Sau khi quay xong \”Dụ hoặc khó tả\”, Lỵ Hương không ngừng muốn nhét Minh Mị vào đoàn phim tiếp theo.
Là vai diễn khách mời chính của bộ phim gay cấn trước đây, trong đó có một kịch bản là phá án xuyên quốc gia. Minh Mị và một số diễn viên đóng vai cảnh sát hình sự quốc tế chính là khách mời.
Thừa dịp cuối tuần mới tiến vào đoàn phim, Minh Mị liền tìm hiểu một chút về nghề nghiệp cảnh sát hình sự. Mặc dù là khách mời, nhưng cũng phải tận lực làm tốt.
Thế nhưng, cuối tuần này, cô phải đi gặp ba mẹ Diêm gia. Kỳ thật đời trước, hai người họ rất yêu thương cô.
Nhưng mà, tất cả tâm lực [1], cô đều đặt trên người Diêm Thần. Mỗi lần cô ầm ĩ với Diêm Thần, không có tâm tư đi gặp ba mẹ anh.
[1]: tâm lực: tâm tư và lao lực
Minh Mị dậy sớm đi đến biệt thự Diêm gia. Ở thành phố B tấc đất tấc vàng này, biệt thự Diêm gia cổ kính mang theo mùi hương cổ xưa, chạm khắc thành hình đình viện ẩn trong nội thành náo nhiệt, bên ngoài là dây thường xuân. Ba mẹ Diêm trước kia không ở đây, sau khi về hưu thì mới trở về nhà cụ tổ Diêm để lại. Nhà được xây từ rất lâu, nên ở cũng không còn thoải mái nữa. Thời tiết bên ngoài rất nóng. Minh Mị lái xe đi vào, liền cảm thấy không khí tốt hơn nhiều, ngay cả nhiệt độ cũng thấp hơn so với bên ngoài một chút, đông ấm hạ mát.
Cô mang theo nén nhang trong miếu cầu bình an phúc lành, lại mang cho Diêm ba ba một bộ cờ vây. Hai người già không thiếu thứ gì, hiện giờ chỉ cần duy trì tuổi thọ. Từ trước đến giờ, Minh Mị là người biết ăn nói, vừa đến đã dỗ mẹ Diêm cười không ngậm được miệng.
Khi Diêm Thần nhìn thấy Minh Mị, cô đang cười đến xuân quang xán lạn [2].
[2]: xuân quang xán lạn: rạng rỡ như mùa xuân.
Một chiếc váy voan màu xanh da trời, kết hợp với một đôi giày cao gót mùa xuân của Prada, mái tóc xoăn thả xuống tự nhiên, trên cổ tay tuyết trắng đeo một chiếc vòng ngọc lịch thiệp, tự nhiên phóng khoáng, dịu dàng đoan trang, nhưng lại không che dấu được gợi cảm mê người.
Kỳ thật, tối hôm qua Diêm Thần liên lạc với Minh Mị, dự định sáng nay hai người cùng đi, không ngờ trong đơn vị lại có việc gấp. Cũng may anh nhận được tin nhắn của Minh Mị, nói cô muốn đi trước.
\”Mẹ.\”
Là giọng của Diêm Thần.
\”Tiểu Thần, cuối cùng cũng về, chậm chút nữa thì cả nhà ăn cơm trước rồi. Vẫn là Minh Mị tốt nhất, sớm tinh mơ đã đến thăm mẹ.\” Mẹ Diêm nhìn con trai đã lâu chưa về, mặc dù ngoài miệng oán trách, nhưng trong lòng thì rất vui, nhất là chuyện con trai đã thông suốt cưới Minh Mị.
Ba mẹ Diêm gia cũng coi như nhìn Minh Mị trưởng thành, mẹ Diêm vô cùng thích cô gái nhỏ Minh gia. Bà nhìn Minh Mị từ búp bê sữa trắng trẻo đáng yêu biến thành người con gái yêu kiều duyên dáng, còn tự hỏi không biết tiểu tử nhà ai có phúc lớn mới có thể cưới được cô. Có trời mới biết, tiểu tử thối nhà bà tốt số cỡ nào, mới được Minh Mị coi trọng. Bà nghĩ có lẽ là do ngày lễ ngày tết bà thắp hương cầu nguyện rất nhiều.
Minh Mị ngồi trên ghế sofa cười đùa với mẹ Diêm, nào đâu biết khi đang nói thì Diêm Thần đến.
Khắc chế đáy lòng đột nhiên nổi lên đau nhức. Thì ra tưởng mình có thể thản nhiên một chút, nhưng không kịp tự giễu, cô vẫn cố gắng bình tĩnh nhìn về phía Diêm Thần.
