Ngày thư 3 từ khi tin tức Hàn gia xuất hiện Tiên Thiên cảnh cường giả, đến sáng ngày thứ tư lại một tin động trời truyền ra giang hồ, đó là khu rừng ngoại ô thành quý châu trong một đêm biến mất, mà điều đáng nói ở đây là những cái cây đó đều bị nhổ bật cả rể, có vài người dân đi đêm đã chứng kiến và kể lại, nói cả khu rừng bị hút bay lên trời rồi biến mất trong đêm, và mọi việc không biết “tình cờ” hay “cố ý” đều hướng về vị cường giả đang ở Hàn gia kia, người trong giang hồ nghe được tin này liền kinh hồn tán đản, đặc biệt là hoàng thất nhà tống, còn kẻ gây ra chuyện này đang ở trong hậu cung thế giới trồng cây, chính là số cây hôm qua hắn nhổ ở ngoại ô thành đấy, hắn vẫn chưa biết việc làm của hắn vô tình tạo ra oanh động lớn cho giang hồ, con hàng này vẫn hồn nhiên ngắm nghía tỏ ra hài lòng với thành quả lao động cả đêm qua của mình, số cậy này chỉ đủ để bao quanh khu biệt thự của hắn thôi mà hắn cũng không có ý định lấy thêm vì hắn nghỉ, chờ hắn đi vị diện cao hơn tìm kỳ cây diệu cỏ về trang trí thêm, Nguyễn Minh đang ngắm nghía thì đột nhiên từ phía sau hai cái hung khí to tròn mềm mại tập kích lưng hắn và một giọng nói thanh thót vô cùng êm tai vang lên.
– Chàng đang ngắm gì vậy phu quân…
– Haha… Hải nhi phục hồi nhanh thật nhỉ…
Hắn nghe giọng nói kia liền nhận ra là ai liền quay lại ôm lấy nàng nói, giọng nói đó là của Lý Thương Hải nàng vừa hồi phục sau cuộc chiến 10 ngày 10 đêm kia, Lý Thương Hải nghe hắn nói liền phồng má đánh yêu vào ngực hắn một cái.
– Chàng thật đáng ghét, làm bọn thiếp liên tục 10 ngày, khiến bọn thiếp không xuống giường được luôn nè…
– Hahaha ai bảo nương tử của ta xinh đẹp quá làm chi, khiến ta không cách nào cưỡng lại được vẻ đẹp của nàng…
Lý Thương Hải tuy bề ngoài giận dổi nhưng trong lòng lại vô cùng hạnh phúc, vì trừ cái chuyện này ra thì hắn đối với các nàng vô cùng ôn nhu, yêu thương các nàng thật lòng, Nguyễn Minh ôm Lý Thương Hải một lát liền thấy nhị nữ Khang Mẫn cùng Nguyễn Tinh Trúc đang đi đến nhưng là đi khập khiển nhìn rất buồn cười, hắn ôm eo Lý Thương Hải đi đến, hắn lấy từ túi đồ ra 3 viên hồi khí đan cho các nàng ăn, ngay lập tức tam nữ liền hồi phục thể lực cùng khí lực, nhị nữ Khang Mẫn cùng Nguyễn Tinh Trúc vừa hồi phục khí lực liền lao tới cắn vào vai hắn một cái cho bỏ tức vì bị hắn hành hạ 10 ngày nay, Nguyễn Minh thấy vậy liền triệt tiêu phòng hộ khí để tránh nhị nữ bị thương, để nhị nữ phát tiết xong liền cùng các nàng rời khỏi không gian hậu cung trở về thực tại, hiện tại là lúc gần trưa nên hắn xuống bếp nấu bữa trưa cho các nàng, tam nữ thấy vậy thì trong lòng ngọt ngào như ăn mật vậy, thử nghỉ xem một người quyền năng như hắn mà vì các nàng mà nâu ăn thì biết hắn yêu thương các nàng như thế nào rồi, tam nữ đang thưởng thức trà thì thấy Hàn Lâm chạy vào, Nguyễn Tinh Trúc thấy vẻ mặt vội vàng của ông liền biết có chuyện nên lên tiếng hỏi.
