– Á…DÂM TẶC…
Mọi người nghe tiếng hét liền quay lại thấy một thiếu nữ tầm 18 tuổi, mày liễu mắt to tròn cùng lúm đồng tiền nhìn rất đáng yêu nhưng cũng rất xinh đẹp, nàng đang đứng trên bệ xe ngựa một tay chỉ thẳng về hướng Nguyễn Minh, một tay che miệng nhìn giống như nàng rất kinh ngạc vậy, mọi người thấy vậy liền quay lại hướng Nguyễn Minh kể cả nhị nữ, còn con hàng Nguyễn Minh cũng ngạc nhiên nhìn thiếu nữ kia vì hắn nhận ra nàng, nàng chính là mục tiêu hái hoa của thân thể này lúc trước nhưng chưa làm ăn được gì đã ngỏm, làm hắn ngạc nhiên hơn là tên của nàng.
“Ting. Nguỹên Tinh Trúc : luyện thể tầng 1 (92)”
Đó chẳng phải một trong những nữ nhân của Đoàn Chính Thuần trong nguyên tác sao, đúng là trùng hợp đến bất ngờ, Nguyễn Minh tuy ngạc nhiên nhưng rất nhanh trở lại bình thường, hắn thấy mọi người nhìn mình kể cả nhị nữ thì mĩm cười liên tiếng.
– Vị tiểu thư này, tại hạ chưa từng gặp tiểu thư vì sao ngươi lại nói ta là dâm tặc.
Mọi người nghe vậy liền bình thường lại vì họ nghỉ hắn nói đúng vì đây là lần đầu họ gặp hắn mà, nhị nữ sau lưng hắn cũng cảm thấy vậy vì một người ôn nhu quân tử như hắn thì làm sao làm ra chuyện này được (ít nhất các nàng nghỉ vậy), thiếu nữ Nguyễn Tinh Trúc nghe vậy liền đỏ mặt xấu hổ vì nàng để ý kỷ hắn đúng là có chút giống tên kia nhưng nhìn thế nào cũng không phải, tên hai hoa tặc kia tuy mặt có chút đẹp trai nhưng lại không bằng người trước mắt và khí chất cũng khác hoàn toàn mà vị công tử trước mắt võ công lại cao cường sao có thể là tên hái hoa tặc kia chứ, Nguyễn Tinh Trúc bước xuóing xe đi đến gần hắn, khi nhìn thấy hắn ở khoản cách gần nàng liền thất thần vì hắn rất đẹp trai cùng nụ cười mĩm ôn nhu làm tim nàng đập thình thịch, nhưng rất nhanh nàng đã hồi thần lại đi đến nhúng người thi lể như những tiểu thư khuê các mà trên mặt vẫn đỏ bừng một là vì xấu hổ hai là vì hắn quá đẹp trái khiến nảng động tâm, thiếu nữ đang độ tuổi xuân dể bị động xuân tâm trước trai đẹp, Nguyễn Tinh Trúc vừa thi lể vừa nói.
– Xin lỗi công tử vì lời nói mạo phạm kia, vì lúc trước tiểu nữ bị một tên hái hoa tặc nhắm vào nhưng hắn đã bị nộ bộc trong phủ đánh chạy, mà hắn có dung mạo khá giống công tử nên tiểu nữ có chút thất thố mạo phạm công tử, mong công tử đừng trách.
– Thì ra là vây…, cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi tại hạ cũng không để bụng đâu.
Nguyễn Minh ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới từ dưới lên trên thân thể nàng mà miệng vẫn nói khách sáo, Nguyễn Tinh Trúc thấy ánh mắt của hắn dán lên người mình thì cũng không hề phản cảm vì hắn dùng ánh mắt thưỡng thức không dâm tà hay tham lam nên nàng mới không phản cảm, lúc này tên trung niên quản gia kia chấp tay nói.
– Lúc nãy xin đa tạ công tử ra tay tương trợ, ta là quản gia của Hàn gia tên Hàn Bằng còn đây là đại tiểu thư của Hàn gia tên Nguyễn Tinh Trúc, không biết quý danh của công tử.
– À…tại hạ thất lể rồi, tại hạ họ Nguyễn tên một Minh, còn đây là hai vị thê tử của ta tên là Lý Thương Hải cùng Khang Mẫn.
