Tại Hàn Phủ.
Trong phòng Nguyễn Minh, hắn đang ôm hai thân thể xinh đẹp trắng nõn không mãnh vãi che thân ngủ, Nguyễn Minh như mọi ngày tỉnh giất đúng giờ mà không cần báo thức, nhìn xuống hai thân thể xinh đẹp quyến rũ động lòng người của nhị nữ làm tà hỏa trong người nổi lên nhưng hắn cố gắn áp chế vì hôm qua hắn làm hai nàng ngất lên ngất xuống vì sung sướng, tuy hai nàng được Long Phượng Hổn Nguyên Kinh cải tạo thân thể trở nên mạnh mẽ hơn và tuvi cũng cao hơn trước nhưng vẫn không chịu được hắn, chỉ 3 canh giờ là các nàng ngất, Nguyễn Minh yêu thương nhìn hai nàng cuối xuống hôn vào trán hai nàng một cái rồi đứng dậy mặt đồ đi ra ngoài, bên ngoài cửa có hai nha hoàn đang đứng khi thấy Nguyễn Minh đi ra thì hai nha hoàn liền thi lể chào nhưng trên mặt lại đỏ hồng khá đáng yêu, cũng phải thôi tối qua hai người đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng rên rỉ to và tiếng da thịt va chạm phát ra từ bên trong thì nghỉ bằng mông cũng biết bên trong sảy ra chuyện gì nên mới như thế, Nguyễn Minh không để mà mĩm cười nói.
– Các ngươi có thể đi chuẩn bị nước tắm giúp ta được không.
– Vâng…thưa…thưa công tử…
Hai nha hoàn nhìn thấy nụ cười của hắn liền thất thần nhưng rất nhanh bình ổn lại nhưng giọng vẫn lắp bắp trả lời, một nụ cười của hắn thôi đã khiến trái tim hai nàng đập liên hồi, cả hai không dám nhìn hắn nữa mà vội vã đi chuẩn bị nước tắm, nếu nhìn nữa chắc hai nàng ngất luôn quá, Nguyễn Minh nhìn hai nha hoàn chạy đi mà mĩm cười rồi đi về hướng nhà bếp, phải nói Hàn Lâm đúng là rất có tâm cho hắn một căn biệt viện lớn cùng mười mấy nha hoàn nữa, đến phòng bếp cũng có 3 nữ trù sư, khi thấy hắn đến 3 nữ trù sư thi lể với hắn rồi tiếp tục chuẩn bị vật liệu nấu nướng, Nguyễn Minh thấy vậy liền vén tay áo lên nói.
– Các ngươi không cần nấu đâu để ta làm, hai vị thê tử của ta đã quen thức ăn do ta làm rồi.
Cả ba nữ trù kinh ngạc nhìn hắn tuy nam tử vào bếp nấu ăn tuy hiếm nhưng không phải không có, điều làm các nàng ngạc nhiên là thân phận của hắn, khách quý của lão gia và còn là một công tử gia tộc thần bí giàu có vì các nàng nhìn bộ đồ hắn đang mặc tuy không xa hoa nhưng tôn lên khí tức xuất trần cùng cao quý, mà một người như vậy lại biết nấu ăn, bỏ qua ánh mắt của ba nữ trù Nguyễn Minh bắt đầu nấu nướng, phải nói đã đẹp trai rồi thì làm cái gì cũng đẹp, mà Nguyễn Minh lại có tay nghề của thần trù nên những động tác đều hoa mỹ đẹp mắt, cả ba nữ trù nhìn hắn biểu diễn mà không chớp, một trong ba nữ trù lộ vẻ si mê nói.
– Minh công tử thật đẹp, thật tài hoa…
– Đúng vậy…, thật hâm mộ hai vị phu nhân của ngài ấy.
– Đừng mơ mộng nữa, người như Minh công tử không phải loại thường dân nhu chúng ta có thể với tới…, mà phải công nhận trù nghệ của Minh công tử rất cao.
