Hi Bình gắt hỏi Ấu Xảo:” Rốt cuộc nữ nhân của ta đã xảy ra chuyện gì.”
Thái độ của Hi Bình khiến Ấu Xảo có chút bực mình. Nhưng nàng cũng cảm nhận
được sự quan tâm của Hi Bình đối với nữ nhân của hắn. Thật sự nàng chưa hề
nhận được sự quan tâm này từ nam nhân nào cả. Tất cả nam nhân đến với nàng chỉ
nhằm hảo sự kia. Nàng đáp lời:” Họ bị bọn sơn tặc núi Hắc Phong bắt đi.”
Lời nàng vừa dứt, Hi Bình đã giật lấy Liệt Dương Chân Đao rồi vận dụng sức
mạnh dã thú của mình cắm đầu chạy thẳng.
“Khinh công thật đáng sợ.” Ấu Xảo thầm nghĩ. Nếu nàng biết đấy không phải là
khinh công mà chỉ đơn thuần là chạy bộ thì không hiểu nàng còn khiếp sợ đến
thế nào.
Nàng bỗng chợt tỉnh ra, quay lại hỏi nhị nữ:” Hắn biết đường đến Hắc Phong sơn
chứ?”
Đường Tư và Lương Lệ Quỳnh cùng giật mình. Họ mới đến Thiên Trúc chưa lâu, lại
chỉ quanh quẩn trong thành thì sao biết được Hắc Phong sơn ở đâu. Hai người
cùng nói:” Mau đi thôi, chắc chàng không biết đường. Phiền cô nương mau dẫn
đường.” Thấy Ấu Xảo cầm Liệt Dương Chân Đao đến, nhị nữ tuyệt đối tin tưởng
nàng ta nói thật. Người giữ Liệt Dương Chân Đao là Vưu Túy. Võ công của Vưu
Túy thì không cần phải bàn. Nếu Vưu Túy đồng ý giao đao cho nàng ta thì hoàn
toàn có thể tin được.
Ấu Xảo dậm chân tức tối: “Đúng là tên đại ngốc.” Dứt lời nàng chuyển thân bay
đi. Nhị nữ cũng đồng thời bám theo. Đi một vòng không thấy Hi Bình đâu, nàng
phán đoán: ” Có thể hắn đã biết đường đến Hắc Phong sơn rồi. Mau đi thôi.”
“Mời cô nương dẫn đường.” Nhị nữ cùng nói.
Lại nói đến Hi Bình. Sau khi cắm đầu chạy một hồi thì mới nhớ ra mình không
biết đường đến Hắc Phong sơn. Chàng vớ đại một lão nông đi ngang qua gắt hỏi:”
Lão già, mau nói cho lão tử biết núi Hắc Phong đi đường nào.”
Có điều lão nông này là người Thiên Trúc, đâu hiểu tiếng Trung nguyên. Thêm bộ
dạng khủng bố của Hi Bình chỉ khiến lão nông thêm khiếp sợ.
Chợt nhớ ra sự bất đồng ngôn ngữ, Hi Bình buông lão nông ra, rồi ngó quanh
quất tìm kiếm một người. Thấy một đoàn người ra dáng thương nhân đi qua, Hi
Bình lao ngay đến túm kẻ ăn mặc sang trọng nhất. “Con mẹ nó, lão tử đúng là
thiên tài. Bọn thương nhân này không biết tiếng Trung nguyên thì lão tử nguyện
làm con lừa.”
“Con mẹ ngươi, mau nói cho lão tử biết đi đến Hắc Phong sơn đi đường nào.” Hi
Bình hét lên.
Thương nhân kia bỗng nhiên bị một nam nhân to lớn nhấc bổng lên, lại bị hét
hỏi đường để Hắc Phong sơn thì trong lòng tái mét. Nên biết thương nhân đi qua
Thiên Trúc chỉ cần nghe ba tiếng “Hắc Phong sơn” là tim đập chân run rồi.
Hoảng sợ đến nữa ngày không thốt lên nổi câu nào.
Hi Bình lại gắt:” Con mẹ nó, người mà không nói ta cho phụ mẫu ngươi không
nhận ra nổi mặt ngươi.”
Thương nhân kia sợ đến vãi ra quần, mồm run rẩy nói:” Phía… Tây…” Do quá
hoảng sợ, thương nhân này mồm nói phía Tây nhưng tay lại run rẩy chỉ về phía
Nam thành.
Hi Bình vốn không tỉnh táo, vội lao theo ngay hướng thương nhân chỉ mà chạy
đi. Thật là đã sai lại càng sai.
