Đại Hội võ đạo săn bắn Thanh Dương trấn là thời điểm các thế lực lớn tại Thanh Dương trấn tụ hợp cho các thiếu niên nam nữ trong gia tộc so tài và kẻ chiến thắng sẻ được nhiều lợi ích (mình ko tả được nên nói chung chung thế này nhé), lúc này tại nơi tổ chức đại hội, các thiếu niên nam nữ của các thế lực đều tụ tập ở đây, nơi tổ chức là một khu rừng, điều luật rất đơn giản đi từ điểm xuất phát đến nơi tổ chức thi đấu, mỗi người sẻ có một lệnh bài ai bị cướp lệnh bài sẻ bị loại, trong 2 canh giờ ai không đến đúng giờ sẻ bị loại, khi đến địa điểm thi đấu thì xem ai cướp được nhiều lệnh bài hơn rồi phân đội thi đấu, lúc này 4 thế lực lớn của Thamh Dương trấn đều có mặt, đó là Tạ gia, Lôi gia, Lâm gia và Cuồng Đao võ quán, gia chủ Lôi gia một lão già tầm 40 tuổi tên Lôi Báo, gia chủ Tạ gia cũng tầm 40 tên Tạ Khiêm, quán chủ Cuồng Đao võ quán là La Thành một trung niên tầm 35 tuổi, họ xúm lại nói móc nhau đủ các kiểu, lúc này Lâm Khiếu Thiên (giả vờ) tức giận nói.
– Lôi Báo ngươi đừng có khinh người quá đáng…, có dám đánh cược không…, nếu lớp trẻ Lôi gia ngươi mạnh hơn Lâm gia ta thì một nữa cửa hàng tại của Lâm gia ta sẻ đưa cho các ngươi, nếu bọn ta mạnh hơn thì Thiết Mộc trang của Lôi gia các ngươi sẻ đưa cho Lâm gia ta…, thế nào có dám cược không…
– Có gì không dám…, có La quán chủ và Tạ gia chủ cùng các vị đây làm chứng, nếu ai không giao đồ ra sẻ bị các thế lực nhắm vào…, nói miệng không được, lấy giấy ra đây viết khế ước đi…
Lôi Báo thấy Lâm Khiếu Thiên tức giận tưởng lão tức quá mất khôn liền cười nói, một nữa cửa hàng Lâm gia có giá trị cao hơn Thiết Mộc trang nhiều nên Lôi Báo cũng nổi lòng tham, Lôi Báo cũng có điều tra qua lớp trẻ của Lâm gia, ngoài tên thiên tài mới nổi thần bí kia ra chẳng có ai mạnh hơn lớp trẻ Lôi gia cả, nên lão mới tự tin chấp nhận cá cược, Lôi Báo tưởng mình ăn chắc liền cười rất sản khoái nhưng hắn không biết rằng mình đang tự chui vào cái bẫy của Lâm gia, đám cao tầng Lâm gia đang cười thầm trong bụng vì kế hoạch thành công, họ là người hiểu thực lực của tiểu quái vật kia nhất, nên không lo lắng mình thua, mà đang tính xem số thiết mộc cùng Dương Nguyên thạch sẻ cho lợi nhuận bao nhiêu, nếu hiện tại mà không có người ở đây là họ ôm bụng cười rồi, tiểu quái vật mà ra tay thì đám kia chỉ có khóc. Lúc này trong khu rứng có một đám tầm 10 người đang đứng thành đoàn nhìn về một thân ảnh nhỏ bé đang đứng trên một tản đá, mà đám người này chính là đám người Lâm gia tham gia đại hội lần này, mà thân ảnh nhỏ bé kia là Nguyễn Minh, hắn hai tay chóng nạnh làm một bộ tiểu phách vương, hắn nhìn đám người nói.