– Phụ thân có chuyện gì mà khiến người chạy vội thế.
– Đúng là có chuyện, mà còn liên quang đến Minh công tử…
Hàn Lâm đi tới tự rót một ly trà uống rồi nói, đúng lúc Nguyễn Minh vưa nấu xong đang bưng thức ăn tới nghe được lời của Hàn Lâm liền hỏi.
– Không biết có chuyện gì liên quang đến ta vậy nhạc phụ đại nhân?
– Sáng hôm nay ta nghe nô bộc trong phủ nói, khu rừng bên ngoài thành đã biến mất và những cái cây kia đều là bị nhổ tận rể, mà đêm đó có người chứng kiến một bóng người đứng trên hư không thân mặc lam y, không biết người đó có phải là Minh công tử không.
Hàn Lâm vừa kể vừa rùng mình làm như ông chứng kiến vậy, Nguyễn Minh nghe vậy thì trong đầu xẹt qua một ý nghỉ rồi mĩm cười nói.
– Đúng là ta nhổ đó…, ta định dựng một trang viên ở đó và tổ chức thành thân ở đó luôn.
– Nhưng…nhưng chúng ta chỉ còn 6 ngày nữa thôi.
– Cái đó nhạc phụ đại nhân không cần lo, ngài cứ tập hợp người và thợ trang trí đi, chiều nay khu đó sẻ xuất hiện một trang viên.
Hàn Lâm nghe mà giật mình nhưng ông tin Nguyễn Minh nói thật vì sau khi biết được hắn là “lâm tặc gây ra thảm án phá rùng hàng loạt” thì ông tin hắn có thể nói được làm được.
– Được ta sẻ đi chuẩn bị, mọi người cứ từ từ ăn…
Bốn người thấy cái bóng đèn đã đi liền tình tứ “chàng một miếng thiếp một miếng” đúc cho nhau ăn, sau khi ăn xong bữa trưa thì cả bốn người ngồi uống trà ăn trán miệng, lúc này Nguyễn Minh động niệm nói với hệ thống.
– Này hệ thống có thể giúp ta xây một cái trang viên ở khu đất mà ta san bằng không.
“Ting. Giá hữu nghị 500 knb”
– Này hệ thống muội muội ngày càng hắc rồi đấy nhé, nhớ có chút chuyện mà cũng lấy tiền.
Vì giọng hệ thống là của tiểu nữ hài nên hắn gọi là muội muội, mà hắn vừa dứt lời thì tiếng hệ thống vang lên với giọng tức giân và khinh bỉ.
“Ting. Ký chủ mới là muội muội, cả nhà ký chủ là muội muội…, ký chủ không trả tiền mà đòi có ăn à…”
– Ặc…hệ thống tỷ tỷ bớt giận, tiểu đệ lở lời…
Nguyễn Minh nghe tiếng xẹt xẹt như tiến lôi điện khiến hắn giật mình sửa lời nịnh hệ thống, đã có kết quả thì Nguyễn Minh liền nói với tam nữ.
– Các vị phu nhân có muốn xem phu quân xây trang viên không…
– Có…bọn thiếp muốn xem…
Cả 3 đồng thanh đáp, thế là cả bốn người đạp không bay lên hướng khu rừng nằm phía tây thành bay đi, vì họ bay không cao nên người dân trong thành đều nhìn thấy, cả đám tưởng là thần tiên liền quỳ lạy, mà trong thành cũng có không ít thế lực trong giang hồ đến sớm, mà thế lực lớn có không ít như Linh Thứa Cung Thiên Sơn Đồng Lão Vu Hành Vân, tây vực hoàng phi Lý Thu Thủy, Đại lý Đoàn thị, họ điều chứng kiến cảnh này liền đuổi theo đến khu rừng bị nhổ hôm qua, họ đứng một bên nhìn lên bốn bóng người đang đứng trên hư không mà trong lòng kinh hãi và đều có chung một suy nghỉ “đây chính là Tiên Thiên cảnh cường giả sao”, mà người khiếp sợ nhất là Vu Hành Vân và Lý Thu Thủy vì các nàng nhận ra một người trong bốn người đứng trên hư không, Vũ Hành Vân tiến lại gần Lý Thu Thủy hỏi.