Hi Bình chạy đến hơn nửa ngày mà vẫn không thấy núi Hắc Phong. Thầm đang kêu
bực thì bỗng thấy một đoàn người đi qua. Nghĩ nên dừng lại hỏi đường, Hi Bình
bèn đứng lại hỏi:” Mau nói cho ta biết đường đến Hắc Phong sơn đi lối nào.”
Trong đoàn người có người hiểu tiếng Trung nguyên bèn thét lên:” Giặc cướp nơi
đâu sao dám đến đây.”
“Con mẹ ngươi, ai là cướp, muốn nếm quyền của quyền vương ta hả?” Hi Bình tức
khí chửi lại.
Bỗng trong kiệu một mỹ nữ bước ra, cất tiếng Trung nguyên hỏi:” Xin hỏi tráng
sĩ, sao lại vô duyên vô cớ chặn đường chúng ta?”
Hi Bình tâm tư lúc này không dành để liệp diễm, lập tức nói ngay:” Ta hỏi
đường đến Hắc Phong sơn mà các ngươi dám vu ta là cướp hả?”
“Con mẹ ngươi, hỏi đường đến Hắc Phong Sơn không là cướp thì cũng là tội phạm.
Ngươi còn chối sao.” gã gia nhân lúc nãy lại nói.
“Đại Trùng, im.” Mỹ nữ khẽ quát. Đại Trùng tuyệt nhiên im bặt. Sau đó nàng nói
tiếp:” Hắc Phong sơn nằm ở phía Tây đế đô. Còn chỗ này ở phía Nam đế đô. Tráng
sĩ đã đi sai đường rồi. Nói rồi nàng chỉ tay về hướng đi đúng.
“Nàng không lừa ta chứ?” Hi Bình hỏi.
“Con mẹ ngươi, tiểu thư nhà chúng ta mà phải đi lừa bọn trộm cướp các ngươi
ư.” Đại Trùng gắt lên.
“Đại Trùng, vả vào miệng.” Mỹ nữ quát. Sau đó nàng bước vào kiệu, ra lệnh cho
gia nhân đi tiếp.
Hi Bình đành chuyển hướng lao theo hướng mỹ nữ chỉ. Trong lòng thầm rủa tên
thương nhân chết tiệt.
Mỹ nữ thấy tốc độ kinh nhân của Hi Bình thầm thốt lên: ” Thật là cường mãnh.”
…
Hắc Phong sơn trại. Tâm trạng tam vị Đại Vương đang từ ngạc nhiên chuyển sang
bực tức. Nhã hứng hưởng thụ mỹ nữ của chúng đã bị 2 kẻ thuộc hạ phá hỏng.
Lạc Phi Ưng quát:” Ám Long, Dương Y, nói cho ta biết, sao ta không thể chạm
đến chúng.”
Ám Long khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, thảng thốt :” Ngàn vạn lần không thể chạm đến
họ. Mỹ nữ nào đại vương cũng có thể hưởng thụ. Những nữ nhân của kẻ đó thì
tuyệt không thể đụng đến.”
“Kẻ đó là kẻ nào?” Tam vị Đại Vương cùng hỏi.
Nghĩ đến kẻ đó, Ám Long không cất nổi lên lời. Cảm giác khủng bố hắn mang lại
thật quá kinh hãi. Đối diện với hắn, Ám Long chỉ muốn bỏ chạy. Giống như khi
đối diện với hắn ở Hoàng Thành vậy.
“Hắn không phải là người, hắn là dã nhân, là mãnh thú, là ma thần, là quỷ
vương.” Dương Y thốt lên.
5 năm trước, sau khi đại sự bất thành. Ám Long và Dương Y được tha chết, bèn
chuồn khỏi trung nguyên trốn sang Thiên Trúc. Đi qua Hắc Phong sơn tình cờ gặp
Lạp Phi Hùng và lão già quắc thước. Lạp Phi Hùng thầy Dương Y có nhan sắc bèn
giở trò chiếm đoạt. Dương Y tuy là đãng phụ nhưng cũng không dễ để người khác
khi phụ bèn chống trả lại. Thấy Ám Long và Dương Y cũng có bản lĩnh, lão già
cất lời mời chúng lên Hắc Phong trại. Đang không chốn dung thân, Ám Long và
Dương Y vui mừng hơn hở theo về Hắc Phong sơntraij. Từ đó Ám Long được phong
làm đầu lĩnh, còn Dương Y trở thành món đồ chơi phát tiết của 3 anh em họ Lạp.
