Đám người Nguyễn Minh bay một mạch đến Tư Trúc Lâm nơi Vô Nhai Tử ẩn thân, sâu trong rừng trúc có một căn nhà trúc, cả đám người Nguyễn Minh bay đến đó liền hạ xuống, thì thấy một trung niên tầm 50 tuổi đang ngồi trước một bàn cờ đá, tên trung niên thấy có người từ trên hự không hạ xuống liền kinh hãi vì từ trước tới nay hắn bao giờ thấy một người có thể bay trên hư không cả, nhưng khi hắn nhìn thấy người quen liền giật mình vội chạy đến cung kính nói.
– Đệ tử Tô Tinh Hà bái kiến các vị sư thúc…
– Vô Nhai Tử ở đâu, đưa ta đi gặp hắn…
Lý Thu Thủy bỏ qua những lời nói sáo rổng trực tiếp hỏi Tô Tinh Hà, Tô Tinh Ha nghe vậy liền xoán xuýt, vì sư phụ hắn Vô Nhai Tử đã lập quy tắc chỉ có kẻ phá được Trân Lung trận cờ mới được phép gặp hắn nhưng những người này lại là sư thúc của hắn, đang không biết phải làm sao thì đột nhiên hắn thấy tên thanh niên lúc nãy ôm hai vị sư thúc đi đến bàn cờ, Nguyễn Minh nhìn bàn cờ đưa tay lấy một quân cờ đặt bậy bạ xuống bàn cờ thì đột nhiên tiếng hệ thống vang lên.
“Ting. Chúc mừng ký chủ hoàn thành thành tựa lần đầu chạm vào trận pháp : nhận được truyền thừa của Chí Tôn trận pháp sư”
“Ting. Vì truyền thừa không có thực thể nên hệ thống truyền thẳng tin tức vào đầu ký chủ”
Nguyễn Minh mĩm cười vì suy đoán của mìn đã đúng nhưng ngay sau đó mặt hắn trở nên tái xanh, mồ hôi chảy ra như suối, vì lượng thông tin đó quá khổng lồ khiến đầu hắn như muốn nổ tung, hắn cố gắn chịu đựng để không ngất vì đám người kia đang nhìn hắn, nếu mà ngất chỉ vì một cái trận pháp nhỏ thì mất mặt lắm, nói thì chậm diễn ra thì nhanh, truyền thừa chỉ tốn vài giây nhưng đố với Nguyễn Minh như là thiên niên kỷ vậy, cuối cùng hắn cũng hồi phục lại như lúc ban đầu, cũng may hắn đã vận công làm bốc hơi hết mồ hôi chứ không nó chảy xuống đất sẻ bị người ta nói là tè ra quần, Nguyễn Minh hít một hơi bình tâm lại nhìn xuống bàn cờ, tay liên tục bốc quân cờ đặt xuống bàn, tuy hắn không biết đánh cờ nhưng trong truyền thừa kia có tri thức về cờ vây, khi quân cờ cuối cùng hạ xuống cũng là lúc Tô Tinh Hà đi tới hắn nhìn thấy Trân Lung cục đã bị phá liền giật mình, Nguyễn Minh quay qua nhìn Tô Tinh Hà nói.
– Thế nào?…bây giờ có thể đi gặp rồi chứ…
– Tiền bối đã phá được Trân Lung cục tất nhiên là được vào, không biết tiền bối danh xưng là gì.
Tô Tinh Hà cung kính bái một cái nói, hắn gọi Nguyễn Minh là tiền bối vì lúc nãy hắn thấy Nguyễn Minh từ trên không hạ xuống, hắn nghỉ Nguyễn Minh là ẩn thế cao nhân nên mới vậy, Nguyễn Minh tỏ ra bình thản phất tay nói.
