Hắc Phong sơn cách đế đô Thiên Trúc khoảng 15 dặm về phía Tây. Nói là Hắc
Phong sơn nhưng thực chất nơi này gồm 3 ngọn núi liên kết với nhau tạo nên một
địa thế vô cùng hiểm yếu.
Đã từ lâu, Hắc Phong sơn là nơi trú ngụ của những kẻ cùng đường của xã hội.
Những tên trộm cướp, giết người, những tử tù vượt ngục ở Thiên Trúc đều tụ tập
về đây. Số phận thấp hèn khiến chúng liên kết lại với nhau hình thành các nhóm
sơn tặc.
Thế lực của các nhóm sơn tặc không mạnh lại thường xuyên xảy ra xung đột tranh
chấp giữa các nhóm nên chưa bao giờ chúng đe dọa được ai. Chỉ thỉnh thoảng xảy
ra vài vụ trộm lương thực, cướp người đơn độc. Triều đình Thiên Trúc cũng
không mấy để ý đến.
Một buổi chiều cách đây 10 năm, có bốn người khách đi ngang qua nơi đây.
“Mẹ kiếp, đường này do ta xây, núi này do ta làm, muốn qua đây mau mau nộp hết
tiền bạc ra đây.” Phỉ Khắc, trại chủ sơn trại Đại Kê, sơn trại có thực lực
mạnh nhất ở Hắc Phong, thét lên.
Bốn lãng khách đó, gồm 3 nam nhân trẻ tuổi và một lão già quắc thước. 3 nam
nhân đó, một kẻ dáng người to lớn mặt đầy sẹo, một kẻ thì người nhỏ bé mặt vô
cùng tà ác, kẻ còn lại thì ra dáng vẻ thư sinh tay luôn phe phẩy quạt. Gã thư
sinh quay sang hỏi lão già quắc thước:” Ân sư, chúng ta nên xử bọn cướp đường
này thế nào?”
Lão già vuốt râu nói:” Chúng ta giờ đầy đã cùng đường, trước tiên hãy kiếm chỗ
trú chân đã. Trước tiên có thể lên núi này làm sơn tặc vậy.”
“Hảo a… chúng ta hãy lên núi này làm sơn tặc.” Gã to lớn vỗ tay thích thú.
“Nhưng có một việc…” Gã thư sinh cất giọng trầm ngâm.
“Đại ca, ta hiểu ý đại ca rồi. Đại ca đã làm cái gì thì cũng đều phải đứng
đầu. Đại ca không làm đại vương núi này thì ta quyết không lên núi.” Gã người
nhỏ bé nói lạnh lẽo.
“Giết tên đầu lĩnh.” Gã thư sinh lạnh lùng nói.
Gã nhỏ bé có khuôn mặt tà ác vung đao xông lên. Phỉ Khắc thấy vậy hô
tó:”Giết…”
Đám lâu la lập tức xông lên nhưng tuyệt nhiên không thấy hình bóng gã người
nhỏ bé đâu nữa. Khi Phỉ Khắc còn đang ngạc nhiên thì một ánh sáng lóe lên. Y
chỉ cảm thấy đầu mình lung lay dữ dội. Đó là cảm giác cuối cùng y cảm thấy.
Đám lâu la thấy cái đầu của trại chủ lăn lông lốc xuống đất, máu từ cổ hắn
phụt lên, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Gã nhỏ bé đã đứng sau lưng ngựa lúc nào, thanh đao không vương một chút máu.
Gã thư sinh hét lên:” Theo thì sống, chống thì chết. Kẻ nào bỏ chạy thì nơi
này là mồ chôn của hắn.”
Tất cả đám lâu la liền bỏ vũ khí đầu dập xuống đất lạy lấy lạy để. Tiếp theo
đó chúng giở mọi công phu vuốt mông ngựa ra để nịnh nọt đại vương mới. Thật
toàn lời rắm thúi.
Tin tức Phỉ Khắc, trại chủ sơn trại Đại Kê bị giết làm kinh động tất cả các
sơn trại khác. Cái chết của Đại Kê khiến chúng thấy vô cùng rùng rợn. Cao nhân
phương nào có thể vô thanh vô tức chém bay đầu Phỉ Khắc ngay giữa đám lâu la.
Bọn chúng không ngừng run sợ khi nghĩ mình là nạn nhân kế. Không ai rủ ai, bọn
trại chủ các trại còn lại nhanh chóng đến đầu hàng những kẻ mới đến.
Từ đó, các nhóm sơn tặc trên núi Hắc Phong thống nhất, tạo thành một thế lực
sơn tặc đáng sợ nơi đây.
Gã thư sinh tên là Lạp Phi Ưng, được phong gọi Đại Vương Hắc Phong trại. Gã to
lớn tên là Lạp Phi Hổ được gọi là Nhị Vương. Gã nhỏ bé tên là Lạp Phi Báo, gọi
là Tam Vương. 3 gã này vốn là con trai của một tài chủ giàu có ở Thiên Trúc.
Cách đây hơn 20 năm, cha của chúng cứu được một nam nhân trung nguyên thân
hình đầy máu, chính là lão già quắc thước luôn đi cùng chúng. Tạ ơn cứu mạng,
lão già đã ở lại truyền dạy võ công cho 3 tên này. 10 năm sau, do bị hãm hại,
cha của chúng bị quan phủ khép tội chết. Tài sản bị tịch thu. 3 người bọn
chúng và lão già lưu lạc khắp nơi, không ngờ có ngày lại thành sơn trại đại
vương.
