Sau cuộc đại hội kinh tâm động phách kia danh tiếng Lâm Minh tiểu thiếu gia Lâm gia đạt cực thịnh toàn Thanh Dương trấn không ai không biết đến, câu chuyện tiểu thiếu gia 5 tuổi của Lâm gia một kiếm cắt đầu Thiên Nguyên cảnh trung kỳ cường giả, lời đồn cũng lan đến Viêm Thành nhưng hầu hết mọi người đều nghi ngờ về tính thực hư của câu chuyện, vì điều này vô cùng khó tin, nói đúng hơn là vô cùng hư cấu, trong khi bên ngoài đang bàn tán xôn xao về Nguyễn Minh thì hắn đang phải chịu cái nhìn bắn ánh sáng của đám cao tầng, vì thiên phú hắn thể hiện ra quá khủng bố khiến các cao tầng nổi lên hi vọng thông qua hắn có thể về chủ tộc, mà Nguuễn Minh thì ngược lại, hắn không hi vọng đến chủ tộc quá sớm, vì như thế sẻ khiến Lâm Động không có động lực để phấn đấu, vì cái mấu chốt để Lâm Động liều mạng tu luyện là phụ thân hắn bị Lâm Lang Thiên phế và mấy năm chịu nhục ở Lâm gia, nhưng bây giờ vì hắn mà thay đổi khá nhiều, sau vài phút im lặng Nguyễn Minh ngước mặt liên nhìn đám cao tầng nói.
– Mọi người có thể khoan hãy báo chuyện của ta cho tổng tộc được không…
– Hả?…tại sao?
Mọi người nghe hắn nói thì ngạc nhiên hỏi, Nguyễn Minh thở dài rồi hít một hơi chuẩn bị tung tuyệt kỹ thành danh “chém gió” nói.
– Ta có một bí mật…, đó là thiên phú tầm bảo, mà mỗi khi có bảo vật xuất hiện thì ta liền mơ thấy, cái mở Dương Nguyên Thạch là ví dụ, mà trước khi đại hội bắt đầu ta đã mơ thấy một giất mơ về bảo tàng của cường giả nhưng nó cực kỳ mơ hồ, ta cũng không biết địa điểm cụ thể của nó nằm ở đâu nhưng ta có thể xác định khu vực của nó nằm đâu đó ở gần Thiên Viêm Sơn Mạch, cách gia tộc chúng ta tuy khá xa nhưng vẫn còn đở hơn Đai Viêm thành cách Thiên Viêm Sơn Mạch quá xa, mà thiên phú tầm bảo của ta lại không thể cách mục tiêu quá xa, như vậy sẻ không nhận được điềm báo, mà khi báo lên tổng tộc thì ta chắc chắn sẻ bị đưa về đó bồi dưỡng, như vậy chúng ta sẻ đánh mất bảo tàng của cường giả, mà niếu nói cho đám người tổng tộc kia thì họ sẻ lấy hết không để cho chúng ta cái gì…, ta cần thời gian để xác định nơi có bảo tàng kia, và khi lấy được bảo tàng chúng ta đi về tổng tộc cũng không muộn, mọi người hiểu ý ta chứ…
Đám người nghe hắn nói thì kinh ngạc sau đó trầm tư, họ không nghi ngờ tính xác thực của bảo tàng và thiên phú tầm bảo của hắn, vì mở Dương Nguuên thạch nằm sâu dưới đất mà hắn cũng biết thì chỉ có cái thiên phú tầm bảo mới có thể giải thích được, điều làm họ suy nghỉ là liệu đám người tổng tộc đó có chừa cho họ chén canh khi biết về tin tức tầm bảo hay không, Lâm Khiếu Thiên suy nghỉ một hồi liền nhìn Nguyễn Minh hỏi.
