Bởi vì là chương trình truyền hình thực tế, nên Lỵ Hương cũng không để Minh Mị tạm ngừng học tập, dù sao rèn sắt thì vẫn phải tự cứng rắn, muốn trở thành một nghệ sĩ ưu tú thì cũng không thể thiếu tài nghệ.
Giai đoạn đầu tiên của quá trình ghi hình, nhóm sản xuất tạo ra mấy tiết mục gặp mặt.
Vì tiết mục được giữ bí mật, thậm chí Minh Mị không biết ngoại trừ cô còn có ai tham gia nữa, chỉ nghe Lỵ Hương nói trong đó có hai người nghiệp dư.
Mặc dù là chương trình truyền hình thực tế, nhưng cũng có kịch bản, chẳng qua là để cho nghệ sĩ tự do phát huy nhiều hơn một chút mà thôi.
Ngày quay thứ nhất của Minh Mị, địa điểm: Tây Hồ, Hàng Châu.
Cảnh đẹp Tây Hồ, bầu trời tháng ba.
Tuy nhiên cũng không phải mùa quay chụp đẹp nhất của Tây Hồ. Tổ làm chương trình đã sắp xếp một cuộc gặp tự nhiên.
Sau khi Minh Mị được trang điểm tỉ mỉ, ngũ quan xinh xắn vốn có càng thêm động lòng người. Mỗi một lần tạo hình đều rất phù hợp với từng giai đoạn mà tổ chương trình đã sắp xếp. Minh Mị trời sinh vô cùng quyến rũ mị hoặc, đồng thời chúng được khống chế trong cách trang điểm và trang phục ngọt ngào tươi mát, như muốn nắm giữ ánh mắt người khác.
Minh Mị nhìn mình trong gương, đột nhiên nhớ tới lúc trước, hầu như cô luôn bắt mình mặc thành dáng vẻ \”thanh thuần\”, bởi vì Tân Khả Khả chính là như vậy, giống như một đóa hoa trắng chập chờn trong gió, không giống một đóa hồng đỏ có gai như cô.
Hiện giờ các chương trình rất thích việc dùng giấy để sắp đặt nhiệm vụ. Không ngoài dự liệu, Minh Mị nhận được tờ giấy đạo diễn đưa tới, trên đó viết: \”Cùng ý trung nhân gặp nhau ở cầu gãy, duyên phận hai người đã bị sợi dây đỏ buộc lại.\”
(Ảnh cầu gãy (Đoạn Kiều) mình để bên dưới nhé!!!)
Ống quay theo Minh Mị đi dạo đến khu vực phía tây. Bởi vì thời gian quay hình không phải mùa du lịch cao điểm, nên tổ chương trình đã sớm liên hệ với các đơn vị liên quan, quay như vậy cũng giống như giới thiệu du lịch cho mọi người. Minh Mị vẫn luôn thích ăn, đi qua một quán ăn vặt Chiết Giang, cô nếm qua không ít.
Bánh bao hấp Hàng Châu, nóng hổi như trái cây tan ra trong miệng, ăn một miếng không thể đã ghiền.
Bánh mochi đậu nành, ngọt mà không ngán, mùi thơm nức mũi, nóng hầm hập, là món ngon nhất.
Lúc đang quay cảnh trước, Lỵ Hương đi qua dặn dò ánh mắt người xem bây giờ rất sắc xảo, vì vậy trước ống kính phải tự nhiên, không được giả bộ.
Một đường đi tới Tây Hồ. Bởi vì hiện giờ Minh Mị còn chưa nổi tiếng, cho nên quần chúng vây xem cũng chưa nhiều, mà trước giờ cũng có rất nhiều chương trình quay ở đây, nên mọi người đều không ngạc nhiên.
Tuy nhiên, tổ chương trình vẫn thực hiện tốt việc bảo đảm an ninh cho khu vực quay, nói cho cùng thì ống kính quay lại lần đầu tiên gặp gỡ đáng kinh ngạc.
Giang Nam đầu thu, trời cao, không khí trong lành.
Minh Mị không biết \”đối tượng ở chung\” được sắp xếp cho cô là ai, tổ sản xuất muốn để chương trình càng thêm tự nhiên, nên không hề hé lộ một chút tin tức nào với cô. Nhiệm vụ trên tờ giấy nhắc nhở cô: cầu gãy và dây đỏ.
Tổ chương trình muốn cô đi tìm \”mục tiêu\”, có lẽ có quan hệ với cầu gãy trong truyện thần thoại Bạch Xà.
Minh Mị cũng không vội tìm người, đi xe đạp dọc theo đường đê, gió cây dương liễu thổi vào mặt, đang là mùa xuân nhưng lại có cảm giác như mùa thu.
Xe đạp cũng chỉ đi một đoạn đường ngắn, sau đó Minh Mị đi dạo bên hồ, những người bán hàng nhỏ bên đưa ra đủ lời khuyên về \”mục tiêu\”, nhưng để nhận được lời khuyên thì còn phải vượt qua một số thử thách và hòa giải, điều đó cũng để tăng thêm sự thú vị cho chương trình.
Minh Mị cuối cùng cũng đến cầu gãy sau khi \”vượt qua năm cửa ải và chém sáu tướng\” [1]
[1] Vượt qua năm cửa ải và chém sáu tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn
Cô từ từ đi đến câu cầu hình vòm, gió thổi nhẹ từng cơn, váy cô chập chờn theo gió. Cô đứng trên cầu, thấy người kia quay lại.
\”Chào em.\” Cô nghe thấy giọng của anh ta.
Người đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây màu xanh được cắt xét vừa vặn, không đeo cà vạt, trên ngón áp út tay phải đeo một sợi dây màu đỏ.
Người bề trên như ngọc, công tử thế vô song.
Minh Mị nhìn thấy khuôn mặt kia, không phát hiện nụ cười của mình càng thêm sáng chói: \”Chào anh.\”
Người đó chính là Giang Tuần.
Rất nhiều năm về sau, mỗi khi Giang Tuần đạt được một giải thưởng phim truyền hình lớn, buổi tối kiểu gì anh cũng nhớ tới năm đó, cô gái kia đứng bên Hồ Tây, trên cây cầu gãy, mặc bộ váy trắng bồng bềnh, như dương liễu tuyết bay, mà trái tim của anh cũng giống như chu du trên hồ, vĩnh viễn không có cách nào cập bờ.