– Ngưới có thể gọi ta là Vô Song công tử hay Vô Song Tiên nhân được rồi…
– Cái gì?…ngài là Vô Song Tiên Nhân mà giang hồ đồn mấy ngày nay…
Tô Tinh Hà kinh hãi nhìn Nguyễn Minh nói, vì mấy ngày nay hắn liên tục nghe sự tích về Vô Song Tiên Nhân xuất thế, sau khi nghỉ lại thì cảm thấy như vậy rất hợp lý với màn xuất hiện kia, Tô Tinh Hà lập tức gập người bái lạy nói.
– Thì ra là tiên trưởng…, mời tiên trưởng và các vị tiền bối theo ta…
Tô Tinh Hà cung kính mời rồi đi trước dẫn đường, đám người Nguyễn Minh cũng đi theo sau, khi cả đám đi ra sau ngôi nhà trúc thì thấy một hang động, cả đám đi vào liền tháy một trung niên đang bị những sợi xích quấn lấy thân mà những sợi xích đó đính lên vách bao quanh hắn nhất hắn lên không cách mặt đất nữa mét, tên trung niên này chính là Vô Nhai Tử, Vô Nhai Tử thấy có người đi vào liền mở mắt ra thì kinh ngạc mắt mở lớn hết cở lắp bắp nói.
– Đại sư tỷ…tam sư muội…sao hai người lại đến được đây…
Vì trước lúc vào Nguyễn Minh đã bảo Lý Thương Hải lấy mũ vành trùm đầu nên Vô Nhai Tử không nhận ra nàng, Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân thấy bộ dạng nhết nhác tiều tụy của Vô Nhai Tử thì nhíu mày, đúng là nhíu mày vì khi các nàng hiểu ra chuyện kia thì tình cảm lưu luyến với hắn đã vơi đi không ít, các nàng đến đây chỉ là muốn từ miệng hắn nói ra sự thật, Lý Thu Thủy nhìn thảm trạng của Vô Nhai Tử mà có chút hả hê cùng không nở, dù sao cũng có duyên phu thê mười mấy năm, đâu thể nói dứt là dứt được, nàng nhìn Vô Nhai Tử với ánh mắt lạnh lùng nói.
– Nhị sư huynh đã lâu không gặp à…
Vô Nhai Tử nhìn biểu hiện của Lý Thu Thủy liền thở dài thốt ra một câu.
– Tam sư muội…ta có lỗi với muội…
Lý Thu Thuy nghe Vô Nhai Tử nói thì cơ thể run lên ánh mắt nhìn chằm chằm Vô Nhai Tử, một lúc sau nàng lên tiếng.
– Ta chỉ muốn biết, từ trước đến nay ngươi có bao giờ yêu ta không.
Vô Nhai Tử nghe vậy liền trầm mặt không nói nhưng như thế cũng đủ khiến Lý Thu Thủy biết được đáp án, nàng hít một hơi sâu rồi nhìn Vô Nhai Tử với ánh mắt lạnh băng nói.
– Vô Nhai Tử…, ta và ngươi từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt.
Vu Hành Vân nãy giờ đứng quan sát thì cũng đã biết kết quả nên không lên tiếng hỏi, Nguyễn Minh nãy giờ đứng xem kịch cũng đi đến ôm lấy Lý Thu Thủy nhìn qua Vô Nhai Tử.
– Vô Nhai Tử ngươi đã không yêu nàng vậy để ta yêu nàng.
