[Hđ Hoàn – H] Kiều Thê Hào Môn – Chương 10: Thời gian nghỉ kết hôn – Botruyen
  •  Avatar
  • 50 lượt xem
  • 5 tháng trước

[Hđ Hoàn – H] Kiều Thê Hào Môn - Chương 10: Thời gian nghỉ kết hôn

     

  Chương 10: Thời gian nghỉ kết hôn

Minh Mị gọi điện cho Lỵ Hương mang quần áo đến. Lỵ Hương rất tinh, đại bảo bối xinh đẹp nhà cô, ngày thường cơ bản không gây phiền phức, nhưng khi mở miệng, hiển nhiên làm Lỵ Hương hài lòng. Đương nhiên cô sẽ không hỏi nhiều, cho dù quan hệ giữa hai người là người đại diện và nghệ sĩ, cô cũng sẽ không truy vấn ngọn nguồn, hỏi han lung tung, ai mà chẳng có chuyện riêng tư.

Sau khi đặt Minh Mị xuống, Diêm Thần mới nhớ ra, nơi này không có bất kỳ đồ dùng nào phụ nữ có thể sử dụng.

Anh gọi một cuộc điện thoại. Mười phút sau, sữa rửa mặt và đồ dùng hằng ngày đã đưa đến cửa nhà Diêm Thần.

Thiếu niên cảnh vệ khỏe mạnh kháu khỉnh, từ trước đến giờ chưa từng thấy tham mưu trưởng Diêm mang phụ nữ về, huống hồ tham mưu trưởng Diêm luôn giữ mình trong sạch. Người phụ nữ có thể để anh đưa về, không phải bà xã tương lai thì là ai?

Bởi vì hôn sự của Diêm Thần và Minh Mị chỉ có lãnh đạo cấp cao mới biết, cộng thêm trước giờ Diêm Thần không đeo nhẫn, nên trong mắt người khác, Diêm Thần chính là viên kim cương độc thân quý giá.

\”Báo cáo tham mưu trưởng, đồ đã đưa đến.\” Cảnh vệ trẻ nói với Diêm Thần.

Diêm Thần gật đầu. Lòng hiếu kỳ của cậu cảnh vệ trẻ tuổi chỉ có thể giấu trong lòng, quay người rời đi.

Minh Mị nhìn tất cả dùng hằng ngày đầy đủ, than thở hiệu suất làm việc trong quân đội thật cao.

Mặc dù đến đây, nhưng sau khi vào nhà, một câu Minh Mị cũng không nói với Diêm Thần. Rõ ràng trong phòng có hai người, nhưng cũng chẳng khác gì một người.

Như thế này rất giống hình thức ở chung trước kia của hai người. Nhưng so với bây giờ, hầu hết thời gian trước đây Minh Mị đều cố tình gây sự.

Hiện giờ cô không ầm ĩ, không náo loạn, thực sự là \”hiểu chuyện\” hơn rất nhiều.

Minh Mị lấy dao gọt quả táo đặt trên bàn trà, dù sao cũng không có chuyện gì làm. Cô vừa cầm lên thì dao bị giật lấy.

Lại là ngón tay thon dài của người nào đó, khớp xương rõ ràng, bàn tay lớn đoạt lấy con dao trong tay cô.

\”Tay em như vậy mà còn muốn gọt táo?\” Giọng điệu Diêm Thần mang theo một tia bất đắc dĩ.

Minh Mị nhìn ngón tay đã thay băng cá nhân, cảm thấy không sao cả. Mặc dù cô là đại tiểu thư quý giá của Minh gia, nhưng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cô sống một mình nên có thể chăm sóc bản thân, bị thương nhỏ thì sao có thể ảnh hưởng chứ.

Tuy nhiên, Minh Mị thức thời ngậm miệng, cô nhận lấy miếng táo Diêm Thần đã gọt xong, tỏ ý hương vị không tệ. Diêm Thần là một người rất cẩn thận, nhưng hôm nay lại khó như vậy, nguyên nhân có thể là do cô bị thương.

Minh Mị ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa ăn táo. Bên này, Diêm Thần chuẩn bị đi ra ngoài.

\”Anh ra ngoài có việc, một lát sẽ về.\”

Minh Mị gật đầu, cô biết Diêm Thần bề bộn nhiều chuyện, hôm nay có lẽ bị cô làm chậm trễ không ít.

