Đến giờ ăn cơm tối.
\”Phu nhân, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.\” Dì Trương làm ở Diêm gia ba mươi năm, một tay nấu đồ ăn rất ngon, Minh Mị thích nhất là món sườn xào chua ngọt dì làm.
Hầu hết trên bàn đều là thức ăn Minh Mị thích. Trong lòng cô thấy hơi xấu hổ, mặc dù biết là mẹ Diêm thương mình, nhưng dù sao hôm nay cũng là sinh nhật bà.
Từ nhỏ, Minh Mị đã là người ăn bao nhiêu cũng không mập, không kén ăn, hương vị nào cũng có thể ăn. Cô vẫn luôn biết lễ tiết khi dùng cơm của Diêm gia rất nghiêm khắc. Mẹ Diêm hiểu rõ tính cách của Minh Mị, vô cùng cưng chiều. Bà vẫn luôn muốn có một người con gái, lại rất thích Minh Mị, nên đã buông xuống những lễ tiết trói buộc kia, gắp rất nhiều đồ ăn cho cô.
Minh Mị nhìn đĩa tôm bự luộc thèm thuồng.
Mẹ Diêm lên tiếng: \”Tiểu Thần, con làm chồng, lột tôm cho Tiểu Mị đi.\”
Tim Minh Mị xiết chặt, vội vàng nói: \”Không cần đâu ạ… Mẹ, tự con lột được rồi.\”
Dọa cô thiếu chút nữa đã gọi dì. Huống hồ, để Diêm Thần lột tôm cho cô, Minh Mị sợ mình nuốt không trôi.
Minh Mị chưa kịp ngăn cản, Diêm Thần ngồi bên cạnh cô đã bắt đầu lột vỏ tôm.
Nhìn Diêm Thần chuyên tâm lột, Minh Mị hung hăng nháy mắt, nhưng anh không nhìn thấy.
Chỉ một lát sau, bát thịt tôm đầy đặt trước mặt Minh Mị.
Cô đang ăn miếng xương sườn, suýt chút nữa đã cắn vào đầu lưỡi mình.
Diêm Thần hình như biết cô không cẩn thận, nhỏ giọng nói: \”Từ từ ăn, không ai giành đâu.\”
Minh Mị đỏ bừng cả mặt. Mẹ Diêm cười tủm tỉm nháy mắt với cô dâu mới, Minh Mị vội vàng đặt bát thịt tôm Diêm Thần vừa mới lột trước mặt bà.
\”Mẹ, hôm nay mẹ vất vả rồi, lẽ ra A Thần phải lột bát tôm này cho mẹ.\” Minh Mị cảm thấy mình trong cái khó ló cái khôn. Quan hệ của cô với Diêm Thần, đời trước suốt ngày ầm ĩ, sao cô có thể ăn cái bát tôm này được.
\”Vẫn là Tiểu Mị thương mẹ nhất, hai người học tập con bé đi.\”
Hai người đàn ông trong nhà mắt nhìn mũi, mũi lo lắng, biểu cảm không thể phản bác.
Buổi chiều, Minh Mị giúp mẹ Diêm cắm hoa. Diêm Thần thì chơi cờ vây với ba Diêm ở trong thư phòng.
Cắm hoa, Minh Mị chỉ hiểu sơ sơ, cô học theo mẹ Diêm, y dạng họa hồ lô [1], khó có được hoàn mỹ.
[1] 依样画葫芦 : y dạng họa hồ lô: học theo thứ có sẵn để vẽ, làm theo.
Minh Mị nhìn đồng hồ lớn treo trên tường phòng khách, nghĩ nên trở về. Không phải cô không muốn ở cùng ba mẹ Diêm nhiều hơn, dù sao ba mẹ cô cũng đang ở nước ngoài, nhưng sợ lát nữa bà sẽ muốn hai người ở lại Diêm gia qua đêm, như vậy không ổn lắm.
\”Tiểu Mị, cắm hoa nên chuyên tâm.\”
Nghe mẹ Diêm nói, Minh Mị vội vàng thu hồi ánh mắt của mình.
Vậy mà khiến mẹ Diêm cười.