Vô Nhai Tử thấy hành động của Nguyễn Minh liền ngạc nhiên nhưng cũng không có ý kiến gì vì lão nghỉ tam sư muội tìm được hạnh phúc là tốt, mà biểu hiện này đã khiến tia tình cảm cuối cùng của Lý Thu Thủy biến mất hoàn toàn, nàng không kiên nể gì mà ôm lấy Nguyễn Minh rồi vén khăn che mặt của mình lên hôn vào môi Nguyễn Minh trước sự ngạc nhiên của hắn và mọi người, Lý Thu Thủy nhìn vậy thôi chứ không phải người dâm đảng đâu, từ khi rời khỏi Vô Nhai Tử nàng không hề để ai chạm vào người mình cho dù là hoàng đế tây hạ cũng chưa từng, vì mỗi lần đến đều bị nàng dùng di hồn đại pháp thôi miên, nay Lý Thu Thủy chắc là vì xúc động nhất thời nên mới làm hành động lớn mật như vậy, Nguyễn Minh thì vui như mở cờ, như không được một mỹ nhân không thua kém gì Lý Thương Hải hôn thì sao không sướng được, nhưng vì giữ hình tượng rẻ tiền của mình mà hắn cố áp chế cảm xúc muốn đè nàng xuống, Lý Thu Thủy hôn một cái liền dãy thoát khỏi vòng tay của hắn rồi đi đến bên cạnh Lý Thương Hải kéo nàng lên trước mặt Vô Nhai Tử rồi kéo mũ trùm đầu của nàng xuống, Vô Nhai Tử nhìn người trước mặt mình mà hai mắt mở lớn không thể tin được toàn thân hắn run rẩy, đưa tay lên muốn chạm vào Lý Thương Hải nhưng nàng lại lui về sau nhìn hắn với ánh mắt chán ghét nói.
– Nhị sư huynh, ta thật không ngờ huynh lại là loại người như vậy…, ta thật thất vọng về huynh…
– Tiểu…tiểu sư muội…thật là muội rồi…ta… ta…
Vô Nhai Tử nhìn hình bóng khiến hắn ngày nhớ đêm mong mấy chục năm qua đang đứng trước mặt mình thì kích động nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chán ghét cùng lời nói của nàng thì hắn lắp bắp không biết nói thế nào, Nguyễn Minh lúc này đi lên ôm lấy Lý Thương Hải rồi nhìn Vô Nhai Tử với ánh mắt trêu tức nói.
– Ngươi định làm gì với thê tử của ta thế, có tin ta chặt tay ngươi không…
– Ngươi…phốc…phụt…
Vô Nhai Tử nhìn tràng cảnh trước mắt liền tức giận lơ là áp chế độc trong người liền bị độc phát phun ra một ngụm máu, Vô Nhai Tử ánh mắt không thể tin nhìn hai người Nguyễn Minh đang ôm ấp nhau mà tay run run chỉ vào hai người nói.
– Các ngươi…các ngươi…tiểu sư muội hãy nói với ta, là hắn uy hiếp muội đúng không, nói với ta, ta sẻ làm chủ cho muội…
– Cái gì mà uy hiếp…, ta và chàng lưỡng tình tương duyệt, ta yêu chàng ấy, ta cấm ngươi không được nói xấu chàng…
– Tiểu sư muội ngươi…phốc…phụt…
Vô Nhai Tử nghe từng câu nói của Lý Thương Hải mà như từng con dao đâm vào tim hắn khiến hắn đau lòng mà quên luôn cả áp chế độc, thế là bị độc phát phun ra một ngụm máu gụt đầu xuống tắt thở, Lý Thu Thủy cùng Vũ Hành Vân thấy vậy cũng không đi đến đở hắn vì cái lý do hắn chết không thể nào làm các nàng đồng cảm được, chỉ có Tô Tinh Hà là chạy tới quỳ xuống khóc lóc, Nguyễn Minh nhìn Vô Nhai Tử mà thở dài, hắn cũng không có quá nhiều ác cảm với lão nhưng ai bảo lão có ý với vợ hắn và còn là tình nhân của hai người hắn chủ định là vợ hắn, đúng vậy hắn muốn cho Lý Thu Thủy và Vu Hành Vân vào hậu cung, vì khi hắn đọc tiểu thuyết Thiên Long, hắn lại thấy tiếc vì cái chết của hai nàng, hai nàng cả đời đau khổ mà khi chết cũng đau khổ, hắn muốn cho các nàng hạnh phúc, mà một phần cũng là hắn thèm muốn cơ thể hai nàng, một người xinh đẹp quyến rũ ngọt nước, một người là loli ngực bự vừa đáng yêu vừa quyến rũ, không thèm mới lạ đó, đang lúc cảm thán thì tiếng hệ thống vang lên.