– Các ngươi nghe rỏ đây, khi vào sâu bên trong, gặp người Lôi gia cùng Tạ gia thì combar chúng cho ta, đánh không lại ta tới gánh teem, nếu đã cướp thì phải cướp sạch, nghe rõ chưa…
– Rõ thưa tiểu thiếu gia…
– Được rồi tiến lên…
Nguyễn Minh nói xong liền nhảy lên cái ghế kiệu để hai thiếu niên cường trán khiêng đi, đi được một lúc thì một thiếu nữ thanh tú trong đoàn chạy tới báo.
– Bẩm tiểu thiếu gia, đằng trước có một đám người Lôi gia khoản 7 người ,đều có tuvi Thối Thể tầng 7 với tầng 8, chúng ta không phải đối thủ.
– Ồ…dê béo…các ngươi không cần động thủ, một mình tan cân teem, các ngươi chỉ cần làm một việc, cướp, cướp sạch….
– Vâng tiểu thiếu gia…
Cả đám này đã được quán triệt qua thực lực của tiểu quái vật nên khi nghe từ cướp thì hai mắt sáng lên nhìn 7 người kia như những co dê béo, Nguyễn Minh nhảy xuống khỏi kiệu đi đến chổ 7 người Lôi gia, 7 người thấy tự dưng xuất hiện một đứa bé liền cảnh giác vì Lôi Báo từng nhắc qua bọn hắn cẩn thận thiên tài thần bí của Lâm gia, mặc dù đã cảnh giác nhưng trước thực lực tuyệt đối thì không thể làm được gì, chỉ thấy đứa bé đang đi tới kia tự dưng biến mất sau đó 7 tiếng bịch vang lên thì 7 người liền ngất, Nguyễn Minh làm xong phủi tay nói.
– Được rồi lột sạch những thứ có giá trị của chúng đi…
– Vâng tiểu thiếu gia…
Đám người Lâm gia thấy hắn giải quuết nhanh như vậy liền kinh hãi, mặc dù họ đã được quán triệt qua nhưng như vậy đâu phải mạnh bình thường, phải nói là mạnh không hợp thói thường rồi, sau kinh hãi là tham lam, cả đám lao lên lột hết những gì có giá trị trên người họ rồi tiếp tục lên đường, đi được một đoạn nữa thì lại có người đến báo.
– Bẩm tiểu thiếu gia…, đằng trước có một đám người Tạ gia cùng Lôi gia đang tấn công một con Bạch Lang vương có thực lực Nguyên Đan cảnh, mà con Bạch Lang Vương đang bảo vệ một gốc Huyết Linh quả.
– Hắc hắc…lại có dê béo xuất hiện…, quy tắc cũ nhé…
– Vâng tiểu thiếu gia…hắc hắc…
Cả đám bắt trước giọng cười của Nguyễn Minh còn chà hai tay lại với nhau làm vẻ mặt gian thương, Nguyễn Minh nhìn cái đám học xấu từ hắn thì cười lắc đầu, bọn họ nhẹ nhàng đi đến chổ đám người kia, đám hai nhà Lôi Tạ đang vậy công Bạch Lang Vương, nhìn có vẻ Bạch Lang Vương không trụ được bao lâu nữa, Nguyễn Minh cười tà nhảy xuống khỏi kiệu đi từ từ đến chổ đám người hai nhà, vì đang bận đánh với Lang Vương nên không ai để ý hắn cho đến khi hắn lao đến tung một quyền vào bụng Lang Vương khiến nó bay ra đập vào vách núi trọng thương không đứng lên được, đám người hai nhà giật mình lùi lại cảnh giác nhìn về đứa bé 5 tuổi mới xuất hiện, cả đám điều nhận ra Nguyễn Minh là ai nên đều cao độ cảnh giác, Nguyễn Minh đánh xong Lang Vương liền quay qua nhìn đám kia mà cười tươi rói, nhưng đám người hai nhà Lôi Tạ lại cảm thấy lạnh sống lưng trước nụ cười kia, không để họ chờ lâu, Nguyễn Minh liền xông tới dùng nắm tay nhỏ bé mà đánh vào người đám kia, cả đám tuy đã cảnh giác nhưng vì tốc độ của hắn quá nhanh khiến họ không thể nhìn thấy, tiếng la hét cùng tiếng xương gãy vang lên khiến đám người Lâm gia đang núp một bên xem cũng phải rùng mình chảy mồ hôi hột, chỉ trong 1 phút Nguyễn Minh đã giải quyết xong một đám 23 người của 2 nhà Lôi Tạ, hắn quay qua đám người Lâm gia nói.
