Edit: Tiểu Meo Meo
Beta: Sa Nhi
================
Nhìn dáng vẻ Mạnh Nhạc Nhạc cúi đầu yên lặng suy nghĩ, Trần Kiến Bạch không hiểu sao vô cùng vui vẻ, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của hai người.
Không thể không nói, tuy rằng Trần Kiến Bạch đã 32 tuổi, nhưng suốt ngày làm việc trong phòng thí nghiệm, lại được Viện nghiên cứu và Trần gia bảo vệ chặt chẽ, chính điều này đã khiến cho mắt nhìn người của anh khá đơn giản.
Anh nghĩ rằng người mà đích thân Tề Ngọc đưa đến Cửu viện chắc chắn đã được điều tra kỹ càng. Hơn nữa người này có thể tiếp xúc một cách bình thường với anh, vậy chắc chắn lai lịch đã bị Trần gia điều tra một lượt, mà Mạnh Nhạc Nhạc lại tự nguyện làm chuyện này với anh, vậy hẳn là phải có ý gì với mình.
Huống hồ hai người đã làm chuyện vợ chồng với nhau rồi, chịu trách nhiệm là điều cần thiết.
Anh nghĩ thầm trong lòng:
Ừm, tuy rằng tính cách không phải quá ngoan ngoãn, đôi khi còn hơi bướng bỉnh, nhưng rất thiện chí giao tiếp giải quyết, cực kỳ thông minh, thấu đáo, thích nghiên cứu khoa học, lý trí, làm thí nghiệm cũng rất nỗ lực.
Tuy có nhỏ tuổi hơn mình một chút, nhưng nếu tuổi lớn hơn tí nữa thì lại khá đáng thương…
Chờ sau khi kết hôn rồi, nhỡ cô ấy làm thí nghiệm gặp trục trặc gì đó thì mình còn có thể giúp cô ấy một tay.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, thấy thế nào cũng rất hợp lý.
Trần Kiến Bạch trong lòng đã sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy rồi lại bắt đầu xoắn xuýt nghĩ xem nên đi tuần trăng mật ở chỗ nào, nghĩ mãi không được, cuối cùng anh lên tiếng hỏi:
“Em cảm thấy London thế nào?”
“Ồ, em chưa đi đến đó bao giờ, nhưng mà hình như cũng khá được, có tháp Elizabeth, cung điện Buckingham, bảo tàng Anh… đều rất nổi tiếng, em cũng nghe danh đã lâu.” Vấn đề này bị anh hỏi quá bất ngờ, Mạnh Nhạc Nhạc đành phải gác lại chuyện đang nghĩ dang dở, nghiêm túc trả lời.
“Có 6 trường đại học đẳng cấp thế giới ở London, chung quanh còn được bao bọc bởi rất nhiều phòng thí nghiệm cao cấp, mấy người bạn của tôi cũng ở đó, đến lúc đó có thể đi tham quan một vòng, ngắm nhìn những dụng cụ khoa học cổ xưa nhất trêи thế giới và cả những dụng cụ hiện đại tiên tiến nhất, còn được nói chuyện cùng những nhà khoa học tài giỏi nhất…”
Mắt Mạnh Nhạc Nhạc sáng lên, tuy rằng không biết khi nào bọn họ mới đến đó, nhưng cô đoán đó hẳn là lúc tổ chức hội nghị về khoáng sản.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy chắc chắn là thế rồi. Hội nghị tiếp theo được tổ chức ở London, đến lúc đó cô cũng sẽ có cơ hội đến đó, có lẽ Trần Kiến Bạch sẽ đi cùng Tề Ngọc, nghĩa là ba người bọn họ sẽ cùng đi.
Đây là lộ trình đã được lên kế hoạch từ trước, cô không những được mặc sức tưởng tượng, còn có thể nêu ra ý kiến của mình nữa.
“Nói không chừng còn có thể hợp tác cùng với vài nhóm nghiên cứu nổi tiếng, tôi rất hứng thú với sự kết hợp giữa Big data và khoa học vật liệu, nghe nói nơi đó có những nhóm nghiên cứu phát minh giỏi nhất trêи thế giới…”
Nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của Mạnh Nhạc Nhạc, trong lòng Trần Kiến Bạch cũng khấp khởi vui mừng, vấn đề tuần trăng mật coi như đã đã thành công một nửa, anh lại nghĩ ngợi, vẫn hơi lo lắng về vấn đề tuổi tác của mình, bèn hỏi tiếp:
“Em có cảm thấy tuổi của tôi hơi lớn rồi không?”
Mạnh Nhạc Nhạc giờ mới nghĩ đến chuyện anh đã 32 tuổi, sau lại nghĩ đến hội nghị về khoáng sản, lòng bỗng nhiên hiểu ra… Trần Kiến Bạch là đang lo lắng tuổi của anh lớn sẽ ảnh hưởng đến tư duy nghiên cứu khoa học, sợ mình không chiếm được phiếu bầu trong hội nghị sao?