Diêm Thần đi được một lúc thì Minh Mị nhận được điện thoại của Lỵ Hương. Minh Mị không đi đón được nên Lỵ Hương liền đưa đồ cho người cảnh vệ mang lên cho cô.

Vẫn là cậu nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh đó. Lần này Diêm thần không có ở đây, cảnh vệ trẻ cuối cùng cũng thấy rõ người được tham mưu trưởng ôm đến.

Thực sự là tiên nữ. Trên đời lại có người có đôi mắt đẹp như thế, so với hoa khôi trong thôn cậu còn đẹp hơn.

\”Xin chào, tôi tên là Ngụy Đông, ngài cứ gọi Tiểu Ngụy là được.\”

*Chỗ này có ai thấy nên thay \”ngài\” bằng từ nào thì góp ý cho mình với nhé.

Minh Mị thấy chán nên để Ngụy Đông vào ngồi trò chuyện với cô.

\”Tiểu Ngụy, chị chắc chắn lớn tuổi hơn em, em đừng gọi ngài, cứ gọi chị là được.\” Thật ra Minh Mị không nhất định lớn tuổi hơn Tiểu Ngụy, chỉ là Tiểu Ngụy tính cách hơi trẻ con, mà sống hai đời, Minh Mị chắc chắn đảm đương được danh xưng chị này.

Minh Mị bảo Ngụy Đông rót nước uống, cậu lắc đầu: \”Em không khát, nhan sắc của chị thật dễ nhìn.\”-

Khi nói câu này, trên mặt thiếu niên ngây ngô lộ ra một chút thẹn thùng.

Minh Mị nói lời cảm ơn. Cậu nhóc quá chân thật mộc mạc, quả thực đã chọc cười cô.

\”Chị, chị đừng cười em. Tham mưu trưởng Diêm chắc chắn cũng ăn ngay nói thật như thế.\”

Ban đầu Ngụy Đông hơi ngại ngùng, nhưng nói chuyện một lúc, cậu cũng cởi mở hơn.

\”Chị, tham mưu trưởng có đôi khi bận rộn công vụ, nhưng chị đừng trách anh ấy.\” Ngụy Đông nhìn mấy người chiến hữu và bạn gái, bởi vì \”gặp nhau thì ít, xa cách thì nhiều\” mà chia tay, nên mới thốt ra, nói xong lại cảm thấy hơi nhiều lời, liền ngượng ngùng vò đầu.

Trong lòng Minh Mị cười khổ, nghĩ lời này không nên nói với cô. Tân Khả Khả luôn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, so với cô hiểu chuyện hơn nhiều.

Diêm Thần vừa vào nhà đã thấy Minh Mị cười rạng rỡ. Đúng là người cũng như tên, tươi đẹp động lòng người đến vậy.

Nhưng mà, Diêm Thần nhìn Ngụy Đông ngồi bên cạnh cô, trong lòng có cảm giác khó chịu. Hai ngày nay, trước mặt anh, Minh Mị không hề thoải mái như vậy.

\”Tham mưu trưởng.\” Ngụy Đông chào Diêm Thần một lần nữa, dáng vẻ quân nhân lập tức lộ ra, không thể nghi ngờ.

Diêm Thần gật đầu: \”Đông Tử, mấy ngày nữa phải đến huấn luyện ở đất hoang, chuẩn bị như thế nào rồi?\”

Ngụy Đông nghe xong đứng thẳng nói: \”Thưa Tham mưu trưởng, đã chuẩn bị xong.\”

Ngụy Đông báo cáo xong liền đi ra ngoài, Minh Mị buột miệng thốt lên.

\”Sao anh đã trở lại rồi?\”

Nói xong mới phát hiện không ổn, dù sao đây cũng là nhà Diêm Thần.

Diêm Thần cũng không tức giận, nhìn cô. Qua ba tháng, dường như cô đã trở thành một người khác.

Minh Mị quay đầu, không dám đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Diêm Thần.

\”Ba ngày sau anh đều ở nhà.\”

Minh Mị nghĩ mình nghe nhầm.

\”Thời gian nghỉ kết hôn của anh.\” Cô nghe thấy Diêm Thần nói.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.