Những nha hoàn đang rảnh rỗi thấy 3 nữ trù đứng ngoài phòng bếp thì hiếu kỳ đi đến hỏi nhưng khi thấy Nguyễn Minh đang nấu nướng thì thất thần đứng xem, có một nha hoàn nhiều chuyện chạy đi nói với những nha hoàn đang làm việc, mấy nha hoàn nghe vậy liền bỏ công việc chạy đến phòng bếp xem, chẳng mấy chốc cửa phòng bếp đã vây kín người, Nguyễn Minh không quan tâm tới họ và vẫn tập trung nấu ăn, mấy nha hoàn một vẻ si mê nhìn từng động tác của hắn, mà lúc này ở biệt viện bên cạnh Nguyễn Tinh Trúc đang chải đầu thì nha hoàn của nàng vội vàng chạy vào nói với giọng đứt quản.
– Tiểu…tiểu thư…tin…tin nóng…
– Tiểu Bích em làm gì mà hớt hãi thế, ma đuổi à.
Nguyễn Tinh Trúc quay lại cười đùa một câu, nha hoàn tên tiểu Bích hít một hơi để lấy lại bình tỉnh nói.
– Tiểu thư có tin nóng, Minh công tử tự tay vào bếp nấu ăn…
– Cái gì?, Minh công tử tự tay vào bếp!, nhanh tiểu Bích nhanh giúp ta chải đầu…
Nguyễn Tinh Trúc nghe vậy liền kinh ngạc vội vả chuẩn bị, rồi chay nhanh qua biệt viện bên cạnh mà không thèm để ý hình tượng tiểu thư khuê các, khi nàng chạy đến nhà bếp thì thấy một đám nha hoàn đang chen lấn nhau nhìn vào bên trong, Nguyễn Tinh Trúc thấy vậy liền lên tiếng.
– Các ngươi làm gì ở đây, còn không nhanh đi làm việc.
Đám nha hoàn thấy đại tiểu thư tới liền nuối tiếc mà tản ra về làm việc của mình, chỉ còn lại ba vị trù sư, Nguyễn Tinh Trúc đi tới nhìn vào bên trong liền thất thần sau đó trong mắt lộ vẻ si mê, phải nói hắn quá đẹp trai khó cưởng nổi, đặc biệt là lúc hắn tập trung vào một việc gì đó, nàng đang si mê nhìn hắn thì một mùi thơm bay vào mũi khiến nàng bừng tỉnh, mà lúc này Nguyễn Minh cũng đã nấu xong món cuối cùng, quay qua nhìn Nguyễn Tinh Trúc mĩm cười nói.
– Tinh Trúc tiểu thư tìm ta có việc gì, nếu tiểu thư chưa ăn sáng có thể cùng ăn với ta.
– Nếu như Minh công tử đã mời thì tiểu nữ cũng không có lý do gì từ chối…
Nguyễn Tinh Trúc mừng rở nhưng vẫn cố tỏ ra thục nữ nhúng người nói, Nguyễn Minh mĩm cười gật đầu rồi quay qua ba vị trù sư nói.
– Ba vị có thể giúp ta gọi nha hoàn dọn thức ăn giúp ta được không.
Hắn nói chuyện nhỏ nhẹ với giọng nhờ vả chứ không phải ra lệnh, vì kiếp trước hắn cũng là người sống tầng dưới của xã hội nên không khinh thường hay dè biểu ai cả, mà một phần cũng là do tính cách của hắn, cả ba nữ trù nghe giọng hắn mà cứ như được tắm trong gió xuân vậy, họ không thèm gọi nha hoàn mà tự mình dọn thức ăn ra cái đình ngoài hoa viên, Nguyễn Minh thấy vậy cũng không nói gì liền quay qua Nguyễn Tinh Trúc nói.
– Phiền Tinh Trúc tiểu thư ra kia đợi một lát ta đi gọi hai vị thê tử rội chúng ta ăn sáng.
