Minh Mị nằm trên giường, toàn thân đều mệt mỏi, hốc mắt cô phiếm hồng, tinh thần tinh lực đều bị tiêu hao hết, vừa nhắm mắt liền ngủ mất.
Trong mộng, là chuyện hơn mười năm trước của cô và Diêm Thần.
Mấy năm trước, nhà Diêm Thần vì một số nguyên nhân nên đến thành phố H, chính là lúc đó Minh Mị liền biết Diêm Thần.
Cô bé nho nhỏ đứng sau lưng mẹ, thò đầu ra.
\”Chào cô, chúng tôi mới dọn đến.\” Mẹ Diêm cầm quà đi phát cho hàng xóm mới.
\”Thật sự rất cảm ơn, Tiểu Thất mau nói cảm ơn dì nào.\”
\”Cảm ơn dì.\” Giọng điệu non nớt ngọt ngào của trẻ em vang lên.
\”Con bé thật đáng yêu, kia là con trai nhà tôi.\” Mẹ Diêm chỉ vào cậu bé đứng ở cửa trong sân.
Khi đó, Minh Mị nhìn thấy Diêm Thần đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc đồ thể thao, trong tay cầm gậy bóng chày nghịch ngợm, cô thấy anh còn chói mắt hơn ánh sáng.
Rất lâu về sau, Minh Mị đều nhớ tới một câu thơ nổi tiếng, nhân sinh giống như lần đầu gặp gỡ.
*
Về sau, Diêm Thần lên sơ trung, Minh Mị học tiểu học. Bởi vì cùng trường khác khối, mỗi ngày Minh Mị đều giống như một cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng Diêm Thần.
\”Diêm Thần ca ca, chờ em một chút, mẹ nói chúng ta cùng nhau đến trường.\”
Diêm Thần cao, bước chân dài, nên Minh Mị đi theo rất vất vả, đều là chạy chậm sau lưng anh, mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp.
Về sau Minh Mị mới biết, trước giờ không phải cô đi không đủ nhanh, mà là anh không nguyện ý đợi, bởi vì cô không phải người mà anh để ý mà thôi. Cho đến khi Minh Mị biết người anh thích là Tân Khả Khả, cô mới hiểu rằng, Diêm Thần ca ca của cô cũng có thể ôn nhu như vậy, chẳng qua sự ôn nhu đó lại không thuộc về cô.
Khi đó cô thích quấn lấy anh, nhìn anh nhiều lần thi đứng ở vị trí thứ nhất, nhìn anh trở thành MVP mỗi cuộc tranh tài bóng rổ, nhìn anh vĩnh viễn được nhiều người thích như vậy.
Nhưng cô vẫn chỉ là một em gái theo sau lưng anh.
Cô còn nhớ rõ nghỉ hè năm Diêm Thần lên cao trung, cô quấn lấy anh cả một kỳ nghỉ. Giữa buổi chiều mùa hè, không khí oi bức, ve sầu trên cây réo lên không ngừng.
Cô chạy đến biệt thự Diêm gia, tìm rất lâu mới thấy anh.
Thiếu niên đang nằm trên bãi cỏ dưới cây đại thụ trong sân. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần đồng phục màu đen, dường như ngủ thiếp đi.
Minh Mị bước từ từ, nhẹ nhàng đến gần anh.
Bóng cây chiếu trên mặt thiếu niên, anh nhắm mắt lại, hưởng thụ yên tĩnh khó có được.
Từ trước đến giờ, Minh Mị biết Diêm Thần ca ca rất anh tuấn lạnh nhạt, chỉ khi anh ngủ thiếp đi, cô mới dám trắng trợn dựa vào anh gần như vậy.
Lông mày của anh không hề cắt tỉa, trời sinh mang theo khí khái hào hùng, hàng lông mi dày đậm, Minh Mị không nhịn được đến gần muốn đếm.
Càng đến càng gần.
Gió thổi lên váy và tóc cô.
Cô nhắm mắt lại, lặng lẽ hôn lên môi mỏng của thiếu niên.
Trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Tiếng tim cô đập như sấm, trái tim nhỏ gấp rút đập nhanh trong lồng ngực.
Sau khi làm chuyện xấu, Minh Mị cấp tốc chạy đi, cô thậm chí không kịp hồi tưởng xúc cảm kia như thế nào.
Mùa hè năm đó, một mùa hè rung động không thể quên.
*
Cho đến khi tốt nghiệp cao trung, Diêm Thần tiến vào quân đội, Minh Mị cũng thi đậu một trường đại học danh giá như anh.
Khi đó Diêm Thần đã trở về thành phố B, công ty Minh gia cũng không ngừng phát triển, di chuyển đến thành phố B.
Minh Mị vốn cho rằng cô và Diêm Thần sẽ không xa cách nữa.
Trước khi Diêm Thần đi một đêm, Minh Mị giấu ba uống rượu say, chạy đi tìm Diêm Thần.
Diêm Thần nhìn gương mặt xinh đẹp hơi say của cô, bất giác nhíu mày, sao nha đầu này lại uống nhiều rượu như vậy.
Minh Mị nắm chặt tay, nhìn thoáng qua Diêm Thần rồi lại vội vàng cúi đầu, không dám nhìn anh. Cô muốn nói cho anh biết tình cảm của mình.
Nhưng anh sẽ chấp nhận cô sao?
Trong lòng Minh Mị mặc dù có ngàn vạn lo lắng, nhưng vẫn lần nữa đối diện với ánh mắt anh, như muốn nhìn xuyên thấu.
Cô nghe thấy mình nói: \”Diêm thần, em thích anh rất lâu rồi.\”
Nhưng mà anh im lặng, bên tai đều là âm thanh gió thổi lá cây xào xạc.
Rất lâu, cô mới nghe thấy anh nói: \”Tiểu Thất, em uống nhiều rồi.\”
Đây là uyển chuyển từ chối đi, Diêm Thần ca ca vẫn muốn lưu lại mặt mũi cho cô.
Minh Mị cúi đầu xuống, trong lòng đau đớn khó chịu.
Cô cũng không thể ép buộc anh thích mình.
Minh Mị không nhìn Diêm Thần, nói một câu gặp lại, sau đó quay người chạy đi.
Chỉ là, trong trái tim cô muốn nói với anh, em chờ anh.
Chờ anh trở về, chờ một ngày anh thích em.