“Ting. Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn thay đổi 1/3 cốt truyện : nhận được hệ thống nâng cấp.
“Ting. Ký chủ có muốn nâng cấp không”
Nguyễn Minh nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi.
– Hả?…, ta có làm gì đâu mà thay đổi cốt truyện…
“Ting. Ký chủ bức chết Vô Nhai Tử từ đó khiến Hư Trúc mất đi truyền thừa cùng với đó là Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân có ý muốn đi theo ký chủ, từ đó ảnh hưởng đến diễn biết cốt truyện trong tương lai”
– Ta hiểu rồi…, vậy cái 1/3 kia là diễn biến à, ta cần hoàn thành nốt 2/3 còn lại mới chính thức hoàn thành à.
“Ting. Đúng vậy…”
– Được rồi…, trước lúc nâng cấp ngươi giúp ta sao chép những công pháp tu luyện trong mấy cái truyền thừa của ta thành sách được không…
“Ting. Giá hữu nghị 500knb (^_^) ”
– Rồi rồi…500 thì 500…làm đi…
Nguyễn Minh cạn lời với cái hệ thống này luôn rồi, hắn để hệ thống tự động sao chép rồi nhìn xác của Vô Nhai Tử thở dài đưa tay vận công hút đất đắp lên người Vô Nhai Tử làm thành ngôi mộ, hắn nhìn Tô Tinh Hà vẫn quỳ trước mộ Vô Nhai Tử thì thở dài lấy ra một quyển công pháp Phàm giai cao cấp (hệ thống mới coby xong) đưa cho Tô Tinh Hà nói.
– Đây là Tiên Thiên công pháp Phàm giai cao cấp, nếu luyện đến cực hạng sẻ đột phá Tiên Thiên cảnh, nếu ngươi đột phá cũng dán tiếp hoàn thành một tâm nguyện của sư phụ ngươi…
Nói xong hắn dẫn chúng nữ đi ra ngoài, Tô Tinh Hà cầm lấy cuốn công pháp nhìn mộ của sư phụ với ánh mắt quyết tâm, đám người Nguyễn Minh đi ra khỏi tử trúc lâm, lúc này Nguyễn Minh quay qua nhìn hai người Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân hỏi.
– Bây giờ hai ngươi tính về nhà của mình hay quay về quý châu thành…
Cả hai nghe hắn nói liền nhìn nhau một lát rồi đồng loạt quỳ xuống nói.
– Xin tiền bối cho chúng ta đi theo ngài, cho dù làm nha hoàn cũng được…
Hai nàng dứt bỏ được tình cảm đối với Vô Nhai Tử nên mục tiêu của các nàng hiện giờ chỉ có võ đạo đỉnh phong, mà Nguyễn Minh là tiên nhân, đi theo hắn hai nàng mới có thể tiến bộ được, Nguyễn Minh nghe hai nàng nói thì trong lòng cười rất sảng khoái nhưng bên ngoài lại tỏ ra nhíu mày suy nghỉ, hai nàng thấy vậy cũng vô cùng khẩn trương, một lúc sau Nguyễn Minh mới lên tiếng.
– Ta ngao du vạn giới chỉ truy cầu một chữ duyên, tuy hai ngươi và ta có duyên gặp mặt nhưng muốn đi theo ta thì cần chữ “phận” nữa, được rồi hai người trích một giọt máu cho ta.
Cả hai nghe vậy liền bức một giọt máu ra, Nguyễn Minh hút lấy hai giọt máu để nó lơ lững trên tay mà trên tay hắn cũng xuất hiện một trận pháp bao quanh hai giọt máu kia rồi hắn nhắm mắt lại, cả đám tò mò không biết hắn sẻ làm gì, thì đột nhiên hắn mở mắt ra ho sặc sụa.