– Vậy tiểu nữ ra đó đợi công tử.
Nguyễn Minh gật đầu một cái rồi đi về phòng, khi vào trong thì thấy nhị nữ đang chải tóc còn hai nha hoàn đứng nhìn với vẻ mặt khó sử, hắn thấy vậy liền hiểu lý do nên liền cho hai nha hoàn ra ngoài còn hắn đi đến cầm lấy lược mà chải tóc cho Khang Mẫn rồi đến Lý Thương Hải, hắn vừa chải vừa cười nói.
– Hai vị tiểu nương tử của ta càng ngày càng xinh đẹp nha.
– Hừ được cái dẻo miệng…
Cả hai nàng đều đồng thanh nói sau đó nhìn nhau cười khúc khích, sau một lúc chỉnh trang thì Nguyễn Minh nắm tay hai nàng đi ra ngoài, lần này hai nàng không mang khăn che mặt nên khi đám nha hoàn nhìn thấy liền kinh diễm trước vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của hai nàng, đến cả nữ nhân đã như vậy thì nam nhân sẻ thế nào khi thấy dung mạo của hai nàng chứ, cả ba người cùng nhau đi đến đình viện mà ở đó đã có Nguyễn Tinh Trúc chờ sẳn, khi nàng thấy nhị nữ thì lòng tự ti lại nổi lên vì nhị nữ quá xinh đẹp, nhị nữ nhìn ra biểu hiện của nàng liền đi đến nói chuyện với nàng, Nguyễn Minh mĩm cười ngồi vào bàn nói.
– Được rồi các vị mỹ nhân ăn sáng đi…
Nguyễn Tinh Trúc nghe hắn nói liền ngượng ngùng vì theo lời hắn thì nàng cũng có trong đó, Nguyễn Tinh Trúc vừa ngượng vừa gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, thịt cá vừa vào miệng thì hai mắt nàng liền mở to ngạc nhiên vì nó quá ngon nàng không kìm được mà tiếp tục ăn nhưng vì dữ hình tượng trước mặt người trong lòng nên cử chỉ rất từ tốn nhẹ nhàng, nhị nữ cũng bắt đầu ăn, vừa ăn vào miếng đầu tiên các nàng đã đoán ra là ai làm, Khang Mẫn hoạt bát lên tiếng.
– Để thiếp đoán nhé, những món này là chàng làm.
– Sao nàng lại đoán chắc vậy.
Nguyễn Minh cũng phối hợp nói, Khang Mẫn cười tươi nói.
– Trong thiên hạ này làm gì có ai nấu được món ngon như phu quân của thiếp chứ hihi…
– Đúng vậy…, không chỉ nấu ăn mà cả cầm kỳ thư họa chàng đều tinh thông, đặc biệt là cầm nghệ.
Lý Thương Hải cũng hùa theo, lúc trước nàng rất bình đạm nhưng từ khi yêu Nguyễn Minh nàng giống như thay đổi thành người khác, nàng trở nên hoạt bát tinh minh giống hệt thiếu nữ, Nguyễn Tinh Trúc ngồi bên cạnh nghe thì kinh ngạc không ngờ hắn còn tinh thông những thứ khác, nàng càng ngày càng tự ti rồi, Nguyễn Tinh Trúc im lặng vừa ăn vừa suy nghỉ khiến không khí trở nên hơi trầm, nhị nữ nhìn nàng mà che miệng cười khẻ vì cùng là nữ nhân nên hai nàng hiểu suy nghỉ của nàng, sau bữa sáng cả bốn người vẫn ngồi ở lương đình uống trà, từ nãy giờ Nguyễn Tinh Trúc không hề lên tiếng vẫn cứ im lặng, Khang Mẫn thấy vậy liền lên tiếng phá vở bầu không khí.
– Phu quân chàng tấu một khúc cho bọn thiếp nghe được không.