– Sư muội…, đó có phải là tiểu sư muội không?
– Đúng vậy…, ta chắc chắn là nó, cái nốt ruồi kia ta không thể nào quên được, thì ra là vậy, thì ra là vậy, ta đã hiểu rồi, thì ra người lão già kia yêu là nó, vậy mà bao nhiêu năm qua ta cứ nghỉ bức tượng đó là ta, đến bây giờ khi nhìn thấy tiểu sư muội ta mới hiểu ra bao năm qua lão ở với ta vì ta giống tiểu sư muội, sư tỷ, chúng ta đều sai rồi.
Lý Thu Thủy vừa nhìn thân ảnh trên trời kia vừa rơi lệ nói, Vụ Hành Vân nghe vậy liền hiểu bao năm qua nàng và Lý Thu Thủy đánh nhau cũng là vì việc này mà ra cả, mà một phần cũng vì lỗi lầm của quá khứ, cả hai nàng nhìn thân ảnh của Lý Thương Hải mà tâm trạng phức tạp, vì Lý Thương Hải không có lỗi vì nàng đã rời khỏi Tiêu Dao phái khi mới 19 tuổi và biến mất cho đến giờ, mà mọi tội lỗi đều do Vô Nhai Tử mà ra, trong lúc hai nàng đang trâm tư thì dị biến phát sinh, mặt đất bắt đầu rung chuyển cùng với đó cuồng phong nổi lên, một cảnh tượng kinh tâm động phách sảy ra, chỉ thấy mặt đất bắt đầu lún xuống rồi lại nhô lên, mà cái nhô lên là những căn nhà làm bằng đá, một khu đất rộng 100 nghìn mét mọc lên những căn nhà làm bằng đá với những hoa văn rồng cùng phượng khắc lên những bức tường của mỗi căn nhà, có tới mười mấy ngàn căn như vậy mà cứ hai căn là có tường đá mọc lên bao lại diện tích 400 mét vuông, cứ thế chia đều ra được mấy ngàn biệt viện, ở chính giữa là một cung điện vô cùng to lớn, còn lớn hơn cả cung điện của hoàng đế nữa, nói nơi này còn rộng hơn hoàng cung cũng không ngoa, ở chính giữa trang viên là một cái sân rộng tầm 10 ngàn mét vương mà ở giữa sân mọc lên một bức tượng cao 10 mết giống Nguyễn Minh, đầu đội hào quang, tay nắm nhật nguyệt vô cùng ngầu lòi, cuối cùng là tường rào cao 3 mét mọc lên bao bọc cả trang viên, nói thì chậm nhưng thời gian diễn ra tới giờ chỉ mới hơn 1 phút, Nguyễn Minh nhìn kiệt tác của hệ thống mà gật đầu hài lòng, đám người giang hồ đang xem thì khiếp sợ hóa đá luôn rồi, sau 1 phút đột nhiên có tiếng vang lên.
– Bốp…
– Á…sao ngươi đánh ta…
– Ngươi đau…, vậy chúng ta không phải mơ…
– Mẹ nó, muốn kiểm chứng thì tự đánh mình, sao lại đánh ta…
Sau tiếng động đó thì tiếng bàn tán nổi lên, những việc họ chứng kiến quá kinh tâm động phách đến mức không dám tin vào mắt mình, còn có người liên tục dụi mắt thử xem mình có bị ảo giác không, đủ mọi hành động mà điều chắc chắn là vị Vô Song Tiên Nhân thật sự tồm tại và còn đang đứng trước mắt họ, tin tức này liền được lan truyền khắp thiên hạ với tốc độ bàn thờ, lúc này đám người Hàn Lâm cũng chạy tới rồi há hốc mồm với cảnh tượng trước mắt nhưng rất nhanh kiền bình thường trở lại rồi chỉ huy hơn 1 ngàn thợ đủ các loại tiến vào trong bắt đầu sơn tường trang trí nhà cửa, số lượng người này vẫn chưa đủ nhưng hắn không thể điều động thêm nên đành đến chổ Nguyễn Minh đang đứng trên hư không nói to.