Anh vẫn đẹp như vậy, lông mày tựa thanh phong [3], mắt như lãng tinh [4], chiếc mũi huyền đảm [5], toàn bộ ngũ quan thâm thúy, tây trang đơn giản màu đen càng làm nổi bật dáng người cao thẳng của Diêm Thần, toàn thân phát ra khí chất lạnh lùng anh tuấn. Anh chỉ đứng ở nơi đó, suýt nữa đã khiến tim cô lại rung động.
[3] lông mày tựa thanh phong: lông mày giống như gân lá cây
[4] mắt như lãn tinh: Mắt sáng như ánh sao
[5] mũi huyền đảm: Mũi huyền đảm là một trong số những tướng mũi tốt, khẳng định chủ nhân có số phát tài, phát lộc về hậu vận
\”Anh đến rồi.\” Cô hỏi.
\”Ừ.\” Một chữ đơn giản, giống như tình cảm cằn cỗi anh dành cô.
Lần gặp mặt đầu tiên sau khi sống lại, hẳn là ba tháng không gặp, vậy mà cách cả một đời.
\”Tiểu Thần, còn không mau lại đây ngồi, đứng ngốc ở đấy làm gì?\” Mẹ Diêm nhìn con trai đã kết hôn còn \”ngu ngơ\” như thế, hận không thể rèn sắt thành thép.
Cảm giác được Diêm Thần đến gần, thân thể Minh Mị ngồi trên ghế sofa bằng gỗ lim có chút cứng nhắc, cô quay đầu không để lại dấu vết, kiềm chế từng cơn đau nhức trong lòng.
\”Nói cho mẹ, con ở trong quân đội mấy tháng?\” Diêm mẹ nhìn con trai, nhất nhất phải đòi lại công bằng cho con dâu. Vừa rồi bà cũng chưa hỏi rõ Minh Mị, nhưng lần này hai người không cùng đến, mà Minh Mị vừa nhìn thấy Diêm Thần thì hơi bất thường. Bà cũng biết, mặc dù đang là thời kỳ tân hôn, nhưng thời gian hai vợ chồng này ở chung nhất định không nhiều.
Đột nhiên mẹ Diêm hỏi như vậy, Minh Mị hơi ngạc nhiên, cô biểu hiện rõ như vậy sao?
Màn đêm tân hôn buông xuống, Minh Mị say rượu, chính là do Diêm Thần bỏ lại một mình cô ở cục dân chính, nên cô mới đi mua rượu. Mà bọn họ tách ra ba tháng này, cái \”nhà\” kia, sợ là Diêm Thần cũng chưa từng trở về…
Nhưng mẹ Diêm hỏi như vậy, giống như cô đã tố cáo anh.
\”Mẹ, Diêm… A Thần, cuối mỗi tuần anh ấy đều trở về với con.\” Minh Mị cảm thấy nói mỗi ngày thì rất giống lừa dối, nên đã thay đổi thành như vậy, vừa để giải thích với Diêm Thần mình không hề tố cáo, lại có thể trấn an mẹ Diêm.
\”Tiểu Mị, con không cần phải nói dối giúp nó. Nó rất giống ba nó, lúc làm việc thì trong lòng đều không có gia đình.\”
Đột nhiên bị nhắc đến, trong lòng Diêm ba đau khổ. Ông đi từ vườn hoa vào, ngồi bên cạnh mẹ Diêm.
\”Bà xã, em dạy dỗ con trai thì đừng lôi anh vào, trái tim của anh em vẫn chưa hiểu sao?\”
Minh Mị làm sao biết cô có thể ăn cẩu lương từ Diêm ba vẫn luôn nghiêm túc chứ.
Cô vụng trộm nhìn về phía Diêm Thần, không ngờ vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh. Đôi mắt sáng như ánh sao vẫn lạnh lùng như vậy.
Diêm Thần cơ bản không nói gì, toàn bộ quá trình đều làm một người nghe an tĩnh. Minh Mị chậm chạp một lúc, nét mặt mới tươi cười trở lại.
Thật ra, trước khi nhìn thấy Diêm Thần, cô vốn cho rằng mình đã buông xuống toàn bộ. Nhưng một khắc nhìn thấy anh ấy, cô mới nhận ra, thích một người nhiều năm như vậy, để buông tay cũng là một quá trình.
Không thể nói là tuyệt vọng trên chiến trường tình yêu, dù sao Diêm Thần cũng chưa bao giờ thích cô. Cô chỉ là buông xuống tình yêu hèn mọn của mình mà thôi.