– Con có biết…bảo tàng đó có gì không và lớn đến mức nào…
– Con cũng không chắc chắn lắm vì con không biết mấy thứ đó có giá trị thế nào nhưng con biết về một thứ từ sách cổ…
Nguyễn Minh tiếp tục chém gió, đẳng cấp chém gió của hắn đến yasou cũng cam bái hạ phong, Lâm Khiếu Thiên nghe hắn ngập ngừng liền vội hỏi.
– Cái đó là gì…
– Cái đó là…NIẾT BÀN ĐAN…một núi niết bàn đan…
– Cái…cái gì?…Niết Bàn Đan…mà còn là một núi Niết Bàn Đan…
Cả đám cao tầng vừa nghe được liền hít một hơi khí lạnh, Lâm Khiếu Thiên cũng không giữ được vẻ bình tỉnh nữa mà lao đến nắm chặc vai Nguyễn Minh hỏi.
– Minh nhi…con có chắc đó là Niết Bàn Đan không…
– Con chắc chắn đấy gia…, nếu người không tin hãy đưa một đống hình có đầy đủ loại đan, con có thể chỉ ra loại mà con thấy trong giất mơ đó…
– Không phải gia gia không tin con, nhưng chuyện này rất hệ trọng nên phải xem xét thật kỷ, nên phải thử…
– Vâng…con biết mà gia gia…người cứ thử…
Nguyễn Minh tự tin mà chém gió vì hắn có hệ thống hack à, Lâm Khiếu Thiên liền tự mình đi về phòng, vài phút sau lão cầm một đống hình có vẻ của các loại đan dược, chỉ hình vẻ không có chữ nào, lão đặt những tấm hình đó lên bàn rồi nói.
– Con đến thử xem thứ con thấy trong điềm báo là cái nào…
Nguyễn Minh tự tin đi tới, chỉ nhìn lướt qua một cái liền cầm đúng tấm hình niết bàn đan lên đưa tới trước mặt đám cao tầng nói.
– Chính là nó…hình dạng giống hệt thứ con thấy trong điềm báo…
– Đúng…, không sai…chính là Niết Bàn Đan rồi…hahaha…trời phù hộ Lâm gia ta… Hahahaha….
Lâm Khiếu Thiên bây giờ đã chắc chắn lời Nguyễn Minh nói liền mừng như điên cười to, đám cao tầng còn mừng hơn, có người nhảy cẩn lên vì vui mừng, sau một hồi cười vui vẻ thì Lâm Khiếu Thiên nghiêm mặt nhìn đám cao tầng nói.
– Chuyện ngày hôm nay chỉ có chúng ta biết không được cho bất kỳ người nào biết nữa, ta sẻ lấy thiên đạo ra thề nếu ta tiết lộ tin tức này ra ngoài thì sẻ bị thiên khiển…
– Chúng ta cũng thề trước thiên đao…
– Đùng…xẹt…xet…
Bọn họ vừa thề xong thì một tiếng sấm sét vang lên biểu hiện thiên đạo đã làm chứng, Lâm Khiếu Thiên nhìn đám cao tầng nói.
– Đấy là giấu hiệu thiên đạo làm chứng…, khi đi ra khỏi căn phòng này thì chúng ta không biết về sự tồm tại của thứ kia hiểu không, khi bào xác định được vị trí ta sẻ thông báo…
– Chúng ta đều hiểu thưa gia chủ…
Cả đám điều gật đầu cam đoan rồi vẻ mặt trở lại bình thường như mọi khi, lúc này Lâm Khiếu Thiên nói.