– Minh công tử…, chúng ta không có đủ người trang trí hết các phòng, ta sợ 6 ngày sau cũng không thể hoàn thành được một nữa.
– Không cần lo, ta tự có cách…
Nói xong Nguyễn Minh bay đến chổ đám người giang hồ đang tụ tập nói.
– Phàm nhân…, ta sẻ cho các ngươi một cơ duyên…, nội trong 3 ngày các ngươi phải trang trí xong Tiên Nhân Cung của ta, nếu làm đúng thời hạng ta sẻ ban cho các ngươi một cuốn công pháp Tiên Thiên…, nói cho các ngươi biết công pháp tiên thiên không phải là thứ võ học rác rưỡi của các ngươi có thể so sánh, công pháp tiên thiên một khi bắt đầu tu luyện sẻ sản sinh ra Nguyên Lực mà chỉ Tiên Thiên cảnh cường giả mới có, để ta ví dụ nhé, một người tu luyện công pháp tiên thiên có tuvi hâu thiên sơ kỳ có thể giết một người tu võ có tuvi hậu thiên hậu kỳ, các ngươi hiểu rồi chứ.
Đám người giang hồ nghe vậy liền hít một ngụm khí lạnh khiếp sợ, không biết là ai hô lên mà cả đám rối rít đi tìm thêm người đến để giúp trang trí, đám người nước Đại lý cũng không ngoại lệ họ chạy về thành đưa ra giá cao mời mấy ngàn người đến, tất nhiên cũng có ngoại lệ đó là Thiên Sơn Đồng lão Vũ Hanh Vân và Hoàng phi tây hạ Lý Thu Thủy vẫn không rời đi mà ánh mắt nhìn về phía Lý Thương Hải, Lý Thương Hải nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Nguyễn Minh nên lhoong để ý bên dưới nhưng đột nhiên cảm nhận có ánh mắt nhìn mình liền nhìn xuống, nàng ngạc nhiên sau đó vui mừng bay xuống trước mặt hai người Vu Hành Vân và Lý Thu Thủy nói.
– Đại sư tỷ, tam sư tỷ…, sao mọi người lại đến đây…
– Tiểu sư muội đã lâu không gặp…
Lý Thu Thủy nhìn Lý Thương Hải mà thở dài cảm thán nói, Vũ Hành Vân cũng gật đầu chào, Lý Thương Hải nhìn biểu hiện của hai người liền biết có chuyện liền hỏi.
– Đã có chuỵên gì sảy ra sao…, mấy chục năm muội không về sư môn chẳng lẻ sư môn sảy ra chuyện.
– Đây là chuyện cá nhân chúng ta không phải sư môn.
Vu Hành Vân thấy Lý Thu Thủy im lặng liền lên tiếng, Nguyễn Minh thấy cơ hội tới liền lên tiếng.
– Ta biết chuyện gì sảy ra giữa họ.
– Tham kiến tiền bối…
Hai người Vu Hành Vân thấy người lên tiếng là Nguyễn Minh liền cung kính cuối người chào, Lý Thương Hải thì nghe phu quân nói hắn biết chuyện liền quay qua hỏi.
– Phu quân chàng biết chuuện của họ thật sao?
– Ta mới vừa nhìn thiên cơ tính ra…, hai người họ bị vấn đề tình cảm quấn thân mà vấn đề này có liên quan đến nàng đấy.
Nghe Nguyễn Minh nói Lý Thương Hải kinh ngạc hỏi, đến cả Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân cũng kinh ngạc nhưng rất nhnanh trở lại bình thường vì hai nàng nghỉ hắn là tiên nhân thì biết cũng là bình thường.
– Thiếp cũng liên quan đến chuyện này hả.
– Chắc nàng còn nhớ ta nhận ra nàng từ một bức ngọc tượng chứ.