Cả đám nghe thấy họ của hắn thì ngạc nhiên nhìn về Nguyễn Tinh Trúc vì họ Nguyễn cũng rất hiếm mà họ này chỉ xuất xứ từ phương nam, Nguyễn Tinh Trúc nghe thấy hắn cùng họ với mình liền đỏ mặt cuối đầu vì phong tục của người đại việt là khi cưới người cùng họ sẻ được hạnh phúc (cái này mình chế ra thôi nhé), Nguyễn Minh thấy biểu hiện của nàng thì trong lòng vui vẻ cười thầm, với ánh mắt nhìn gái của hắn thì nàng rất có hảo cảm với hắn, tuy kiếp trước bị gái lừa tình nhiều nhưng cũng mài dủa ánh mắt hắn và gái cổ đại đơn thuần hơn gái hiện đại nhiều, khi Nguyễn Tinh Trúc nghe hắn đã có thê tử thì ánh mắt đượm buồn không hiểu tại sao, quản gia Hàn Bằng nhận ra biểu hiện của tiểu thư nha mình liền thầm thở dài rồi chấp tay hướng Nguyễn Minh nói.
– Haha..Không biết Minh công tử cùng hai vị phu nhân đang đi đâu, nếu tiện đường thì chúng ta có thể đồng hành.
– Tại hạ đang cùng thê tử ra ngoài ngao du nên cũng không có mục tiêu gì.
Nghe Nguyễn Minh nói thì Hàn Bằng âm thầm vui vẻ vì tiểu thư nhà mình còn cơ hội, thời cổ đại thì tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường và theo Hàn Bằng thấy tiểu thư nhà mình hình như thích vị Minh công tử này và còn một lý do nữa mà hắn muốn tác hợp cho họ là vì Nguyễn Minh võ công cao cường có thể làm chổ dựa cho Hàn gia, Hàn Bằng liền nói.
– Niếu Minh công tử không chê có thể đến tệ phủ nghỉ ngơi cũng để chúng ta cảm tạ ơn tương trợ hôm nay…
Nguyễn Minh nghe vậy thì trong long cười to vì chưa thả câu cá đã tự động nhảy lên bờ, tuy trong lòng cười như vậy nhưng bên ngoài hắn vẫn tỏ ra nghiêm túc suy nghỉ, khiến cho Nguyễn Tinh Trúc sốt ruột chờ mong, sau vài giây hắn liền gật đầu đồng ý.
– Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh rồi, làm phiền Hàn quản gia cùng Tinh Trúc tiểu thư rồi.
– Hahaha không phiên, không phiêng…, Minh công tử là quý nhân của Hàn gia sao có thể nói phiền được…
Nguyễn Tinh Trúc thấy hắn đồng ý liền mừng rở, còn nhị nữ sau lưng hắn thì thở dài vì các nàng biết hắn định làm gì, hắn cái gì cũng tốt chỉ cái tính háo sắc là không tốt thôi, mà nhị nữ cũng không cấm hắn vì sức lực trên giưởng của hắn quá biết thái, hắn làm hai nàng ngất lên ngất xuống mà hắn vẫn sinh long hoạt hổ nên cả hai đạt được hiệp nghị chiêu mộ tỷ muội cùng nhau chống địch, thế là nhị nữ đi đến làm quen với Nguyễn Tinh Trúc tỷ muội tương lai của mình vì hai nàng biết Nguyễn Tinh Trúc không thể thoát khỏi tay của Nguyễn Minh, còn con hàng Nguyễn Minh nhìn cảnh tượng này cũng vui vẻ trò chuyện với Hàn Bằng, cứ thế cả đoàn lên đường, từ Hàn Bằng thì Nguyễn Minh biết được hiện tại hắn đang ở Quý Châu gần với đại lý cùng đại việt, Nguyễn Minh đang nghỉ cái tên Đoàn tra nam kia đang ở đại lý hay đang ngao du bên ngoài vì hắn xuyên đến 20 năm trước khi cốt truyện bắt đầu nên nguyên tác không thể dùng được, đoàn người đi đến khi trời sắp tối thì tới một tòa thành tên là Quý Châu thành (ta bịa ra đó vì không biết tên tòa thành nào ở Quý Châu cả), cả đoàn dể dàng đi vào trong thành dể dàng vì Hàn gia cũng là một phú hộ có tiếng trong thành, khi đoàn người đi đến một tòa phủ đệ to lớn mà trên công có ghi chữ Hàn Phủ, Nguyễn Minh nhìn cái phủ này rất quen mắt nên liền lục lại ký ức của chủ củ thân thể này, phải công nhận cái tên chủ củ của thân thể này đúng là nát cực kỳ, đến nơi mình sinh ra cũng không biết nhưng ít ra hắn vẫn còn nhớ nơi này vì chính nơi này là nơi hắn nhắm tới đầu tiên khi vừa mới vào nghề hái hoa tặc nhưng hoa đâu không thấy mà chỉ thấy thương tích đầy mình và ngỏm ngay sau đó, nên Nguyễn Minh mới có cơ hội đoạt xá trọng sinh. Khi đoàn người đến nơi thì một trung niên ăn mặt quý phái đi đến, nhìn là biết người đứng đầu Hàn phủ, Hàn Bằng thấy trung niên kia liền xuống ngựa đi tới chấp tay cung kính nói.