Lão già quắt thước vốn biết bản lĩnh của Ám Long và Dương Y, nay lại thấy
chúng khi nhắc đến kẻ kia thì thập phần sợ hãi, bèn cũng có chút nghi kỵ.
Lão lên tiếng: “Tam vị Đại vương. Việc hảo sự này cứ từ từ hãy làm. Dù gì
chúng cũng không chạy thoát khỏi tay ta. Cứ theo lời Ám Long và Dương Y thì
địch nhân tất đang tới, lại có vẻ rất cường mãnh. Vậy hãy tạm nhốt đám nữ nhân
này vào địa lao rồi chuẩn bị tiếp chiến với địch nhân.”
“Ân sư đã dạy đồ đệ nào dám trái.” Lạp Phi Ưng cất tiếng.
“Chúng bay, mau áp giải những mỹ nữ này vào địa lao. Nhớ chăm sóc cẩn thận.”
Lạp Phi Ưng ra lệnh.
“Tuyệt không được cởi trói. Trong đám này có vài kẻ võ công rất cao cường.”
Lão già quắc thước nhắc nhở.
Lạp Phi Hùng nhìn theo chúng nữ, đôi mắt dâm tà hiện lên. “Đại ca có thể nhẫn
nhịn, chứ ta nhất định phải thâu hương, hắc hắc.”
Ngay sau đó, Lạp Phi Ưng, Lạp Phi Hùng, Lạp Phi Báo cùng lão già vào phòng
nghị luận cách chống địch.
“Địch nhân trước mắt không phải là quan binh. Địa thế hiểm yếu nơi đây tất sẽ
không thể dụng được.” Lạp Phi Báo cất tiếng trước.
“Tam đệ nói rất phải. Nhìn thần tình của Dương Y và Ám Long, có thể thấy địch
nhân là cao thủ võ lâm.” Lạp Phi Ưng nối tiếp.
“Đối với cao thủ võ lâm, nhiều người không giúp ích gì. Hãy tập trung những
đầu lĩnh khá nhất lại rồi quyết chiến.” Lạp Phi Hùng nói.
Lão già quắc thước trầm ngâm nói:” Tốt nhất hãy gọi Ám Long lại. Có thể chúng
biết thực lực của địch nhân.”
“Để ta đi gọi.” Lạp Phi Hùng hớn hở nói. Đây đúng là cơ hội để hắn chuồn đi
thâu hương.
“Nhị ca bệnh cũ tái phát. Hắc hắc” Lạp Phi Báo cười nói.
“Bản tính không đổi.” Lão già quắc thước khẽ lắc đầu.
Lạp Phi Hùng sau khi ra lệnh cho Ám Long đến gặp Đại Vương thì bản thân y lặng
lẽ tiến đến địa lao chuẩn bị công cuộc thâu hương.
Cùng thời gian đó, bộ mặt của Lạp Phi Ưng và Lạp Phi Báo liên tục biến đổi khi
nghe Ám Long kể lại sự khủng bố của Hi Bình. Khuôn mặt lão già quắc thước
thỉnh thoảng giật giật vài cái. ” Lôi Kiếp Thần Đao và truyền nhân của Huyết
Sát Chân Quân. Không ngờ lại có ngày phải đối mặt với những thứ đáng sợ đó.”
Trong thâm tâm lão, lão như đang hình dung số phận của mình sắp tới.
Lại nói cuộc thâu hương của Lạp Phi Hùng. Sau khi tiến vào địa lao, bị hoa mắt
bởi chúng nữ xinh đẹp, hắn thật sự không biết bắt đầu từ ai.
Nhìn thấy Đại Ny hắn nói:” Gái Thiên Trúc qua tay ta đã nhiều. Ta thật không
muốn nàng vào lúc này.”
Hắn bỗng thấy Nguyên Chân và ngũ hoa bèn thốt lên:” Lão Thiên ơi, nữ nhân gì
đây mà to lớn vậy. Ta phải thử qua tư vị các nàng trước mới được.”
Chúng nữ ngoại trừ Đại Ny thật không hiểu hắn nói gì nhưng khi thấy hắn lôi
Nguyên Linh ra. Chúng nữ thấy vậy thất kinh đều buông lời sỉ vả hắn. Nhưng hắn
tuyệt đâu hiểu gì. Đang khi chuẩn bị hành sự thì bên ngoài có tiếng binh khí
vọng vào. Lạp Phi Hùng thất kinh lao ra khỏi địa lao.
Lạp Phi Hùng vừa rời khỏi địa lao chưa lâu thì có một bóng ảnh lẻn vào địa
lao.