Lý Thương Hải gật đầu hùa theo còn Nguyễn Tinh Trúc ngước lên nhìn hắn với ánh mắt mong chờ, nàng cũng muôn biết cầm nghệ của hắn, Nguyễn Minh mĩm cười nhìn tam nữ nói.
– Vậy các mỹ nhân muốn nghe tại hạ thổi tiêu hay gãy đàn, và muốn nghe khúc gì.
– Thổi tiêu đi..
– Khúc “Hồng Chiêu Nguyên” đi…
Lý Thương Hải cùng Khang Mẫn lần lượt nói, còn Nguyễn Tinh Trúc thì dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn, Nguyễn Minh mĩm cười đứng dậy đi đến gần cây liễu to lớn rồi lấy ra Bích Ngọc Thiên Long tiêu đưa lên miệng bắt đầu thổi, hắn nghỉ nếu đã làm thì làm lớn nên hắn dùng chiêu “Tỏa Âm” trong truyền thừa của “Tiêu Thánh”, tiếng tiêu vừa vang lên liền tỏa ra khắp Hàn phủ, những người nghe được liền dừng công việc lại mà đứng thất thần lắng nghe, từ gia nô cho đến chủ tử đều bị cuốn vào bên trong giai điệu, ở xa đã vậy thì tam nữ ở gần bên cạnh thì đã chìm đắm trong giai điệu của nó, tiếng tiêu tiếp tục vang vọng trong không gian tĩnh lặng, vì là truyền thừa của Tiêu Thánh nên một khi Nguyễn Minh thổi thì đều thả hồn vào trong giai điệu nên mới có sức ảnh hưởng như vậy, sau khoản mười phút tiếng tiêu cũng kết thúc nhưng dư âm của nó vẫn vang vọng trong đầu mỗi người, mà tam nữ ở gần hắn nhất lại là người tĩnh lại nhanh nhất nhưng khi tĩnh lại thì thấy một cảnh tượng làm các nàng thất thần, đó là một cơn gió không biết từ đâu tới thổi cho những cành liễu đung đưa và kết hợp với hình tượng Nguyễn Minh vẫn để tiêu trên miệng lại thêm phong cảnh xung quanh kiết hợp lại với nhau tạo nên một cảnh đẹp vô cùng, phải nói là còn đẹp hơn tranh vẻ, Khang Mẫn cùng Lý Thương Hải tĩnh lại đầu tiên liền nhìn hắn với ánh mắt si mê nói.
– Thật đẹp trai…, phu quân giống như trích tiên hạ phàm vậy…
Nguyễn Tinh Trúc nghe lời nói của nhị nữ thì cũng hoàn hồn lại rồi nhìn hắn với ánh mắt si mê, nàng đã yêu hắn mất rồi, không có lời nói mật ngọt, không có lời tỏ tình nào mà chỉ cần một khúc tiêu, nàng đã bị hắn bắt mất hồn rồi, Nguyễn Minh thu lại Bích Ngọc tiêu đi đến lương đình chưa kiệp ngồi xuống thì Khang Mẫn cùng Lý Thương Hải đã nhào vào lòng hắn rồi, hắn cũng đem các nàng ôm vào lòng rồi cho hai nàng một nụ hôn trước sự chứng kiến của Nguyễn Tinh Trúc, nàng nhìn ba người kia tình tứ thì trong lòng hâm mộ, nàng rất muốn được hắn ôm như vậy hốn như vậy, càng nghỉ nàng càng đỏ mặt xấu hổ, nhị nữ nhìn thấy biểu hiện của Nguyễn Tinh Trúc liền mĩm cười rồi đi đến nói chuyện với nàng ném Nguyễn Minh qua một bên, hắn cũng không nói gì đi ra khúc sân trống trong hoa viên bắt đầu luyện đao, hiện tại trong đại sảnh Hàn phủ Hàn Lâm cùng phu nhân Nguyễn Thanh Sương vừa hồi hồn bởi khúc tiêu vừa rồi, Nguyễn Thanh Sương cảm thán nói.