– Gia chủ, lão nô không làm nhục mệnh đã vẫn chuyễn hàng cùng bảo vệ tiểu thư an toàn.
– Tốt..ngươi làm tốt lắm, lát nữa sẻ có thưởng…, mà vị thiếu niên kia là ai vậy?
Người được gọi là gia chủ liền vui vẻ cười rồi hắn để ý đến thấy Nguyễn Minh thì tò mò hỏi, Hàn Bằng nghe vậy liền ghé vào tai gia chủ nói.
– Bẩm gia chủ, vị đó tên Nguyễn Minh là một cao thủ võ công cực kỳ cao cường, trên đường về chúng ta bị sơn tặc chặn đánh mà chính vị công tử này một mình giết mấy chục tên sơn tặc đấy, mà tiểu thư dường như có ý với Minh công tử.
Hàn Bằng không quên cho trung niên gia chủ kia một ánh mắt, trung niên gia chủ hiểu ý liền đi đến chấp tay với Nguyễn Minh nói.
– Bỉ nhân tên Hàn Lâm gia chủ Hàn gia, đa tạ công tử ra tay tương trợ bảo vệ tiểu nữ nhà ta.
“Ting. Hàn Lâm : Luyện Thể tầng 3 (chỉ có nữ mới có chỉ số hấp dẫn nhé)
Nguyễn Minh nhìn thấy tuvi của Hàn Lâm thì biết Hàn gia cũng không phải gia tộc thương nhân bình thường, Nguyễn Minh cũng không chậm trể mà chấp tay nói.
– Hàn gia chủ khách khí, chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi không đáng nhắc tới.
Lúc này từ trong xe ngựa Nguyễn Tinh Trúc cùng Lý Thương Hải và Khang Mẫn đi ra ngoài, mà khuôn mặt Nguyễn Tinh Trúc lúc này đỏ bừng cuối đầu đi tới lâu lâu liếc Nguyễn Minh một cái rồi lại đỏ mặt cuối đầu, Nguyễn Minh cũng ngạc nhiên không biết nhị nữ nói chuyện gì với nàng mà biến nàng thành như vậy, Hàn Lâm thấy biểu hiện của con gái liền vui mừng tuy hắn tính cho Nguyễn Minh làm con rể mình nhưng hắn vẫn để ý đến cảm nhận của con gái mà khi nhìn biểu hiện của con gái liền không còn cố kỵ gì nữa, Nguyễn Tinh Trúc đi đến ôm cánh tay Hàn Lâm làm nũng.
– Phụ thân…
Nhìn con gái làm nũng thì hắn biết tám chín phần mười là chuyễn có liên quan với vị công tử cao thủ này, Hần Lầm liền xoa đầu con gái rồi chấp tay với Nguyễn Minh nói.