– Làm việc đi…, con Bạch Lang Vương không cần đụng tới…
– Vâng tiểu thiếu gia…
Đám người Lâm gia bắt đầu vơ vét sạch đồ của đám người kia rồi hốt luôn gốc Huyết Linh quả, Nguyễn Minh thấy như vậy đã đủ liền kếu đám người đi thẳng đến nơi tổ chức đấu võ, trên đường đi có gặp người của thế lực khác hắn đều bỏ qua, còn những kẻ ngu thích tìm phiền phức thì đập cho một trận rồi cướp sạch, hầu hết người của hai nhà Lôi Tạ đều bị hắn đánh, cuối cùng cả đám cũng đến nơi tổ chức đấu võ, phía trên là chổ ngồi của 4 thế lực lớn còn hai bên là dành cho thế lục nhỏ và người xem, đám người các thế lực thấy đoàn người Lâm gia 11 người không thiếu ai thì kinh ngạc và làm họ kinh ngạc hơn là đứa nhóc đang ngồi trên ghế kiệu kia, nó chỉ mới 5 tuổi vậy mà lại tham gia đại hại đấu võ, đó chỉ là đám người thế lực nhỏ còn đám người thế lực lớn thì bắt đầu cảm thấy không ổn, đặc biệt là Lôi gia có cá cược với Lâm gia, Lôi Báo cảm thấy không ổn liền nhìn sang Lâm Khiếu Thiên thấy lão cười gian xảo liền biết mình bị lão già này dụ rồi, không để họ đợi lâu, nữa canh giờ sau lần lượt từng đám người dìu đở nhau đi đến, khuôn mặt bầm dập tím tái nhìn về tên nhóc 5 tuổi mà trong mắt đầy sợ hãi, còn những người được Nguyễn Minh tha thì gật đầu chào hắn, đặc biệt là đám người Cuồng Đao võ quán vì họ từng được Nguyễn Minh cứu nên rất biết ơn, đám người các gia tộc nhìn cảnh này thì kinh ngạc, sau đó nhìn vào đứa nhóc 5 tuổi đang ôm hai tiểu nữ hài ngồi trên ghế rồi nhìn về Lâm Khiếu Thiên với ánh mắt kinh sợ, đến giờ họ mà không hiểi ra chuyện gì nữa thì đúng là đầu heo, kết thúc buổi vượt rừng thì bên Lâm gia còn nguyên 11 người, Cuồng Đao võ quán còn 16 người, Tạ gia còn 1 người, Lôi gia còn 1 người, các thế lực khác chỉ còn 1 2 người mà thôi, Lôi Báo bắt đầu hối hận rồi, vì trong điều khoản cá cược là xem gia tộc nào đứng top cao hơn mà nhìn sự chênh lệch thế này thì tỷ lệ Lôi gia thắng là rất nhỏ, đặc biệt là bên Lâm gia có tên nhóc kia, trong khi đám người Lôi gia mặt mày cau có như khỉ ăn ớt thì bên Lâm gia cười rất khoái chí, tiếp theo là cuộc thi đấu võ, phải nói là Lôi gia đã đen mà còn lắm lông, người duy nhất còn lại của Lôi gia là Lôi Tán lại gặp trúng Nguyễn Minh ngay trận đầu, lúc này trên sàn đấu là một tên thanh niên 18 tuổi tuvi mới vào Nguyên Đan cảnh đối đầu với hắn là một thằng nhóc 5 tuổi tuvi không biết, mọi người đều vô cùng hiếu kỳ về thực lực của thằng nhóc này, trọng tài vừa hô bắt đầu thì Nguyễn Minh biến mất tại chổ rồi xuất hiện trước mặt tên Lôi Tán kia tung ra một quyền bọc HaKi vũ trang cao cấp, Lôi Tán chưa kịp làm gì đã học máu bay ra khỏi lôi đài ngất ngay tại chổ, cả đám kinh hãi nhìn tràn cảnh trước mắt, họ đang nhìn thấy gì, một thàng nhóc 5 tuổi đánh bại Nguyên Đan cảnh chỉ với một quyền, Lâm Khiếu Thiên nhìn cảnh này mà khóe miệng giật giật, lão đã dặn hắn là phải điệu thấp, mà đằng này thằng nhóc này không nhưng không điệu thấp mà còn điệu cao không hợp thói thường, đang cảm thán thì lão chợt giật mình vì lão thấy Lôi Báo đang lao về hướng Nguyễn Minh, lão gầm lên một tiếng phẩn nộ lao theo.