\”Mẹ biết con cùng mẹ làm những thứ này rất chán, hai vợ chồng trẻ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vẫn nên để hai đứa ở bên nhau nhiều hơn.\”
Bởi vì thư phòng nằm ở đối diện phòng khách, mắt Minh Mị lại nhìn về bên đó, rất khó để khiến người khác không hiểu lầm. Mà lại, cô thích Diêm Thần nhiều năm như vậy, ít nhiều mẹ Diêm cũng biết một chút.
\”Mẹ, là con quá nôn nóng.\” Minh Mị tranh thủ đổi chủ đề, không muốn để mẹ Diêm hiểu lầm quá nhiều. Hiện giờ, nếu cô có thể tránh Diêm Thần thì sẽ tránh, cũng giống như đời trước anh tránh cô. Bây giờ có thể đồng lòng cùng tránh nhau, quan hệ cũng dịu lại khá nhiều, chí ít là trước mặt ba mẹ, họ vẫn duy trì quan hệ vợ chồng, tương kính như tân là tốt rồi.
Thế nhưng, đến lúc Diêm Thần quen biết Tân Khả Khả, cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này của bọ họ sẽ chấm dứt, dù là quân hôn đi nữa thì Diêm Thần cũng có cách giải quyết thôi.
Đời này, dù gặp lại nhau thì cũng có lúc sẽ chia tay, trong lòng cô thầm nói.
Minh Mị suy nghĩ xa xôi. Trong khoảng thời gian này, cô phải thừa dịp tích góp thật nhiều tiền, đến lúc ly hôn thì cũng có thể diện hơn. Còn có, coi Diêm Thần như không khí đi.
Minh Mị làm việc không chuyên tâm, nghĩ đến một số chuyện, kéo lập tức cắt vào tay.
\”A _______\” Một lát sau Minh Mị cũng cảm giác được đau đớn.
Máu đỏ tươi từ đầu ngón tay chảy ra, cô còn chưa biết phải làm sao, thì một thân hình cao lớn đã phủ trước mặt.
Đánh cờ với ba Diêm xong, Diêm Thần đi đến phòng khách liền nhìn thấy Minh Mị không cẩn thận như thế.
Anh muốn đến ngăn cản nhưng không kịp. Lúc cô gái bên kia cảm nhận được đau đớn thì anh đã kéo tay của cô, nhanh chóng tìm hòm thuốc.
\”Phải khử trùng, kiên nhẫn một chút.\”
Minh Mị muốn rút tay về, nhưng lại bị người nào đó cường thế cầm chặt, da thịt tiếp xúc, nhiệt độ trên người anh truyền tới, khiến tim cô đập nhanh hơn.
Anh cách cô quá gần.
Cô dường như cũng nhiễm mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Minh Mị thầm mắng mình không có tiền đồ, cồn khử trùng khiến cô đau đớn nheo mắt.
Cô vẫn bướng bỉnh giống như khi còn bé, đau thì cắn chặt răng. Diêm Thần nhìn bọng nước tràn đầy hai mắt người con gái, liền biết cô vô cùng đau đớn.
Đột nhiên, Minh mị cảm thấy đầu ngón tay chợt lạnh, đè xuống cảm giác đau đớn. Vậy mà Diêm Thần cẩn thận thổi cho cô.
\”Một lát nữa sẽ tốt hơn.\” Nói xong, anh tỉ mỉ băng lại giúp cô.
Mẹ Diêm nhìn cảnh này thấy yên tâm không ít. Bà vẫn luôn lo con trai nhà mình sẽ không quan tâm con dâu. Rất lâu rồi, bà không nhìn thấy biểu cảm lo lắng như vậy xuất hiện trên người con trai.
Minh Mị nhìn ngón tay thon dài được băng kỹ, không dám nhìn Diêm Thần, quay đầu thì thấy mẹ Diêm đang cười với cô.
Bỗng nhiên cảm thấy thông suốt. Mặc dù Diêm Thần không để ý đến cô, nhưng trước mặt ba mẹ Diêm, anh vẫn phải làm người chồng tốt, nếu không sẽ bị quở trách.
\”Cảm ơn.\” Diêm Thần nghe thấy người con gái nhẹ nhàng nói.
Không hiểu tại sao, cô nói như vậy khiến anh có cảm giác xa cách chưa bao giờ có.
Hai chữ này, dường như đời trước cô chưa từng nói với anh.
Nhưng đời này, sợ đây là hai chữ cô sẽ nói với anh nhiều nhất.