– Chúng ta cũng phải tận lực đè ép chuyện của Minh nhi hết mức có thể, không thể để tổng tộc biết được chút gì…
– Vâng gia chủ…
– Được rồi mọi người giải tán đi…
Đám cao tầng vẻ mặt bình thường đi ra khỏi sảnh nghị sự, mấy ngày sau đó Lâm gia tận lực đè ép thông tin về chuyện Nguyễn Minh, đối với những thế lực tận mắt chứng kiến thì Lâm gia dùng tiền bịt miệng họ lại còn Lôi gia cùng Tạ gia là uy hiếp, nếu dám hó hé liền diệt gia, từ đó tin tức thiên tài Lâm gia bị áp xuống đến mức không nghe phong phanh gì cả. Cứ thế thời gian trôi qua hơn 2 năm rưỡi còn các tộc hội của tổng tộc 3 tháng, mà trong thời gian này Nguyễn Minh cũng đã thiết kế xong cái bảo tàng kia, lúc trước hắn có hỏi hệ thống có bán Niết Bàn Đan không và nó cho hắn câu trả lời ngắn gọn khiến hắn vô cùng hài lòng “1 KNB=1000 NBĐ”, nên hắn hoa 5 vạn KNB mua 5000 vạn NBĐ, sau đó hắn mua thêm một số vũ khí phòng cụ địa giai bỏ vào bảo tàng kia, còn công pháp pháp cũng võ kỹ thiên gia (tương đương linh vũ cấp của thế giới này), hắn còn làm nhiều bẩy rập và trận pháp để bảo tàng này thật hết mức có thể, còn không gian trong bảo tàng thì phải nhờ hệ thống rồi, cái bảo tàng này ngốn của hắn mất 10 vạn KNB, nhưng làm đại sự phải trả cái giá tương xứng mà, xắp xếp xong tất cả thì cũng đến lúc mở bảo tàng rồi, Nguyễn Minh lúc này 8 tuổi đã bắt đầu lộ vẻ đẹp trái soái ca của mình nên được các thiếu nữ rất ưu ái nhưng hắn vẫn có nguyên tắc, hắn không thích thì sẻ không thu, ví dụ như Tạ Doanh Doanh của Tạ gia, có chút xinh đẹp nhưng hắn ghét tính cách nàng nên không thu, lúc này mới sáng sớm hắn liền đi tìm phụ thân tiện nghi của hắn rồi ra hiệu cho hắn đi theo, bây giờ cả hai đang chạy đến phòng Lâm Khiếu Thiên, lão vừa nghe Nguyễn Minh nói đã xác định được địa điểm, liền thông báo cho các cao tầng, những người lúc trước biết về cái bảo tàng kia, khi tập hợp đủ thì Nguyễn Minh nói.
– Ta đã nhận được điềm báo chính xác nơi có bảo tàng, nhưng trước tiên chúng ta phải bàn thế nào tất cả chúng ta đi mà không ai nghi ngờ…
Đám cao tầng nghe vậy liền mừng như điên nhưng vẫn phải xem xét chuyện trước mắt, Lâm Khiếu Thiên trầm mặt nãy giờ chợt lên tiếng…
– Ta sẻ giả phái 4 vị trưởng lão đi ra ngoài làm việc, 2 trưởng lão còn lại giả bế quan sau đó lẻn ra ngoài, Lâm Bác(mình không nhớ rỏ tên của hắn nên đặc đại) con hãy cứ giả đi ra ngoài làm việc như thường lệ, ta và Lâm Khiêu sẻ giả vờ dẫn Minh nhi đi Viêm thành chơi, mọi người sau khi đi ra ngoài thì tản ra rồi tập hợp lại chổ vách núi gần này…
Lâm Khiếu Thiên nói xong liền chỉ vào vách núi gần Thiên Viêm Sơn Mạch, đám cao tầng nhìn vào bản đồ sau đó gật đầu, Lâm Khiếu Thiên phất tay nói.