Sau khi thâu tóm toàn bộ các thế lực ở núi Hắc Phong, Lạp Phi Ưng không ngừng
đề ra các quy định trên núi Hắc Phong này.
Hắn hiểu rằng, nếu bây giờ gây sự chú ý với quan phủ thì không khác gì tự tìm
đường chết. Hắn ra lệnh nghiêm cấm không được quấy nhiễu dân lành, chỉ được
phép cướp từ các thương nhân, các lữ khách qua lại. Mặt khác, hắn không ngừng
dạy võ công cho đám lâu la đồng thời tìm kiếm những kẻ cùng đường có năng lực
để nâng cao thực lực cho sơn trại.
Hiểu được địa thế hiểm yếu của Hắc Phong sơn, hắn đã xây dựng một mặt lưới
tình báo dày đặc, đảm bảo một con ruồi đi qua cũng không lọt, một tên lính
quan phủ lên tham thính sẽ không có đường về.
Sau 5 năm phát triển, thế lực của Hắc Phong sơn đã rất mạnh. Tuy đế đô cách
chúng không xa, nhưng chúng cũng không dám làm liều mà chỉ đánh cướp về phía
Tây núi Hắc Phong. Triều đình đã vài lần cử quân đội đi đánh dẹp nhưng cũng
chỉ dừng ở thế giằng co không tiêu diệt được tận gốc.
…
Mấy ngày trước, Lạp Phi Hùng, gã Nhị vương háo sắc nghe được tin báo ở đế đô
có một đoàn mỹ nữ trung nguyên mới đến. Hắn bèn lĩnh xuất 100 tên lâu la, cải
trang thành gánh xiếc hòng bắt cóc đám mỹ nhân này. Được sự giúp sức từ lão
già cùng với kế đánh mê dược hoàn hảo, hắn đã bắt cóc thành công đám nữ nhân
của Hi Bình. Hắn đang nghĩ đến cảnh tượng đêm nay khi 3 vị đại vương cùng hoan
hảo thác loạn với đám mỹ nữ này. Trong lòng không thầm sung sướng, nước miếng
chảy ròng ròng.
Khi hắn về tới núi Hắc Phong, ngay lập tức áp giải đám nữ nhân lên “Đại sảnh
đường” rồi gọi lớn:”Đại ca, tam đệ, ta có rất nhiều mỹ nữ cho chúng ta thưởng
lãm đây.” Chúng nữ của Hi Bình lúc này phần nhiều đã tỉnh lại nhưng tay chân
đã bị trói chặt, lại bị điểm huyệt chế trụ nên không thể làm được gì.
Lúc này trong phòng của Đại vương Lạp Phi Ưng đang diễn ra một cảnh cuồng
hoan.
Hai nam nhân đang cùng tấn công mạnh mẽ một nữ nhân. Kẻ tấn công nữ nhân từ
phía sau chính là Lạp Phi Ưng. Còn kẻ đang ôm đầu nữ nhân mà rên rỉ chính là
Lạp Phi Báo. Nữ nhân này cũng không phải ai xa lạ mà là một người rất quen
thuộc với Hi Bình.
Nghe thấy có mỹ nữ về, Lạp Phi Báo rút tiểu kê kê ra khỏi miệng nữ nhân, mặc
vội quần áo chạy ra ngoài.
Lạp Phi Ưng thì đang gấp rút đẩy mạnh chinh phạt để ra thưởng lãm.
“Hảo hảo, toàn những mỹ nữ tuyệt sắc. Nhị ca đi chuyến này thật không uổng
phí.” Ánh mắt dâm tà của Lạp Phi Báo liếc nhìn những mỹ nữ, dãi chảy ra dòng
dòng.
“Ta mà ra tay thì tất nhiên phải khác rồi. Ha ha” Lạp Phi Hùng cười ngất. “Lão
đại đâu rồi, sao chưa ra đây?”
“Đại ca đang thỏa mạn con đãng phụ đó. Đại ca sắp xong rồi.” Lạp Phi Báo cười
hắc hắc nói. “Xem nào, bắt đầu từ ai trước đây.”
Những tên đầu lĩnh trong sơn trại nghe thấy bắt được mỹ nữ liền tò mò kéo đến
xem, hi vọng mình sẽ có phần.
Một đầu lĩnh trung niên khi thấy những mỹ nữ này, lúc đầu thấy ngờ ngợ, sau
nhìn thấy Thủy Khiết Thu, Nguyên Chân, Phỉ Sa mấy người thì gương mặt tái mét.
Hắn lao vội ra quỳ xuống dưới chân hai vị đại vương giọng cầu xin thảm thiết:”
Nhị vị đại vương, tuyệt không thể chạm đến những mỹ nữ này. Tuyệt không thể
động đến.” Trong đầu hắn nhớ về hình bóng một nam nhân, kẻ mà chỉ nghĩ đến
thôi đã đủ chết khiếp.
Lúc này, Lạp Phi Ưng cũng đã bước ra, tay còn đang ôm đãng phụ, ma trảo không
ngừng xoa bóp, vừa đi vừa cười nói:” Đúng là những tuyệt sắc mỹ nữ. Sao lại
không thể chạm đến được chứ?”
Đãng phụ khi nhìn về đám mỹ nữ kia, gương mặt tái xanh không kém gã đầu lĩnh
trung niên, luôn mồm lẩm bẩm:”Không được chạm đến họ, không được chạm đến họ.”
Dứt lời ả ngã ra, chân run cầm cập.
Trong lòng tam vị đại vương và đám đầu lĩnh vô cùng nghi hoặc không hiểu lý do
gì khiến hai tên này sợ hãi đến vậy.