– Quả là tuyệt khúc…, không biết là ai vừa thổi khúc tiêu này…
– Đúng là tuyệt khúc hiếm có trên thế gian, theo tiếng tiêu phát ra hình như là khu biệt viện phía tây, mà khú đó là biệt viện của Trúc nhi cùng Minh công tử!, chẳng lẻ Minh công tử là người tấu khúc này.
Hàn Lâm nghỉ đến đây liền kinh diễm, nếu như là vậy thì vị Minh công tử này cũng quá tài hoa rồi, không chỉ võ công cao cường mà còn tinh thông âm luật đến mức xuất thần nhập hóa, Nguyễn Thanh Sương cũng hùa theo nói.
– Nếu là vị Minh công tử kia thì có khả năng này.
Mà trong lúc hai người nói chuyện thì Hàn phủ cũng náo loạn một hồi vì khúc tiêu kia, khi các hạ nhân nghe ngóng thì biết được người tấu khúc tiêu kia là vị Minh công tử khách quý của Hàn gia thì liền ngạc nhiên và ngạc nhiên hơn nữa là từ trong miệng một nha hoàn trong biệt viện của Nguyễn Minh nói hắn còn nấu ăn rất ngón, từ đó lời đồn lan ra nhanh chóng, một truyền mười, mười truyền trăm, và đủ mọi thiêu dệt khiến tiếng tăm của Nguyễn Minh lan ra khắp phủ và có xu hướng lan ra bên ngoài, còn nhân vật chính của chúng ta vẫn không hay biết gì vẫn miệt mài luyện đao, còn tam nữ thì đã đi đâu mất tiêu, thật ra là nhị nữ bị Nguyễn Tinh Trúc kéo ra ngoài mua sắm, đúng là nữ nhân thời nào cũng vậy, đi mua sắm là thiên phú riêng của nữ nhân luôn rồi, chứng minh rỏ ràng nhất là các nàng đi từ lúc sáng sớm cho đến trưa mới về, và vừa về liền được thưởng thức tài nấu ăn của hắn, một ngày cứ thế trôi qua cho đến tối sau khi đi dạo cùng nhị nữ về tính cùng chúng nữ làm vài nháy thì hai nàng liền nói có việc liền về phòng mình làm hắn hầm hực về phòng, nhưng khi vừa về phòng hắn liền nhìn thấy trên giường mình có một người đang nằm phủ chăn kín từ đầu tới chân, vì hắn có thông thiên nhãn(hàng fake) nên có thể nhìn rõ ràng như vậy, hắn không cần đoán cũng biết bên trong là ai, nhưng làm hiếu kỳ là sao nàng lại chui vào chăn hắn, hắn cũng nghỉ đến khả năng nàng đã yêu hắn nhưng “đơn giản vậy sao”, Nguyễn Minh nghỉ đến hành động của nhị nữ lúc nãy liễn hiểu ra, hắn nhìn vào con dê bao trong chăn mà cười gian xảo, thịt dân đến tận miệng mà không ăn mới là ngu, hắn liền đi đến gần giường đưa tay sờ lên tấm chăn “vô cùng tình cờ” đụng đến cặp tuyết thỏ đang phát triển của Nguyễn Tinh Trúc khiến nàng đỏ mặt xấu hổ và hồi hộp, Nguyễn Minh vẫn giả vờ không biết nói.