– Được rồi chúng ta bắt đầu hành động, 4 trưởng lão đi trước, 10 phút sau Bác nhi sẻ đi, hai vị trưởng lão cũng giả bế quan đi, ta và Khiêu nhi cùng Minh nhi sẻ xuất phát sau 30 phút nữa…được rồi bắt đầu đi…
Đám cao tầng liền gật đầu rồi chia nhau ra đi theo kế hoạch, cuối cùng là Lâm Khiếu Thiên, Lâm Khiêu và Nguyễn Minh, khu vực đó cũng không quá xa, với thực lực Địa Nguyên cảnh trở lên của họ thì chỉ mất 2 canh giờ là tới, đúng 2 canh giờ sau đám người đã tập hợp đủ và không bị ai chú ý, cả đám bắt đầu đi theo Nguyễn Minh chỉ dẫn, đi khoản 1 canh giờ thì họ cũng đã tới nơi, đây là một vực thẳm rất sâu, mà theo Nguyễn Minh chỉ thì từ chổ này xuống tầm 500 mét có một phiến đá nhô ra, cả đám liền buộc dây rồi đu theo dây xuống, quả đúng là có một phiến đá nhô ra thật nhưng không có cái cửa hang nào cả, cả đám nhìn về phía Nguyễn Minh nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói.
– Mọi người không cần gấp, theo điềm báo thì động phủ này có cơ quan…
Nguỹên Minh nói xong liền giả vờ tìm kiếm, sau một lúc hắn mới tìm đến cơ quan, khi hắn lật một tản đá ra thì nhìn thấy một trận phù, cả đám cũng xúm lại xem, Nguyễn Minh nhìn đám trưởng lão nói.
– Giờ mọi người biết lí do vì sao ta học trận phù rồi chứ…
– Được rồi Minh nhi…con xem có thể kích hoạt nó không…
Nguyễn Minh gật đầu rồi giả vờ xem xét sau đó nói.
– Cái này là trận phù do nhị ấn phù sư tạo ra, tuy phức tạp nhưng con có thể giải…
Đám cao tầng nghe được liền mừng rở, Nguyễn Minh lấy ra một cây bút vẽ trận rồi bắt đầu quẹt quẹt vài cái lên trận pháp thì nó sáng lên, sau đó mặt đất bắt đầu rung chuyển rồi một cánh cửa đá đột nhiên xuất hiện, Nguyễn Minh tiếp tục xem trận phù trên cửa đá một lúc mới phá trận, trận phù bị phá thì cánh cửa đột nhiên mở ra, xuất hiện trước mặt nhóm người là một hành lang bằng đá, cả đám vừa bước vào trong thì những cây đuối kia liền sáng lên khiến cả đám giật mình nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, cả đám tiếp tục men theo hành lang đi tới, những lúc có bẫy thì hắn bảo mọi người dừng lại, khi phá được bẫy thì đi tiếp, cứ thế đi tầm 10 phút thì họ thấy một cánh cửa lớn cao 3 mét, phía trên khắc đầy trận phù, Nguyễn Minh đi đến nhìn một lát rồi bắt đầu phá trận, để thật nhất có thể, hắn bức mồ hôi ra làm bộ dạng cố hết sức, sau 30 phút phá trận hắn ngồi bệch xuống thở hộc hộc, đám người cũng đứng đó đợi hắn nghỉ mệt, sau 10 phút nghỉ thì Nguyễn Minh nhìn đám cao tầng nói.
– Sau khi ta mở cửa mọi người phải cảnh giác cao độ, vì ta cũng không biết bên trong có cơ quan nữa hay không…
– Được…
Cả đám gật đầu đề cao cảnh giác Nguyễn Minh cũng ra hiệu cho 2 vị trưởng lão mở cửa, khi cánh cửa được mở ra thì đập vào mắt họ là một núi Niết Bàn Đan khổng lồ, hai bên phòng là giá vũ khí và giá sách công pháp võ kỹ, đám cao tầng nhìn núi Niết Bàn Đan mà kinh hãi khiếp sợ cùng tham lam hiện lên nhưng cả đám nhớ lại lời cảnh báo của Nguuễn Minh liền áp chế dao động trong lòng mà cảnh giác nhìn xung quanh, Nguyễn Minh thấy vậy liền mĩm cười nhìn ngó xung quanh nói.