– Ách…khụ khụ…
– Phu quân chàng sao thế…
Tam nữ thấy vậy liền lo lắng hỏi, Nguyễn Minh phất tay ý bảo không sao, hắn nhìn hai người Vu Hành Vân với ánh mắt hơi ngại ngùng nói.
– Ta vừa dùng huyết mạch chi dẫn để nhìn thiên cơ, nó cho ta thấy hai ngươi và ta có duyên phu thê…
Tam nữ nghe hắn nói thì ngạc nhiên nhìn hai người Lý Thu Thủy vì các nàng biết bí mật của hắn và cũng tin lời hắn nói, còn hai người Vu Hành Vân thì kinh ngạc nhìn hắn không thốt nên lời, tội cho chúng nữ bị hắn lừa mà lại hoàn toàn tin lời hắn nói, nếu mà ở hiện đại thì hắn đã bị các chị sách chổi dí và gán cho cái mác thần côn rồi, Nguyễn Minh trong lòng cười sặc sụa nhưng bên ngoài vẫn giã vờ bất đắc dĩ đi đến nâng hai nàng lên ôm vào lòng nói.
– Tuy chúng ta có duyên phu thê nhưng ta lại là người cố chấp về tình cảm nên tạm thời hai nàng đi theo ta, nếu trong 5 năm các nàng không yêu ta thì ta sẻ nhận các nàng làm đệ tử giúp các nàng tu luyện…
Nhị nữ nãy giờ vẫn thất thần khi nghe hắn nói thì trong lòng có chút ấm áp, nếu hắn mạnh bạo đem các nàng thu vào thì sẻ để lại trong lòng hai nàng khúc mắt với hắn, nhị nữ cứ như vậy để hắn ôm bay về quý châu thành, thời gian cả đám đi rồi về chỉ mất nữa ngày nên khi cả đám vừa về liền thấy cái cũng điện của hắn đã đầy ấp người đang trang trí cung điện của hắn, phải có đến hơn 2 vạn người chứ chẳng ít, Nguyễn Minh vẫn đánh giá thấp sức hấp dẫn của công pháp Tiên Thiên đối với đám người giang hồ, hắn thấy cung điện của mình đã trang trí gần xong, chỉ còn thiếu mỗi bàn ghế đồ gia dụng nữa thôi, mà lão thái giám và đoàn người hoàng thất đại tống vừa đến quý châu thành thì nghe được tin liền tức tốc chạy đến đây, khi cả đám vừa đến thì thấy một cung điện còn xa hoa hơn cả hoàng cung cùng đoàn người tấp nập đang làm việc, họ liền hối hận vì đến quá muộn nhưng khi thấy đám người Nguyễn Minh bay tới thì kinh hãi liền vội quỳ xuống nói.
– Tham kiến các vị tiên nhân, chúng ta là người của hoàng thất đại Tống đến đây để tạ tội vì sự mạo phạm của tứ hoàng tử và đến để bái kiến các vị tiên nhân.
– Ồ các ngươi là người hoàng thất đai Tống à, được rồi chuyện đó cho qua đi, hiện tại ta đang thiếu một lượng lớn đồ gia thất, nếu các ngươi có thể cung cấp đủ số lượng cho Tiên Nhân cung của ta thì cũng được thưởng như những người kia.
– Tạ ơn các vị tiên nhân, tạ ơn các vị tiên nhân…, chúng ta lập tức đi làm ngay…
Đám người hoàng thất đại Tống vui mừng chạy đi, hộ dùng thân phận ra lệnh cho quan phủ của các thành gần quý châu nhanh chóng tìm thợ mộc đóng bàn ghế và dụng cụ gia thất một số lượng lớn, Nguyễn Minh mĩm cười bay về Hàn gia cùng chúng nữ.