Diêm Thần đóng cửa phòng tắm lại, bắt đầu giải thoát vật nóng hừng hực giữa hai chân.
Anh nhắm mắt lại, trước mắt đều là hình ảnh Minh Mị, thật là muốn làm cô. Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng, Diêm Thần nhớ lại hình ảnh tuyệt mỹ tối qua, giải quyết qua loa người anh em của mình.
Một lúc lâu sau, tiếng nước dần dần ngừng lại, trong không gian ẩm ướt chỉ còn tiếng thở dốc của Diêm Thần.
Rõ ràng cô ở bên ngoài cửa, nhưng mấy năm nay, anh đã tạo nên một hàng rào chắn quá cao giữa hai người.
Anh thậm chí còn không biết nên giảng hòa với cô như thế nào.
Minh Mị nhân cơ hội thay một bộ trang phục khác.
Cô nhìn thấy Diêm Thần đi từ trong phòng tắm ra, nước trên tóc chảy xuống làn da màu mật ong, dáng người hoàn mỹ do hằng ngày duy trì huấn luyện, đường cong lưu loát gợi cảm.
Minh Mị tự giác xoay người, lách qua như có bệnh truyền nhiễm, khập khiễng đi vào phòng tắm rửa mặt.
Khi cô đang cúi đầu bước nhanh qua người Diêm Thần, không ngờ lại bị anh ôm eo nhỏ.
Minh Mị mắt tròn mắt dẹt, không hiểu Diêm Thần muốn làm gì.
\”Chân em bị thương, mặc dù không quá nghiêm trọng, nhưng trong phòng tắm đều là nước, để anh đỡ em vào.\”
Minh Mị biết mình không nên suy nghĩ nhiều, cô đang muốn cự tuyệt ý tốt của Diêm Thần, lại đối diện với biểu cảm \”em không muốn anh đỡ, anh liền ôm em đi vào\” của người nào đó.
Hai người ở trong phòng tắm giày vò nửa ngày, khó khăn lắm mới kịp xuống ăn bữa sáng Diêm gia.
Bữa sáng truyền thống của Trung Quốc, mẹ Diêm dặn dì Trương đi nấu tổ yến.
Mẹ Diêm nhìn Diêm Thần ôm Minh Mị trong ngực liền cười, xem ra canh bổ thận tráng dương ngày hôm qua đã phát triển tình cảm của vợ chồng trẻ.
Minh Mị chịu \”áp lực\” ăn xong bữa sáng, cuối cùng cũng có thể rút lui.
Thế là, dưới ánh nhìn chăm chú của mẹ Diêm, Minh Mị lại bị Diêm Thần nửa ôm nửa bế lên xe.
Cuối cùng cũng có thể cùng Diêm Thần tách ra, Minh Mị thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Minh Mị hiểu rõ, trước mặt mẹ Diêm, Diêm Thần giả vờ gắn bó keo sơn với cô, dù sao quan hệ giữa hai người hiện giờ cũng không thể để người lớn lo lắng.
Nhưng thấy Diêm Thần muốn khởi động xe, Minh Mị không khỏi buồn bực, chẳng lẽ đùa giả thành thật rồi sao?
\”Em về nhà được rồi, anh quay lại quân đội đi.\” Minh Mị thân mật nhắc nhở.
\”Chân của em bị thương.\” Diêm Thần lời ít ý nhiều.
\”Hả?\” Minh Mị không phản ứng kịp.
\”Mấy ngày nay ở lại quân đội với anh, anh chăm sóc em.\”
Minh Mị nghĩ, chắc cô nghe nhầm rồi.
\”Không sao, Lỵ Hương tỷ sẽ cho người tới chăm sóc em.\’
Nghe Diêm Thần đề nghị, Minh Mị từ chối thẳng thừng.
\”Nếu như em cảm thấy vào quân đội không tiện, anh sẽ xin phép nghỉ trở về chăm sóc em.\”
Giọng điệu Diêm Thần cứng rắn không thể cự tuyệt. Lúc này, trong không gian chật hẹp của xe con, Diêm Thần im lặng lái xe.
Minh Mị biết nói nhiều cũng vô nghĩa: \”Vậy đi vào quân đội.\”
Cô đã sớm không ở ngôi nhà kia, nếu trở về, giải thích sẽ rất phiền phức.
Diêm Thần lái xe đi vào tòa nhà quân đội, cảnh vệ trẻ nhìn Diêm Vương mặt lạnh – tham mưu trưởng Diêm ôm một người phụ nữ đi vào tòa nhà, dù trợn mắt há miệng nhưng vẫn không quên chào hỏi.
Minh Mị cảm thấy quá mất mặt.
\”Em có thể tự đi.\”
\”Cắm hoa cắt vào tay, đi đứng thì trẹo chân. Diêm phu nhân, em an tâm đi.\”
Để anh cũng an tâm một chút. Câu này Diêm Thần không nói, ánh mắt nhìn Minh Mị, không cần nói cũng biết.
Minh Mị ngậm miệng, ngón tay ôm cô người nào đó chặt hơn.
Cô cố gắng để hô hấp bình tĩnh hơn một chút, lồng ngực Diêm Thần quá lớn, quá rắn chắc, mỗi bước đi đều vững vàng, thậm chí ôm cô lên phòng mà không đi thang máy. Anh như vậy, khiến cô có cảm giác không chân thực, thậm chí còn hoài nghi anh trúng tà.
Lúc Diêm Thần đặt cô ngồi trên ghế sofa, trong lòng Minh Mị cảm thấy mệt mỏi.
Vốn không muốn gặp nhau nhiều, không ngờ lại trở nên như vậy.
Có lẽ cô nên để Lỵ Hương giới thiệu cho Diêm Thần một đại sư.
Kỳ quái rối loạn, trước kia Minh Mị không tin, nhưng sau khi sống lại, cô không thể không tin.