Chương 9 : Kiểm tra tư chất ! PHẾ VẬT !!!
Từ lúc Thiên Long bị ăn hành bất tỉnh đến giờ đã được ba ngày. Ngay bây giờ trong một căn phòng của Thanh Tuyết, cả căn phòng đều mang một màu xanh lam thích hợp với tính cách của nàng. Trong phòng có một bàn tròn cùng bốn cái ghế bằng gỗ, một cái giường chỉ đủ hai người nằm, trên giường có một tên đẹp trai ngưu bức nhưng trên người băng bó như một xác ướp. Ở lưng, bụng, ngực ,cánh tay và cả hai chân luôn vì chỉ mặc một cái quần cộc vừa hết đầu gối một chút nên dễ nhìn biết rồi. Ngược với cả thân băng bó thì khuôn mặt lại ngủ như chết đầy vẻ thoải mái như quay tay cả ngày mệt rồi ngủ ấy, nhưng giấc ngủ không kéo dài bao lâu thì hai mi mắt lười biếng từ từ mở ra, hắn ngáp dài một cái cảm thấy cử động không được rồi nói :
– OÁPPP … Ủa sau không cử động được vậy ? Các nàng đâu rồ… Ây daz đau đau uiui đau.
Thiên Long chưa nói hết câu thì cảm giác cả cơ thể chịu sự đau đớn truyền khắp nơi, ngay khi cơn đau đớn qua đi thì hắn dò xét ra thì mừng thầm nghĩ ” haizz cũng may không bị thương ở đầu và tiểu đệ đệ với hai trứng rồng, phù nếu bị thương đệ đệ chắc thà chết còn hơn, nếu không thể ăn thịt thì sống làm gì ” (Tác :Thân thể không lo chỉ lo tiểu đệ thì chỉ có hắn. Sợ là cả vũ trụ chẳng ai như hắn. Người ta chỉ nghĩ việc thân thể tốt để tu luyện ít ai quan tâm đến tiểu đệ của mình lắm. Đúng là sau này nên buff max cho). Hắn đang thầm mừng thì cánh cửa phòng từ từ mở ra, gặp ngay ngũ đại mỹ nhân không cần kể cũng biết là ai rồi : Ngọc Lan (Bách Ngọc Lan sẽ gọi là Ngọc Lan), Ngọc Nhi, Tuyết Nhi (Đã xác lập quan hệ nên gọi cho dễ nghe), A Tú, A Điệp bước vào thì các nàng gặp hắn mở mắt thì bước nhanh vào. Mà nhanh nhất vẫn là Ngọc Nhi và Tuyết Nhi ; Ngọc Nhi thì ngồi vào đầu giường cầm tay hắn vuốt vào má hồng của nàng còn Tuyết nhi càng bạo hơn nằm xuống chui vào một bên tay khác để đầu tựa lên trong lòng ngực của hắn như một con mèo vậy, được một hồi thì hắn định nói gì thì một tiếng nói làm hắn và hai nàng đỏ mặt.
– Khục … Ôm ấp đủ chưa. Nữ nhi lớn mà còn ôm một tiểu phu quân như vậy thì ra thể thống gì nữa !
Người nói ra là Ngọc Lan, rồi mặt nàng cũng hơi đỏ. Nếu lúc nãy không có ai thì nàng dám chắc cũng sẽ bay vào ôm hắn thôi nhưng khi thấy hai nàng trước mình một chút cũng có nơi tiếc nuối, ôn nhu có chút đùa nói. Hai nàng A Tú cũng biết chính mình yêu hắn nhưng vì thân phận nên chỉ nghĩ là yêu đơn phương thôi. Cả căn phòng chìm vào im lặng, có thể nói nếu một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Một khắc (15′) sau thì hắn mở miệng giải vây bầu không khí nói.
– Chào nhạc mẫu, chào A Tú, A Điệp … hắc hắc, chào hai vị nương tử đại nhân. Làm phiền các nàng rồi ! Ngọc Nhi, ta đã ngủ bao lâu rồi sao cảm giác như mình ngủ khá lâu thế ?
Ngọc Nhi nghe hắn hỏi thì ôn nhu thêm một chút hờn dỗi nói :
– Ân, chàng nói hay quá ha ! Bất tỉnh ba ngày mà nói nói là ngủ hả ? Chàng làm người ta lo lắng lắm biết không ?