– Vâng…
– Mà người khắc bức ngọc tượng đó là Vô Nhai tử nhị sư huynh của nàng, câu chuyện phải kể từ lúc Tiêu Dao Tử còn sông, lúc đầu hắn nhận 3 để tử là Đại sư tỷ Vu Hành Vân, Nhị sư huynh Vô Nhai Tử, Tam sư muội Lý Thu Thủy, mà cả Vu Hành Vân và Lý Thu Thủy đều thích Vô Nhai Tử, về sau nàng xuất hiện trở thành đệ tử thứ 4 của Tiêu Dao tử, khi nàng 18 tuổi đã trúng Hàn độc mà rời khỏi sư môn đi tìm phương pháp giải, nàng không biết là Vô Nhai Tử đã thích nàng từ lúc nàng còn là tiểu cô nương, khi nàng biến mất hắn ngày đêm thương nhớ rồi thấy Lý Thu Thủy rất giống nàng nên hắn cưới Lý Thu Thủy, Vu Hành Vân vì tức giận mà lên núi Thiên sơn tự lập môn phái, hai người Vô Nhai Tử cùng Lý Thu Thủy mấy năm đầu sống rất hạnh phúc, về sau Vô Nhai Tử nhận ra Lý Thu Thủy không thể thay thế được nàng nên hắn dựa vào trí nhớ để tạc một bức tượng giống nàng rồi ngày đêm ngắm nhìn nó, Lý Thu Thủy vì thế mà tức giận bỏ đi đến tây hạ làm hoàng phi để Vô Nhai Tử ghen rồi đến đón nhưng Lý Thu Thủy không ngờ đợi một phát liền mười mấy năm vẫn chưa thấy bóng dáng gắn đâu, và trong lúc Lý Thu Thủy trở về thì gặp Vu Hành Vân, hai người nói chuyện đâm chọt vào vết thương củ của nhau từ đó trở mặt thành thù cứ thế cho đến giờ. Ta nói có đúng không Thiên Sơn Đồng Lão Vu Hành Vân và Hoàng Phi tây hạ Lý Thu Thủy.
Nguyễn Minh ỷ vào mình biết nguyên tác mà chém gió không nháy mắt, còn Lý Thu Thủy cùng Vũ Hành Vân trầm mặt không nói vì Nguuễn Minh đã nói hết quá khứ của hai người rồi, Lý Thương Hải nghe xong thì nghiến răng nghiến lợi tức giận cái tên nhị sư hiynh không bằng cầm thú.
– Nhị sư huynh thật ghê tởm, hắn vậy mà đùa giởn tình cảm của sư tỷ…
– Nàng cũng không cần tức giận làm gì vì tên đó đã gặp quả báo rồi…
Nguyễn Minh ôm lấy Lý Thương Hải nói, mà Vu Hành Vân cùng Lý Thu Thủy nghe được liền giật mình đồng thanh nói.
– Cái gì hắn sảy ra chuyện rồi…
– Đúng…, hắn bị chính đệ tử của mình là Đinh Xuân Thu hạ độc, bây giờ hắn đang dùng nội lực áp chế độc tố kéo dài hơi tàng…
Lần này cả ba người Vũ Hành Vân, Lý Thu Thủy cùng Lý Thương Hải đều giật mình sau đó lại trầm mặt, hắn biết các nàng nghỉ gì liền lên tiếng.
– Muốn đến gặp hắn không, ta đưa các người đi.
– Có thật không…?
Lý Thu Thủy lên tiếng hỏi, Nguuễn Minh không trả lời mà quay qua Hàn Lâm đang chỉ huy đám thợ nói.
– Nhạc phụ đại nhân bên này giao cho ngươi nhé, ta đi có việc…, các nàng cố bám theo ta nhé…
Nguyễn Minh tiến tới ôm lấy Lý Thu Thủy và Vu Hành Vân vào lòng rồi nhìn tam nữ của hắn nói, sau đó hắn ôm hai người Vu Hành Vân phóng thẳng hướng tử trúc lâm mà bay, tam nữ cũng bay theo bám sát hắn.