Chương 12: Dừng tay
Minh Mị bị đói nên tỉnh, trong phòng một mảnh đen kịt.
Cô sờ lần đi đến phòng khách, không để ý mình bước ra từ phòng ngủ chính.
Minh Mị ở trong phòng khách ngó đầu nhìn, hình như Diêm Thần không có nhà.
Cô lại sờ soạng đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh, tủ bát ra.
Mặc dù bình thường Diêm Thần không nấu cơm, nhưng những thứ này vẫn đầy đủ.
Minh Mị bóc gói mì ăn liền, đun nước, nước sôi ục ục, cô liền đập trứng và cho mì vào.
Minh Mị cảm thấy mùi vị rất tốt.
Đang chuẩn bị bưng ra thì cửa mở.
Diêm Thần về.
Chẳng biết từ lúc nào, Diêm Thần đã đổi sang một bộ quần áo đơn giản, áo sơ mi màu xanh, cổ chữ V nhỏ, làm dáng người tỉ lệ vàng của anh lộ ra rõ ràng.
Từ trước đến giờ, Minh Mị chưa từng nhìn thấy Diêm Thần mặc như vậy, cô nhắc nhở mình không được si mê.
\”Anh về rồi.\” Lễ phép hỏi thăm ân cần, dù sao đây cũng là nhà Diêm Thần, với tư cách là khách như cô vẫn nên khách sáo đầy đủ.
Diêm Thần đến gần cô, Minh Mị ngửi thấy trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt, hình như anh uống rượu?
Minh Mị cũng không tiện hỏi Diêm Thần ăn chưa, dù sao cô cũng chỉ nấu phần mình.
Trước đây từng quen làm hai phần đồ ăn, nhưng mãi mãi cũng chỉ có một mình cô ăn. Cho nên thời gian dần trôi qua, Minh mị nấu ăn cũng chỉ chuẩn bị phần của mình. Chờ một người vĩnh viễn không trở về, yêu một người trong lòng chưa từng có cô.
Cô mệt mỏi, từ bỏ, nhưng vì cái gì anh còn xuất hiện trong cuộc sống của cô?
Có đôi khi, Diêm Thần cảm thấy mình thật sự mất khống chế, vượt qua ranh giới.
Cho nên, anh mới đi ra ngoài hít thở không khí, quả nhiên anh và Minh Mị vẫn không nên gặp nhau.
Anh chỉ uống một chút rượu. Là quân nhân, anh rất ít khi uống rượu, chỉ là vừa rồi, anh thực sự muốn dùng cồn làm tê liệt chính mình.
Vừa vào cửa, chỉ có ánh đèn mờ nhạt trong phòng bếp, người phụ nữ của anh đang bận rộn nấu mì.
Đột nhiên Diêm Thần cảm thấy nơi này có hương vị của nhà.
Chỉ là cô nhìn thấy anh, lại xa cách khách khí như vậy.
Minh Mị thấy Diêm thần không nói, quay người đi vào phòng bếp.
Diêm Thần thấy cô xoay người, vội vàng bước nhanh về phía trước.
Một giây sau, Minh Mị liền bị anh ôm từ phía sau.
\”Đừng nhúc nhích.\” Giọng anh mang theo bất lực cùng kiềm chế.
Tay Minh Mị đang cầm nắp nồi liền dừng lại. Không biết tại sao, lần gặp này sau khi sống lại, quan hệ giữa cô và Diêm Thần thực sự hòa dịu hơn trước kia rất nhiều.
Cô có thể cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của Diêm Thần vòng lấy eo mình, dường như chỉ cần anh cúi đầu liền có thể hôn lên tóc cô.
Minh Mị thực sự không dám động đậy, cách quần áo, cô có thể cảm nhận rõ ràng vật nóng hổi phía sau.
Minh Mị vô thức suy nghĩ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhìn Diêm Thần hơi lạ.
Nhưng cô cũng biết, cô không thể bỏ mặc sự quan tâm của mình, cũng như không thể bỏ mặc lòng của mình.
Cô dùng tính mạng để trả giá, khó khăn lắm mới tìm về được trái tim đang luân hãm vào vũng bùn kia.
Cô không thể để mình dao động, cô không thể chịu nổi mình tiếp tục lạc đường thêm một lần nữa.
\”Diêm Thần…\”
Anh nghe thấy cô gọi mình.
Nhưng anh không muốn buông tay.
Minh Mị cảm nhận được cánh tay giam cầm bên hông buông lỏng ra, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô hít một hơi thật sâu, cũng không quay lại nhìn Diêm Thần, trước tiên vẫn nên bưng mì ra.
Vốn là ăn cơm, nhưng đột nhiên lại bị hành động thân mật của Diêm Thần làm tâm tư rối loạn.
Diêm Thần, có gì đó không ổn…
Nghĩ như vậy, tay cô không chú ý bưng mì ra, chạm vào bát bị bỏng, vừa nấu xong nên bên trên còn bốc hơi nóng, nước tung tóe trên người.
Lập tức trong phòng bếp \”choang\” một tiếng.
Gầy đây, nhất định là thời vận không tới.
Chuyện đột nhiên xảy ra, Minh Mị còn chưa kịp thu dọn, mặc dù có quần áo ngăn cách nhưng vẫn có cảm giác nóng rực.
Diêm Thần nghe thấy tiếng động liền vọt đến, nhìn thấy thân thể Minh Mị chật vật, anh bất giác nhíu mày.
Tay cô vừa mới bị thương, lần này lại bị bỏng.
Nhưng người phụ nữ này lại ngẩn người bất động.
Khi bị Diêm Thần kéo vào phòng tắm, thô bạo cởi quần áo trên người, đầu cô vẫn còn mơ màng.
\”Diêm Thần, anh dừng tay.\” Minh Mị đang muốn ngăn người nào đó đang kéo khóa sau lưng mình, lại bị anh bắt lấy cổ tay, không có cách nào động đậy.
Diêm Thần làm sao có thể nghe cô? Minh Mị không nhìn thấy, đáy mắt anh chứa đầy dục vọng.