– Chàng sau này cứ ở đây đi thiếp sẽ bảo vệ chàng, không cần phải đi đâu cả tránh bị thương nha.
Ngọc Nhi vừa nói xong thì Tuyết nhi cũng lo lắng nói, đối với nàng vậy là đủ rồi. Từ lúc gặp hắn đến nay nàng đã dừng triệt để việc tu luyện lại, với tu vi hiện tại nàng sống ít nhất cũng mấy trăm năm nhưng còn hắn không có một chút tu vi thì sống được bao nhiêu năm chứ nên nàng dừng ngay tu luyện lại có thể cùng hắn sống đến chết, câu nói tiếp theo của Ngọc Lan làm nàng mừng rỡ.
– Tuyết Nhi ngốc, nam nhân là chí tại bốn phương. Tương lai còn xa, không thể bắt hắn đứng tại một chỗ được ! À mà còn khoảng một tuần nữa là đúng ngày những thiếu niên 10-15 tuổi trong thành sẽ kiểm tra tư chất đấy. Long Nhi có thể đi thử xem sao ? Nếu tư chất tốt sẽ có thể tu luyện, con cũng không nên dừng việc tu luyện chứ nếu hắn gặp phải cường giả thì con cũng có thể giúp đỡ chứ.
Hắn nghe Ngọc Lan nói xong càng giật mình, Tuyết Nhi vì mình mà dừng tu luyện lại, mà mình thật vô dụng như vậy. Haizz, hắn đưa tay ra ôm nàng chặt vào ngực nói :
– Tuyết Nhi, nàng không nên vì ta mà dừng tu luyện chứ ?
Nàng được hắn ôm vào cùng không giẫy giụa mà hưởng thụ cảm giác ngọt ngào này, được một chút thì đôi môi anh đào cong lên cười làm chúng nhân điên đảo ôn nhu nói :
– Chỉ cần bên chàng với các nàng là thiếp không cần gì thêm cả.
Hắn cười nhẹ rồi điềm mật ôn nhu nói.
– Nha đầu ngốc này, vậy nàng phải nghe lời ta mau chóng tu luyện lại không thì ta sẽ không thương đâu, tu vi càng cao thì nữ nhân sẽ đẹp hơn ! Nếu nữ nhân khác mà đẹp hơn nàng thì ta sẽ bỏ nàng mà theo nữ nhân khác nha ?
Nàng nghe hắn nói theo nữ nhân khác thì không sao nhưng hắn bỏ nàng thì hai hàng lệ cứ như suối tuôn ra khóc nói :
– Huhuhu ô ô… Hức hức… Hức hức.. Thiếp sẽ nghe theo lời chàng, nếu chàng có nữ nhâ…n khác cũng… Cũn….khô…ng sao nhưng đừng bỏ thiế..p được không ..hức hức… Ô ô.
– Vậy nàng nghe theo là tốt rồi, đừng khóc nữa nha ta tặng nàng một món quà.
– Ngô —-
Hắn vừa nói xong liền đưa môi mình chạm vào đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng mà xâm nhập vào làm nàng rên lên một cái rồi thấy hắn đã môi kề môi, lấy đi nụ hôn đầu của nàng nhưng nàng cũng cảm thấy như mật ngọt vậy, không kháng cự mà cho hắn hôn mình. Hắn càng bá đạo hơn trực tiếp đưa lưỡi mình vào trong nhưng bị hàm răng ngọc của nàng chặn lại, nàng cảm thấy có gì đó ở ngay hàm răng mình có gì muốn xâm nhập liền biết là gì liền mở hàm răng ra cho lưỡi hắn luồn vào, hắn đúng là đại hỉ. Từ khi sống ở trái đất rồi đến đây vẫn là F.A chưa một lần hôn nhưng nhờ kinh nghiệm việc quay tay, xem Jav, S-x, Hentai nên cũng có chút kích thích. Lưỡi hắn luồn vào trong miệng Tuyết nhi như một con tiểu xà quấn quýt tìm kiếm lưỡi ngọt của nàng, khi cả hai cái lưỡi gặp nhau liền quấn quanh vào với nhau. Liếm mút nước bọt của nàng thì hắn cảm thấy như đang hút mật vậy, quá ngọt ngào. Cứ liếm mút nhau một hồi, hai đầu lưỡi mềm gặp nhau cứ quấn quanh như hai con tiểu xà giao phối. Ôn nhu hôn nhau một hồi thì thấy nàng khó thở hắn mới chịu buông ra, những dòng tơ bạc kéo dài ra khi cả hai rời nhau, hai mặt đối nhau ôn nhu thỏa mãn, vui mừng làm nàng đỏ mặt đến cả mang tai rồi nàng bạo hơn đưa môi mọng của mình vào hắn, hắn không ngờ nàng lại bạo gan như vậy rồi cũng đưa lưỡi mình quấn lấy nàng triền miên hôn, nhưng không để ý tới vẫn còn 4 người đang nhìn mình mặt đều đỏ lên hết. Được một khắc thì đã quá giới hạn không thở được mới buông ra ôn nhu nhìn nhau, đột nhiên tay của hắn như có một người giật giật nhẹ, nhẹ nhàng quay sang thì thấy Ngọc Nhi mặt đỏ nhìn mình, hắn mới bừng tỉnh là đang hôn nhau trước mặt nữ nhân khác. Quá kích thích, quá ngọt ngào, còn Tuyết nhi cũng giật mình thẹn thùng, xấu hổ dụi đầu vào ngực hắn không dám ngước lên.