– Mời Minh công tử vào phủ để chúng ta thiết yến cảm tạ…
– Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh rồi…
Nguyễn Minh nói một câu rồi nắm tay nhị nữ đi theo Hàn Lâm, Nguyễn Tinh Trúc đi bên cạnh Lý Thương Hải nhìn thấy Nguyễn Minh nắm tay hai nàng thì vô cùng hâm mộ vì lúc vừa gặp nàng đã có hảo cảm với hắn mà khi ở trong xe nhìn thấy dung mạo khuynh quốc khuynh thành của hai nàng thì Nguyễn Tinh Trúc bắt đầu tự ti và khi nghe nhị nữ nói về sự tài hoa của hắn thì càng làm nàng tự ti cùng động tâm, nhưng khi nhị nữ nói chuyện trên giường của hắn làm nàng ngượng chín mặt và cũng chờ mong vì trong giọng điệu của nhị nữ có nhiều chổ ám muội giống như ngầm ám chỉ tác hợp hắn với nàng vậy, đoàn người đi vào đại sảnh nói chuyện, lúc này một mỹ phụ có dung mạo xinh đẹp giống Nguyễn Tinh Trúc đi vào chào hỏi đám người Nguyễn Minh rồi đi đến bên cạnh Nguyễn Tinh Trúc ngồi, Hàn Lâm lúc này mới lên tiếng.
– Hàn mỗ một lần nữa cảm tạ Minh công tử ra tay tương trợ, vì chuyến hàng này liên quan đến sự tồn vong của Hàn gia nên vô cùng quan trọng.
– Hàn gia chủ không cần khách khí, nếu ta đoán không làm lần cướp đường này không phải ngẩu nhiên vì trong đám sơn tặc ta phát hiện tử sỉ bên trong, thường đám sơn tặc khi gặp cường địch thì sẻ bỏ chạy nên ta có thể khẳn định có kẻ nhắm vào Hàn gia.
Nguyễn Minh nói là sự thật vì lúc hắn giết lủ sơn tặc kia thì có khoản hơn 10 tên ánh mắt đầy tơ máu cùng không sợ chết nên hắn đoán chúng là tử sỉ, mà có thể huấn luyện được tử sỉ thì không phải thế lực bình thường có thể đào tạo ra, mọi người trong đại sảnh nghe vậy liền im lặng vì lời này của Nguyễn Minh là thật thì chuyện này rất nghiêm trọng, Hàn Lâm trầm mặt một hồi rồi đứng lên đi đến trước mặt Nguyễn Minh chấp tay nói.
– Nếu việc này là thật thì Hàn gia đang bị nguy cơ diệt gia, Hàn mỗ ở đây thay mặt Hàn gia cầu Minh công tử giúp đở…
“Ting. Phát động nhiệm vụ” trợ giúp Hàn gia thoát khỏi nguy cơ”
Nội dung : tứ hoàng tử của tống triều nhăm nhe gia sản của Hàn gia và sắc đẹp của Nguyễn Tinh Trúc, nhiều lần cầu thân đều bị từ chối khéo, vì ngại mặt mũi mà không ra tay cưỡng đoạt nhưng trong tối phái người chèn ép Hàn gia và phái tử sỉ cướp đồ. Ký chủ phải trợ giúp Hàn gia thoát khỏi nguy cơ này.
Phần Thưởng : 5000 KNB cùng thăng 1 cấp.
Thất Bại : đến gia đình nữ nhân của mình mà cũng không bảo vệ được đáng phạt, giảm 3 cấp.
Nguyễn Minh nghe hệ thống thông báo liền thầm đậu đen râu muốn hệ thống “cái gì mà gia đình nữ nhân của ta, ta còn chưa sơ múi gì mà”, nói gì thì nói có nhiệm vụ là ngon rồi, mà còn thưởng 5000knb nữa thì ngu gì không làm, Nguyễn Minh tuy trong lòng nghỉ vậy nhưng bên ngoài vẫn bộ dạng phong khinh vân đạm, hắn giả vờ suy nghỉ một chút rồi nhìn qua nhị nữ một rồi quay qua Hàn Lâm nói.
– Niếu Hàn gia chủ đã mời thì ta cũng không thể thấy chết mà không cứu.
– Đa tạ…, đa tạ Minh công tử…, người đâu mau mang đồ ăn ngon lên đây để ta tiếp đãi Minh công tử.
Hàn Lâm thấy vui mừng thiết yến chiêu đãi đám người Nguyễn Minh. Lúc này bên trong một phủ đệ xa hoa lổng lẩy, trong đại sảnh một tên nam tử ăn mặt sang trọng đang ngồi trên bảo tọa nhìn hắc y nhân đang quỳ bên dưới mà quát lớn.
– Một đám vô dụng, chỉ một chuyện nhỏ như vậy mà làm không xong.