– Ta thấy nơi này có ít phù trận, để ta đi phá những trận phù này rồi tính…
Nguyễn Minh đi một vòng, nhìn thấy trận phù liền ra tay phá, sau nữa canh giờ các trận phù bị phá thì Nguuễn Minh đi đến cái kệ để nhẫn trữ vật, vừa đi đến liền nói.
– Ở chổ này có 5000 vạn niết bàn đan và một số công pháp võ kỹ mạnh mẽ…
– Sao con biết là có 5000 vạn…
– Chát…mọi người chỉ nhìn đống niết bàn đan thôi à…, làm ơn nhìn mấy cây cột đá đi…
Nguyễn Minh giả vờ vổ trán cái bép rồi lắc đầu thở dài nói, đám cao tầng nhìn lên mấy cây cột thì thấy dòng chữ “bổn tôn cả đời tung hoành thiên hạ nhưng không ngờ lại tán thân nơi đây, nay ta để lại toàn bộ đồ trên người cho kẻ có duyên, 5000 vạn niết bàn đan, linh vũ cấp công pháp cùng võ kỹ, cùng một vài vũ khí ta hay dùng…, hậu bối hãy nhớ tên ta Phong Lưu Tôn Giả, Hoa Vô Khuyết…” đám cao tầng đọc xong liền xấu hổ cười trừ, thật mất mặt quá, đám già đầu mà định lực còn thua một thằng nhóc 8 tuổi, Nguyễn Minh không thèm để ý đến mấy lão mà lấy từ trong hộp ra một cái không gian giới chỉ nói.
– Ở đây có 5000 vạn niết bàn đan…, để con chia ra nha, ở đây chúng ta có 10 người mà mỗi người sẻ lấy 300 vạn niết bàn đan, tổng hết 3000 vạn, còn dư 2000 vạn đưa vào bảo khố gia tộc, mọi người nghỉ thế nào…
– Ta thấy Minh nhi nói đúng, chúng ta lấu một ít còn bao nhiêu cho vào bảo khố phát triển gia tộc…
– Ta cũng đồng ý…
– Ta cũng vậy…
Đám cao tầng đều đồng ý với đề nghị của Nguyễn Minh, hắn liền tự chủ trì phân phát đều ra cho 9 người và hắn cũng lấy một phần vì dù sao đây cũng là tiền hắn bỏ ra mà, còn lại 2000 vạn hắn thu lại trong nhẫn trữ vật rồi đưa cho Lâm Khiếu Thiên vì lão là gia chủ mà, lúc này mọi người đã chiu xong niết bàn đan thì đến công pháp võ kỹ, cả đám đều nhất trí để Lâm Khiếu thiên giữ còn vũ khí thì mỗi người một cây, còn lại thì vẫn là đưa cho gia chue giữ, lúc này Nguuễn Minh đang xoay nhẫn trữ vật thì Lâm Khiêu lên tiếng.
– Tiểu tử…con còn nhỏ giữ của làm gì đưa phụ thân giữ cho…
– Không được…con cần tiền để đi tán gái…
– Tiểu tử ngươi chẳng phải đã có Lâm Hà cùng Thanh Đàn rồi sao, tính học vị tiền bối kia trở thành phong lưu công tử à…
– Đúng vậy…
– Hahahahahahha……
Đám cao tầng nghe hai cha con tấu hài mà cười nghiên ngã, họ ái cũng biết tên nhóc này vô cùng háo sắc nên cũng không lạ gì, sau một hồi vơ vét cười đùa thì cả đám đi về, họ đều tự giác giữ bí mật vì họ hiểu câu “hoài bích kỳ tội” nên khồn dại gì mà đi nói với kẻ khác, họ cũng chẳng nghi ngờ gì về bảo tàng này là có người cố ý tạo ra cả, mà cái tên tạo ra bảo tàng này cho dù hắn nói là hắn tạo ra thì cũng chẳng ai tin.