Hắn đưa tay chạm đến cái cằm Ngọc Nhi rồi kéo nàng về phía mình mà kích hôn, nàng bị hắn hôn môi thì cả thân người như mềm nhũn ra, nàng đưa tay chụp hai bên má hắn làm hai đôi môi càng dán chặt hơn, cả hai không hẹn mà đưa lưỡi mút lưỡi đối phương, quấn qua quấn lại hấp mút mật ngọt của nhau … Được một hồi thì hơi khó thở nên dừng lại rời môi nhau kéo ra những sợi tơ bạc trên môi, ôn nhu nhìn nhau mãn nguyện. Ba nàng Ngọc Lan thấy cảnh này liền không chịu nổi, Ngọc Lan ho khan một cái rồi đùa giỡn nói
– Khục khục … Mắt ta đui rồi ! Các ngươi dừng cái Tình Chàng Ý Thiếp lại đi, muốn làm hai tiểu nha đầu ngốc này khỏi lấy phu quân sao ?
– Ân, vậy càng tốt để hai nàng không đi theo người khác, phải để hai nàng cùng nữ nhi với muội muội đều thuộc về phu quân ! Đại sắc lang ! Đại hỗn đản này thôi ! Vậy ý hai người thì sao A Tú, A Điệp ?
Ngọc nhi hỏi làm hắn và ba nàng Ngọc Lan giật mình, hắn và Ngọc Lan thì chỉ kinh ngạc còn hai nàng A Tú xấu hổ đỏ mặt cúi đầu xuống muốn kiếm lỗ nào chui thiệt sâu vào. Quá xấu hổ thẹn thùng, cũng đúng, đích thực hai nàng cũng yêu hắn, hắn nghi hoặc ôn nhu hỏi Ngọc Nhi :
– Nương tử nàng nói gì vậy ? Nàng chịu chung phu quân sao ? Nàng hỏi vậy hai nàng ấy có chịu không ? Hai nàng như vậy đâu được, còn phải tìm người mình yêu thật lòng nữa chứ ?
– Ân, thiếp chỉ cần trong chàng có thiếp là được rồi ! Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chỉ là nam nhân ấy ra sao. Nhưng còn chàng thì khác tuấn tú mỹ nam như vậy, cũng đứng nhất nhì trong thiên hạ nha, thêm tính cách ôn nhu vì thiếp mà như vậy chắc chắn chàng sẽ không bạc đãi các nàng đâu.
– Ân, ta sẽ yêu thương các nàng mãi mãi không bao giờ phụ nàng đâu ! Các nàng là lão bà, nương tử của ta, ta đều nghe theo các nàng, chiều chuộng các nàng, dù muốn ta chết cũng được … Chỉ là … là các nàng chỉ có một nam nhân là ta, ta không muốn các nàng vào tay kẻ khác.
Hắn nói xong cả khuôn mặt buồn bã xuống cực độ (là thật không phải diễn) như một cây kim xuyên qua người đau nhói, hắn rất ích kỷ không cho ai đụng vào các nàng, đôi mắt như muốn rơi lệ quả thật ai nói nam nhân không thể rơi lệ, máu chảy thành sông, đầu rơi xuống đất cũng không rơi lệ. Chỉ có những người nữ nhân của hắn mà hắn rơi lệ thôi.