Là một học sinh đã nhiều lần được anh giúp đỡ quan tâm, cô đương nhiên muốn động viên anh rồi:
“Đâu có, tuổi của anh bây giờ chính là thời điểm tốt nhất (để làm nghiên cứu khoa học), còn có rất nhiều thứ đã chuẩn bị thỏa đáng (trình độ, kiến thức, dự án). Tài giỏi như vậy, là em thì nhất định sẽ (bầu) chọn anh.”
Trần Kiến Bạch nghe được thì vui mừng suýt nữa đã nhảy dựng lên.
Đúng vậy, hiện tại với anh chính là thời điểm tốt nhất để kết hôn. Tài chính, nhà cửa, kế hoạch tuần trăng mật đều đã chuẩn bị tốt, cô còn chính miệng nói sẽ chọn anh, đây chính là đồng ý còn gì!
Quả nhiên, nghiên cứu khoa học nói cho chúng ta biết, chỉ cần kế hoạch khả thi thì chắc chắn sẽ thành công. Tuy rằng bọn họ mới quen biết không lâu nhưng đã vô cùng “thấu hiểu” và “ăn ý”. 😶
Hai người mỗi người một câu, ông nói gà bà nói vịt hứng thú bừng bừng. Đến khi kết thúc thời gian ẩn thân đã cảm thấy rất đắc ý hài lòng về nhau, thậm chí còn cảm thấy nói chuyện còn chưa đã.
Trêи đường đi đến bệnh viện Quân khu, hai người còn đang mải nghĩ ngợi lung tung, chủ đề nói chuyện phiếm chuyển thành các Viện nghiên cứu quốc gia trêи toàn thế giới.
Trần Kiến Bạch cảm thấy đi tham quan Viện nghiên cứu cũng là một ý hay, trêи thế giới có nhiều Viện nghiên cứu như vậy, đối với anh mà nói cũng rất có ích.
Có khi đi một vòng về thì cũng có con luôn rồi. Đến lúc đấy vừa vặn một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ.
——————–
Sau khi đến bệnh viện hai người đành phải tạm thời tách ra, vết thương của Trần Kiến Bạch nghiêm trọng hơn nên cần phải kiểm tra riêng trước.
Trước khi làm kiểm tra, anh dặn dò Mạnh Nhạc Nhạc chờ anh làm xong rồi hãy cùng về Viện nghiên cứu. Đám người xấu kia vẫn chưa bị xử lý hoàn toàn, cô ở một mình sẽ rất nguy hiểm.
Mạnh Nhạc Nhạc nhướng mày rất muốn nói rằng, anh hai à, không có anh tôi mới an toàn đấy, bọn người xấu kia mới là kẻ phải sợ hãi.
Nhưng được người khác quan tâm vẫn làm cô không khỏi cảm động, thành ra chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cô quá dễ thương, chọc trúng điểm rung động của Trần Kiến Bạch, anh không nhịn được vươn tay xoa xoa đầu Mạnh Nhạc Nhạc, ba bước gộp thành hai đi vào phòng kiểm tra.
Vương Cách Trí đứng ở cửa phòng kiểm tra quả thực buồn cười gần chết, tên Trần Kiến Bạch này ra vẻ cái gì vậy, còn khoa trương hơn cả lúc bệnh tình nguy kịch nữa.
Hai người cũng coi như bạn bè lâu năm, vừa đi vào phòng kiểm tra hắn đã mở miệng hỏi:
“Bạn gái cậu à?”
Trần Kiến Bạch mỉm cười, kiêu ngạo đáp:
“Vị hôn thê.”
Vương Cách Trí kinh ngạc, ôi trời, đây đúng là đốt cháy giai đoạn, cẩu độc thân lâu năm một đường thăng tiến mà.
Trong lúc hỏi han bệnh tình, vẻ mặt Vương Cách Trí cứ ngày càng lộ rõ vẻ cợt nhả:
“Sau khi trúng dược đã làm bao nhiêu lần?”
“Một lần.”
“Làm trong bao lâu?”
“Thủ ɖâʍ 20 phút, làʍ ȶìиɦ 50 phút, sai số 2 phút.” Trần Kiến Bạch nghiêm trang trả lời, nếu không phải mặt anh đỏ như tôm luộc thì đúng là chẳng khác gì báo cáo kết quả thực nghiệm.
“Uầy, khá đấy, đúng là lão xử nam uy phong.”
Trần Kiến Bạch trừng mắt nhìn Vương Cách Trí một cái, tên này có thể chuyên nghiệp hơn được không?
===================
29.01.2021