– Ý cái gì đang ở trên giường mình vậy ta…, ừ mềm mềm rất thỏa mái…
Nguyễn Tinh Trúc trong chăn liên tục run rẩy, nàng đã ngượng ngùng đến mức chỉ muốn kiếm cái lổ chui xuống, Nguyễn Minh biết nàng da mặt mòng nên không đùa nữa mà đưa tay hất tấm chăn lên, lộ ra thân thể không mảnh vãi che thân của Nguyễn Tinh Trúc, phải nói thân thể nàng cũng rất đẹp, đôi bạch thổ đang phát triển cùng làng da trắng như tuyết, xuống dưới là tiểu phúc bằng phẳn không chút mở thừa, xuống dưới nữa là cạp đùi trắng ngần thon thả, ở giữa hai chân là vùng tam giác thần bị với vài cộng lông lưa thưa kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng tôn vẻ đẹp quến rũ, nhưng hiện tại trên mặt nàng đang hiện lên vể ngạc nhiên sau đó là lắng xoắn xuýt vì bị Nguyễn Minh hất chăn ra, Nguyễn Minh nhìn nàng như vậy thì cảm thấy rất đáng yêu nên giả vờ ngạc nhiên nói.
– Hả?…Tinh Trúc tiểu thư sao lại ở trên giường ta…
– Ta…ta…hức…hức…, thiếp…thiếp thích chàng, hãy cho thiếp được làm nữ nhân của chàng, cho dù phận thiếp thất cũng được…hức…hức…
Nguyễn Tinh Trúc nghe hắn hỏi liền gấp vì sợ hắn hiểu lầm mình là đảng phụ dùng thân thể quyến rũ hắn, gấp đến độ khóc luôn rồi, nàng lấy hết dũng khí bình sinh vừa nói vừa khóc, Nguyễn Minh thấy nàng như vậy liền đưa tay lau đi nước mắt của nàng rồi nhìn nàng với ánh mắt triều mến nói.
– Nàng đừng khóc, nhìn nàng khóc ta sẻ đau lòng lắm, ta cũng thích nàng mà.
Nói xong hắn liền cuối xuống hôn lấy môi nàng, hạnh phúc đến quá bất ngờ làm Nguyễn Tinh Trúc không kịp phản ứng nhưng hai tay vẫn vô thức vòng qua đầu ôm lấy cổ hắn, Nguyễn Minh sử dụng tuyệt kỹ đá lưỡi huyền thoại làm Nguyễn Tinh Trúc không chịu nổi mà bắt đầu động tình, hai tay hắn cũng đưa lên nắm lấy đôi bạch thỏ đang phát triển của nàng mà nhào nặn, hai người hôn cho đến khi Nguyễn Tinh Trúc thiếu khí mới rời môi nàng, hắn bắt đầu hôn xuống rồi ngậm lấy một bên vú nàng múc liếm khiến Nguyễn Tinh Trúc bị kích thích rên rỉ.
– Ưm…ư…sướng…ư…
Nguyễn Minh mút liếm cho đến khi hai núm vú đỏ chót của nàng căng cứng mới nhả ra rồi trường người xuống giữa hai chân nàng, hắn tách cặp đùi trắng nõn của nàng ra và xuất hiện trước mặt hắn là một u cốc hồng hào đang rỉ nước, hắn ngay lập tức áp mặt vào ngậm lấy u cốc mà mút liếm, hành động của hắn làm nàng giật mình nhưng chưa kịp nói gì thì khoái cảm ập tới khiến nàng sung sướng mà động tình rên rỉ.
– Ưm…a…sướng….sướng…quá…á..ư… nhanh…nhanh…chút nữa…ư…sướng….ư á…ư….áaaaaa…
Kỹ thuật của hắn quá điêu luyện khiến Nguyễn Tinh Trúc rất nhanh đã lên đỉnh tiết thân, từ trong tử cung nàng bắn ra một dòng dâm thủy bắn hết vào miệng Nguyện Minh, hắn cũng theo đó nuốt vào rồi ngẩn đầu lên nhìn Nguyễn Tinh Trúc đang thở dốc vì cao trào, Nguyễn Minh thấy thời cơ đã tới liền ẩn đi quần áo rồi nằm đè lên người nàng, để tiểu đệ trước cửa âm đạo của nàng sau đó nói vào tai nàng một câu.