Thấy hắn như đang bị kim châm đau nhói, buồn bã sắp rơi lệ nàng ôm chặt lấy hắn vào cặp hung khí của nàng mà khóc năn nỉ.
– Hức hức … Thiếp sẽ không bao giờ cho ai chạm vào cả chỉ cho chàng thôi, nên chàng đừng buồn nha. Chàng muốn gì cũng được nha?
– Cảm ơn nàng. Ta … ta không buồn nữa ! Còn bây giờ thì để ta hỏi hai nàng ấy nha.
– A Tú, A Điệp, ta không ép buộc hai nàng, hai nàng có thể tìm người mà mình yêu thật lòng mà, vậy hai nàng có nguyện ý làm nương tử ta chứ ? Không muốn cũng không sao ?
Hai nàng nghe hắn hỏi chỉ dám gật gật đầu đồng ý không dám nói, quá xấu hổ.
Hắn thấy vậy cũng liền hướng tới Ngọc Lan hỏi :
– Nhạc mẫu đại nhân, không biết ý ngài sao ạ, tiểu tế nhất định sẽ mãi mãi yêu các nàng.
– Hừ, ngươi còn hỏi ư, cả hai nữ nhi của ta cũng theo ngươi, giờ hai nàng ấy cũng như nữ nhi của ta cũng bị ngươi cướp rồi vậy ai sẽ lo cho ta hả ?
– Vậy là ngài đồng ý rồi sao ? Tiểu tế sẽ phụng thị cho nhạc mẫu bất cứ việc gì ngài muốn, ta và các nàng sẽ ở cùng với ngài.
– Ừm. Coi như ngươi nói đấy, ta muốn gì cũng được, nhớ lấy, còn bây giờ thì ta muốn về phòng nghỉ một chút. Cứ ở đây chắc ta bị các ngươi hại chết.
Nói rồi nàng quay đi, hai nàng A Tú cũng đi theo để lại hắn và Ngọc Nhi, Tuyết nhi ôm nhau ngủ.
Cứ vậy qua một tuần hắn luôn ôm một lượt bốn em (lành vết thương rồi), thỉnh thoảng kích hôn xoa bóp cặp hung khí của các nàng, được một lúc thì Ngọc Lan ngoài phòng gõ cửa nói.
– Ôm xong chưa ? Đến giờ rồi, đã một canh giờ rồi, những người khác cũng kiểm tra gần xong rồi đấy.
– Ân, ra liền.
Cả bốn người hắn, Ngọc nhi, tuyết nhi, Ngọc Lan bây giờ đã xuất hiện tại một quảng trường giữa thành. Sau khi nghe một lão giả đứng trên quang trường gọi tên mình cũng đi lên đứng trước một cục linh thạch màu trắng trong suốt lớn bằng một tráng hán, hắn đưa tay chạm lên linh thạch một hồi thì thấy một màu đỏ xuất hiện nhưng rất nhỏ chưa đến một ngón tay thì lão giả phán cho một câu không tỏ ra bất kỳ vẻ gì :
– Huyết mạch : Không có, tư chất Hỏa phẩm chất siêu kém (Chia làm : Sơ cấp (bự bằng bàn tay), Trung ,Cao, Thượng cấp).
– Cái gì ? Không bằng cả Sơ cấp !
-Đúng là phế vật mà.
– Mà hắn là ai vậy.
-Hừ, không cần biết, chỉ biết hắn là phế vật thôi.
– …
Lão giả phán cho hắn xong, thì chúng nhân bàn tán xôn xao Phế vật, hắn thật không ngờ mình lại phế như vậy đành lặng lẽ đi xuống rồi nhìn các nàng một cái rồi nhún vai lắc đầu rời đi. Kiểm tra vẫn tiếp tục, một thiếu niên mặc y phục của Quách gia đi lên đặt tay vào linh thạch đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa kèm theo một con hổ lửa, ngọn lủa lớn gần bằng 2/3 linh thạch, lão giả liền vui mừng khom lưng trước thiếu niên nói.
– Huyết mạch : Hỏa Linh Hổ, tư chất Hỏa phẩm Cao cấp. Chúc mừng công tử.
– Người đó là Tứ thiếu gia của Quách Gia thì phải.
– Đúng đúng, hình như là Quách Hào thì phải.
– Haizz, Quách gia lại có thêm một thiên tài nữa rồi.