– Xin chủ tử bớt giận, theo lời “nhất sát” thì người cứu thương đội Hàn gia là một cao thủ trong giang hồ, nếu đúng như lời “nhất sát”, một chiêu có thể giết mấy chục người thì chứng tỏ người này là tuyệt đỉnh cao thủ, thậm chí là Tiên Thiên cảnh cường giả.
Một tên trung niên hắc y đứng bên cạnh tên thanh niên ăn mặt hoa lệ nói, hắn là ám vệ của tên thanh niên này, tên thanh niên nghe tên ám vệ nói thì bình tỉnh lại nhìn tên ám vệ hỏi.
– Vậy ý ngươi là ta không nên động vào họ hả, và tiên thiên cảnh là gì sao ta chưa từng nghe qua?
– Đây chỉ là lời khuyên của thuộc hạ mà thôi, tuyệt đỉnh cao thủ trong giang hồ không hề sợ triều đính, chọc vào họ vô cùng phiền phức, còn nếu đối phương là Tiên Thiên cảnh cường giả thì chủ tử tuyệt đối không được đắc tội với họ, còn khái niệm về Tiên Thiên cảnh thì thuộc hạ cũng chỉ biết qua thư tịch cổ, nghe nói đạt đến Tiên Thiên cảnh có thể đạp không mà đi, phất tay diệt vạn quân vô cùng khủng bố.
Thanh niên nghe vậy liền run rẩy, phất tay diệt vạn quân là cái khái niệm gì chứ lại còn đạp không bay lên trời nữa chứ, nghe rất khó tin, tên thanh niền nhìn ám vệ hỏi lại.
– Ngươi có chắc chắn không…
– Tuy không chắc hoàn toàn nhưng cũng bảy tám phần mười, Tiên Thiên cảnh cường giả đã thoát khỏi phạm trù phàm nhân và đạt đến cảnh giới của tiên nhân rồi, mà thuộc hạ cũng dựa theo sự thật mà đoán ra thôi, thuộc hạ trong giang hồ cũng được xem là nhất lưu cao thủ và cũng đã nhìn thấy tuyệt đỉnh cao thủ ra nên mới suy luận ra.
Tên thanh niên ngồi trên bảo tọa trầm mặt, nếu thật theo ám vệ nói thì hắn không nên chọc đến những người này, còn về Hàn gia hắn nhất định phải tính sổ, hắn nhớ lại lần đầu gặp Nguyễn Tinh Trúc hắn đã bị mê mẩn bởi vẻ đẹp của nàng rồi, nên hắn muốn đoạt nàng cho bằng được và Hàn gia cũng là một nhà giàu có cũng có thể giúp hắn nuôi quân để tranh quyền đoạt vị.
– Chủ tử…
Thanh niên đang suy nghỉ thì một hắc y nhân nữa xuất hiện, thanh niên nhìn hắc y nhân phun ra một chữ.
– Nói…
– Bẩm chủ tử…, bên phía Hàn gia có dị dạng, thương đội Hàn gia đã về đến phủ mà còn xuất hiện thêm 3 người 1 nam 2 nữ đi theo, gia chủ Hàn gia đối với 3 người kia vô cùng khách khích và cung kính.
– Bẩm chủ tử ba người đó chính là người giết tử sỉ của chúng ta.
– Rầm…ngươi nói cái gì?
Tên thanh niên đã tức giận đập bàn quát, nếu 3 người kia thật là cường giả thì những việc hắn làm trước tới bay đều thành công cốc sao, ở vài ngày đi còn được, nếu cả ba nhận lời mời làm môn khách của Hàn gia thì nguy, mà theo lời ám vệ nói thì cả 3 người đều còn rất trẻ tuổi, nếu tên nam nhân kia nhắm trúng Nguyễn Tinh Trúc thì sao, tên thanh niên được gọi là chủ tử này trầm mặt suy nghỉ, tìm đối sách, tên hắc y trung niên đứng bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng.
– Chủ tử nghe thuộc hạ nói một câu, trước thực lực tuyệt đối mọi âm mưu quỷ kế đều vô dụng.
– Ta hiểu rồi, các ngươi lui xuống đi..
Tên thanh niên đứng dậy lên tiếng rồi đi về phòng, các ám vệ cũng lui xuống trở về để lại căn phòng chỉ còn sự im lặng.