– Ta vào nhé…
– Ưm…
Nguyễn Tinh Trúc đang cảm nhận cao trào nghe hắn nói liền ngượng ngùng ứng một tiếng chấp thuận, Nguyễn Minh tháy nàng cho phép liền áp thân xuống và tiểu đệ tách hai mép âm đạo từ từ đi vào cho đến khi đụng một tấm màng, hắn không do dự mà thúc mạnh một cái xuyên qua tấm màng mỏng kia.
– Áaa…đau…đau quá…
Nguyễn Tinh Trúc cảm nhận bên dưới như bị xé rách đau đơn hét lên, nước mắt nàng cũng chảy mà hai tay ôm chặt lưng hắn mà bấu mạnh, đồng thời bên dưới nơi hai người kết hợp cũng chảy ra dòng máu đỏ chót chứng tỏ nàng đã từ một thiếu nữ biến thành phụ nữ, Nguyễn Minh thấy nàng đau đớn liền không di chuyển mà cuối xuống hôn lấy môi nàng và hai tay cũng xoa hai vú nàng để kích thích nàng quên đi cơn đau, sau chục phút hắn thấy cơ thể nàng đã dãn ra liền bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng, Nguyễn Tinh Trúc lúc đầu còn đau đớn nhưng sau đó khoái cản ập tới khiến nàng rên rỉ.
– Sướng…á ư…sướng quá…á…phu…ư… quân…nhanh…ư…to…quá…ư…
Nguyễn Minh nghe tiếng rên của nàng thì càng nhấp càng nhanh, trong phòng vang lên những tiếng bạch bạch của da thịt va chạm cùng tiến rên rỉ sung sướng và tiếng thở dốc của nữ nhân.
– Phu…quân…á…sướng…ư a…thiếp…á…. thiếp…raaaaaaa….
Sau trăm cú nhấp cuối cùng Nguyễn Tinh Trúc đã lên đỉnh vu sơn mà tiết thân, từ trong tử cung nàng bắn ra một dòng dâm thủy tưới lên đầu quy hắn và hắn cũng nhấp một cái mạnh vào tận hoa tâm nàng rồi phun một dòng tinh dịch nóng hổi vào tử cung nàng khiến Nguyễn Tinh Trúc cong người sung sướng rồi vô lực nằm trên giường thở dốc, không phải hắn yếu sinh lý mới đó đã ra mà là hắn không muốn Nguyễn Tinh Trúc quá mệt vì dù sao đây cũng là lần đầu của nàng, mà quan trong hơn đó là hai con mèo rình trộm ngoài kia đang cần hắn chăm sóc đấy, Nguyễn Minh rút tiểu đệ ra khỏi âm đạo mê người của Nguyễn Tinh Trúc rồi cứ thế đứng dậy đi ra cửa, vừa mở cửa liền thấy hai nàng đang đỏ mặt đưa tai nghe lén, tuy hai nàng đã động tình nhưng vì đây là bên ngoài nên cũng không dám làm gì chỉ ghé tai nghe lén, khi thấy hắn mở cửa thì hai nàng giật mình nhưng không chạy mà ngược lại nhào vào lòng hắn, trước khi đóng cửa thì Lý Thương Hải phóng ra một đạo chỉ khí về hướng cái cây rồi mới đống cửa lại, khi cửa vừa đóng một thân ảnh rơi từ trên cây xuông, nhìn kỹ là một hắc y nhân và trên đầu hắn xuất hiện một lổ thủng bằng ngón tay, chính là luồn chỉ khí mà Lý Thương Hải bắn ra xuyên qua đầu hắc y nhân, nàng đã phát hiện ra hắn từ sớm nhưng thấy hắn không có hành động gì nên mặc kệ nhưng giò nàng chuẩn bị cùng phu quân đàm đạo nhân sinh thì đâu thể để hắn nhìn lén được, quay lại bên này, cửa phòng Nguyễn Minh vừa đóng không bao lâu thì bên trong lại vang lên tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc cho đến 3 canh giờ sau mới ngừng lại.