– Lôi Báo ngươi dám…
Lôi Báo làm như không nghe mà vận hết tốc độ lao về hướng Nguyễn Minh, lão bất chấp tất cả muốn giết Nguyễn Minh, lão đã chứng kiến thiên phú khủng bố của hắn, nếu để hắn sống thì Lôi gia sẻ không thể hoàn thành bá nghiệp mà còn uy hiếp đến sự tồm tại của Lôi gia, lão phải giết được thằng nhóc này bằng mọi giá, lão vân toàn lực tung một chưởng cách không về hướng Nguyễn Minh, chưởng lực ập tới chổ Nguyễn Minh rồi nổ tung, bụi đất tung bay ra tứ phía, Lôi Báo thấy một chương trúng đích liền cười lớn.
– Hahahahahahaha…..
– Khônggggggggg….Lôi Báo ta phải giết ngươi…
Lâm Khiếu Thiên gầm lên thống hận muốn động thủ giết kẻ đã giết đứa cháu thiên tài của lão, nhưng lão chưa kịp động thủ thì nghe được tiếng nói quen thuộc liền khựng lai.
– Gia gia đừng nóng coi chừng nổi mụn, nóng giận với một kẻ sắp chết thì không tốt đâu…
– Cái….
Lôi Báo nghe giọng nói phát ra sau lưng thì giật mình nhưng lão chưa kịp quay lại xem kẻ đang nói thì một thứ màu vàng lướt qua đầu lão liền lìa khỏi cổ, mọi chuyện sảy ra quá nhanh mọi người chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lôi Báo cường giả Thiên Nguyên cảnh trung kỳ đầu lìa khỏi cổ bởi thanh kiếm trong tay thằng nhóc 5 tuổi, cả đám điều chấn kinh đến đứng hình, ngay cả đám người Lâm gia, Nguyễn Minh nhìn xung quanh mà lắc đầu thở dài, mẹ nó niếu đã không cho ta giả heo ăn thịt hổ thì ta sẻ quậy banh cái đại lục này luôn, sau 1 phút cả đám mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại và bắt đầu bàn tán, mà ai nấy đều nhìn Nguyễn Minh như nhìn quái vật, đám người Lâm gia cũng tỉnh lại rồi vây quanh Nguyễn Minh rồi cảnh giác nhìn các thế lực, vì hành động vừa rồi của Nguyễn Minh sẻ khiến các thế lực khác cảm thấy bị uy hiếp, Nguyễn Minh thấy đám người này làm quá liền nhảy ra nhìn toàn trường nói.
– Lâm gia ta không hề có ý định đối đầu hay làm gì các vị, nhưng các vị cũng khômg nên tìm Lâm gia gây phiền phức, chuyện của Lôi gia là họ tự chuốc lấy, các vị cũng không nên đánh chủ ý với ta nhé, Lôi gia nhớ đưa Thiết Mộc trang qua Lâm gia nha, được rồi mọi người giải tán…
Nhảy ra nói một đống ngôn thoại, có trấn an, có cảnh cáo, có uy hiếp, đầy đủ cả, nói xong liền quay người đi, đám người Lâm gia