Minh Mị cảm thấy diễn cùng Giang Tuần thực sự rất vinh hạnh. Cảm xúc của Giang Tuần bùng nổ mang theo sức cuốn hút mạnh mẽ, nháy mắt có thể làm cô nhập vai. Trong kịch bản này, Giang Tuần diễn vai người phạm tội có IQ cao, bên ngoài là giáo sư đại học đạt được nhiều thành tích, nhưng thực ra bên trong lại là tội phạm nhân cách phân liệt, liên tục gây ra các vụ án giết người.
Còn Minh Mị diễn vai cảnh sát hình sự quốc tế, sau khi nam chính phát hiện một chút dấu vết người gây án để lại, liền mời mấy người họ đến giúp đỡ phân tích vụ án đặc biệt này.
Bởi vì Minh Mị là vai diễn khách mời, nên việc sắp xếp khá chung chung, liên tục quay đến rạng sáng, vừa lúc quay đến kết cục của hung thủ.
Sau khi nam chính phân tích hung thủ chính là giáo sư Giang Tuần, mà Minh Mị thì chính là học sinh của Giang Tuần, thậm chí mấy vụ án trước đều có mời Giang Tuần – chuyên gia, giáo sư tâm lý tội phạm này đến phân tích.
Lần này, nam chính cầm theo chứng cứ phạm tội của Giang Tuần, và cũng muốn có nhân chứng, cho nên liền sắp đặt, lấy Minh Mị làm mồi nhủ, dụ Giang Tuần gây án.
Minh Mị bị Giang Tuần bắt cóc. Cô bị bắt tới một khe suối vắng vẻ, nơi này chính là địa điểm hoạt động của hắn, cũng là nơi hắn hoàn thành việc giết người.
(Chỗ này tớ để Giang Tuần là hắn nhé, vì đang diễn vai phản diện.)
Minh Mị mở mắt ra, xung quanh một mảnh đen kịt, chỉ có bóng cây đung đưa phía xa. Trong khe núi trống trải, thỉnh thoảng truyền đến tiếng quạ kêu, gió đêm thổi từng cơn, làm cây cỏ gợn lên rung rung.
\”Em… Em không muốn tin, thầy lại là hung thủ.\” Giọng cô mang theo tuyệt vọng cùng chế giễu.
Chế giễu người mình tín nhiệm từ trước đến nay, tuyệt vọng vì người thầy kính yêu lại là hung thủ giết người mình đang muốn bắt.
\”Ha ha, em vẫn quá xử trí theo cảm tính rồi.\” Hiện giờ, nhân cách thứ hai của Giang Tuần đang làm chủ, hắn cười lạnh nhìn cô gái đang bị trói trên ghế.
\”Thật ra, tôi không muốn giết em, nhưng bởi vì người nào đó không cho.\” Nói xong, Giang Tuần lộ ra vẻ mặt dữ tợn cùng khổ sở. Hắn đứng không vững, lảo đảo ôm đầu, hai nhân cách tranh đoạt thân thể.
\”… Nhưng tôi chính là muốn giết em!\” Khổ sở qua đi, Giang Tuần trợn mắt, ánh mắt đỏ bừng nhìn Minh Mị.
Minh Mị lúc này bên ngoài sợ hãi, bên trong mặc nhiên duy trì sự bình tĩnh, tỉnh táo diễn kịch.
Cô đếm thầm, chỉ có chui vào hang hổ, mới có thể chân chính bắt được tội phạm.
Một cảnh như vậy, nhưng lại được quay thành mấy phần.
Phần cuối cùng, cũng chính là một khắc cuối cùng, khi trùm phản diện Giang Tuần đang muốn giết Minh Mị, tính cách giáo sư đại học đã thoát ra khỏi xiềng xích, hắn đã đến bước đường cùng, xung quanh đã sớm đặt thuốc nổ. Trong chớp mắt ấy, ánh lửa ngút trời, thân thể Giang Tuần trúng mấy phát đạn, khắp người toàn là máu me, nhưng lại dùng hết sức lực cuối cùng để ôm Minh Mị ra khỏi đám nổ đó.
Trong cảnh cuối của bộ phim, Minh Mị mặc bộ đồ đen đứng trước một ngôi mộ, trên bia đá không có ảnh chụp, cũng không đề tên.
Ngày hoàn thành, đoàn làm phim liên hoan theo thường lệ, Minh Mị không nhìn thấy bộ dáng ngập ngừng của Giang Tuần, như đang có lời muốn nói nhưng lại thôi, tất cả mọi người còn nghĩ anh vẫn đang đắm chìm trong kịch bản.
Sau khi Minh Mị quay xong, công ty quản lý lại tiếp tục sắp xếp cho cô tham gia một khóa tập hát và nhảy, dù sao thì bát cơm của nghệ sĩ cũng không thể ăn ngon. Tư chất của Minh Mị rất tốt, ngoại hình thì lại càng hơn người, Lỵ Hương muốn bồi dưỡng cô thật tốt, nếu không thể trở thành siêu sao thì ít nhất cũng phải nổi tiếng.
Công việc bận rộn đúng là có thể làm người ta mất cảm giác. Mỗi ngày Minh Mị đều chịu đựng huấn luyện ma quỷ, từ khi mở mắt đến khi nhắm mắt, không có lúc nào là cô không phải sửa lại động tác khiêu vũ hoặc nghe giáo viên chỉ bảo sửa đổi diễn xuất của mình.
Trong lúc đó, Lỵ Hương cũng giúp cô nhận thêm vài chương trình thực tế uy tín lâu năm. Làm một người mới, một chương trình cũng khó chứ đừng nói đến mấy cái. Minh Mị cảm kích Lỵ Hương đã bồi dưỡng cô, với lại, thừa dịp làm quen với mấy tiền bối trong giới giải trí cũng xem như không tệ.
Quả nhiên sau khi tham gia mấy chương trình truyền hình thực tế cùng với sự ưu tú về hát và nhảy, fan hâm mộ của Minh Mị tăng lên không ít.
Lỵ Hương rất mừng: \”Đại bảo bối, khóa huấn luyện của em kết thúc.\”
\”Chị cho em tham gia tiếp cho em một chương trình thực tế lớn.\”
Minh Mị cầm hợp đồng Lỵ Hương đưa, là một chương trình tình yêu chân thật, tên là: \”Yêu, hãy ở bên nhau.\”
\”Lỵ Hương, thật ra… em là người đã kết hôn.\”
\”Nói đùa gì vậy. Đại bảo bối, cho dù em có sinh con thì cũng vẫn phải đi.\” Lỵ Hương đập bàn, dứt khoát quyết định. Chương trình tình yêu này, bắt buộc phải đi.
Minh Mị suy nghĩ ổn thỏa, chuyện này cô vẫn nên nói với người chồng trên danh nghĩa của mình – Diêm thần.
Cô nhắn một tin nhắn ngắn, nửa ngày không thấy Diêm Thần trả lời. Nghĩ đến vẫn là mình tự đa tình, khi kết hôn cũng đã nói tất cả đều tự do, hai người vốn không có tình cảm ràng buộc, chỉ là một tờ giấy kết hôn, có lẽ Diêm Thần cũng không để trong lòng.