[Hđ Hoàn – H] Kiều Thê Hào Môn – Chương 11: Ranh giới – Botruyen
  •  Avatar
  • 40 lượt xem
  • 5 tháng trước

[Hđ Hoàn – H] Kiều Thê Hào Môn - Chương 11: Ranh giới

       Chương 11: Ranh giới

Minh Mị làm liên tục suốt ba tháng, cuối cùng kỳ nghỉ dài hạn cũng nghênh đón cô, không ngờ năm ngày này phải đối diện với người cô không muốn gặp nhất – Diêm Thần.

Nếu là đời trước, chắc chắn cô sẽ rất vui mừng phấn khởi.

Minh Mị rất vất vả mới tiêu hóa được chuyện thời gian nghỉ kết hôn của Diêm Thần. Cô đánh giá xung quanh, toàn bộ phòng đều không trang trí thừa thãi, mỗi thứ bày trí đều có tác dụng, đơn giản mà thực dụng, tác phong cẩn thận tỉ mỉ của quân nhân trong sinh hoạt cũng phát huy vô cùng tinh tế.

Trong nhà, tất cả có ba phòng, ngoại trừ phòng ngủ chính và thư phòng thì còn có phòng khách. Minh Mị đang chuẩn bị nhấc cái \”chân què\” đi thu dọn phòng khách.

Diêm Thần dường như nhìn thấu ý đồ của cô: \”Ở đây không có chăn đệm thừa.\”

Minh Mị: . . .

Tiếng chuông cửa vang lên.

Trong tay Ngụy Đông cầm 4 bộ đồ ngủ và một bộ chăn đệm.

\”Báo cáo tham mưu trưởng, đồ đã đưa đến, em để chỗ nào?\”

Diêm Thần nhận đồ trong tay Ngụy Đông, trông thấy Minh Mị nhìn cậu ta mỉm cười cảm kích.

Đồ này rõ ràng là anh mua, nhưng cô lại cười vui vẻ với thằng nhóc Ngụy Đông như vậy, trong lòng Diêm Thần không vui, tay cầm đồ đi thu dọn phòng khách.

Nhìn hình dáng người nào đó bận rộn, Minh Mị nghiêm túc làm một bệnh nhân bị thương ngồi trên ghế sofa. Thiếu chút nữa cô đã suy nghĩ nhiều. Diêm Thần xuất phát từ đạo đức giúp đỡ cô, dù sao hai người quen biết nhiều năm nên vẫn có tình cảm, hiện giờ cô không náo loạn không ầm ĩ, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng hòa hoãn hơn nhiều.

Minh Mị không tận lực đi truy cứu quan hệ của hai người, cũng không tiếp tục truy vấn Diêm Thần vì sao cưới cô, cô thực sự đang từ từ buông xuống.

Mặc dù Diêm Thần xin phép nghỉ, nhưng công việc thì vẫn tiếp tục làm. Sau khi giúp Minh Mị thu dọn phòng xong, anh vẫn luôn ở trong thư phòng.

Đương nhiên Minh Mị sẽ không đi tìm cảm giác tồn tại, cô cũng đang tra tư liệu để chuẩn bị cho vai diễn khách mời của mình.

Cô xem mấy bộ phim cảnh sát bắt cướp kinh điển của Hồng Kông, quan sát học tập, dù sao lần này khách mời cũng là cảnh sát hình sự quốc gia.

Minh Mị xem hết hai bộ phim cảnh sát bắt cướp, nhìn kịch bản Lỵ Hương thuận tay đem đến cho cô, mỗi câu mỗi chữ đều bắt chước. Trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ vô cùng vừa vặn, cô không khỏi mệt mỏi rã rời.

Lật qua lật lại kịch bản hai giờ, lời thoại trước mắt Minh Mị đã chồng lên nhau, mí mắt bắt đầu chiến đấu. Dù sao cũng được nghỉ, vậy thì lười một chút đi.

Khi Diềm Thần từ thư phòng đi ra, liền nhìn thấy người đẹp ngủ trên ghế sofa, trong ngực còn ôm kịch bản, bút nhớ đã lăn xuống mặt đất.

Da cô non nớt trắng như tuyết, tóc đen rũ xuống, nhắm mắt điềm tĩnh ngủ.

Đột nhiên Diêm Thần nhớ đến nhiều năm trước, hai người vẫn còn đang đi học hè, cô gái còn học sơ trung chạy đến nhà anh vừa lên cao trung, để anh dạy học.

Cũng là một buổi chiều như thế, Diêm Thần nhìn bài thi, viết được một nửa thì cô gái mặc váy bông trắng liền ngủ thiếp đi.

Trước bàn sách, mùa hè gió thổi vào, thổi qua tóc cô, thổi vào trái tim thiếu niên.

Diêm Thần cúi người tới gần, đưa tay vén sợi tóc xõa trên mặt cô ra.

Một giây sau, Minh Mị đã bị Diêm Thần ôm lên.

Cô vẫn mềm như thế.

Mặt cô dán vào ngực của anh, gần như vậy.

Diêm thần ôm Minh Mị đang mơ màng đi vào phòng, không phải phòng khách mà là phòng ngủ chính.

Sau khi được Diêm Thần đặt xuống giường, Minh Mị tự nhiên rúc vào chăn. Quả nhiên giường mới là nơi ngủ ngon nhất…

Giờ khắc này, Minh Mị đang ngủ yên, trái ngược với người nào đó đứng trước giường, tâm tư khó có thể yên.

Diêm Thần đi đến ban công, châm một điếu thuốc, như vậy mới khiến cảm xúc đang xao động bình tĩnh trở lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.