho nhiều tình tiết lãng mạn cùng hẹn ước đủ thứ khiến nàng yêu hắn ngay từ bé, vừa mới gặp nàng đã không tự chủ được mà sà vào lòng hắn, lí do Nguyễn Minh muốn cô bé này là nàng trong nguyên tác bị Lâm Lang Thiên cưỡng hiếp và tự tử, hắn thấy nàng tội cho nàng nên mới thu, trận đấu tiếp tục diễn ra cho đến cặp đấu giữa Lâm Khiêu và Lâm Lang Thiên, lúc này hai người đến trong sân, Lâm Khiêu ôm quyền nói.
– Lâm Khiêu, phân gia Thanh Dương Trấn xin thỉnh giáo…
Lâm Khiêu đề cao cảnh giác cho dù đối thủ của mình là một thằng nhóc 12 13 tuổi, vì đứa con trái lớn của hắn dạy hắn một điều, đừng bao giờ khinh thường con nít, Lâm Lang Thiên ánh mắt khinh bỉ kiêu ngạo nói.
– Một kẻ đến từ phân gia mà cũng đòi đấu với ta, đúng là không biết tự lượng sức mình, cho ngươi 3 giây nhận thua, nếu không ta sẻ phế ngươi…3…
Lâm Khiêu nghe thì cau mày, nhưng vẫn không nhận thua mà đề cao cảnh giác nhìn Lâm Lang Thiên, Lâm Lang Thiên thấy vậy liền cười lạnh nói.
– Lũ rác rưởi phân gia cho dù có mạnh hơn một chút thì vẫn là rác rưởi…đã hết thời gian, ngươi sẻ bị phế…
Lâm Lang Thiên nói xong liền biến mất tại chổ, rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Khiêu tay hóa đao đam vào đan điền Lâm Khiêu rồi đá hắn bay ra ngoài sân, đám người Lâm gia thấy vậy liền kinh hãi hét lên.
– Lâm Khiêu…
– Khiêu nhi…
– phụ thân…