Hi Bình thấy một nữ nhân xông vào gào thét lung tung. Lại thấy Đạt Ma Nhĩ cũng
đám cận thần tỏ vẻ sửng sốt thì thầm nghĩ không được hát nữa, trong lòng mất
hết hứng thú. “Con mẹ nó, ả rắm thúi kia dám phá hảo sự của lão tử. Phải trừng
trị ả mới được.”
Nghĩ là làm, Hi Bình lao ngay đến trước mắt Ấu Xảo. Ấu Xảo cũng thất kinh khi
có nhân ảnh vụt đến trước mặt mình, vội thối lui vài bước.
Hi Bình thấy gương mặt xinh đẹp của Ấu Xảo, thần hồn bỗng sững sờ. “Ả rắm thúi
này thật xinh đẹp a…” Hi Bình thầm so sánh Ấu Xảo với Mộng Hương, Thiên Diệp
Bội, Lãnh Như Băng, Âu Dương Đình Đình, Thủy Khiết Thu. Xinh đẹp không kém mà
lại có vẻ phóng đãng hơn.
Hi Bình cứ ngây ra nhìn Ấu Xảo một cách si ngốc.
Ấu Xảo đã biết mặt hầu hết đám quan lại trong triều, nay thấy một thanh niên
lãnh tuấn đứng giữa đám người vô dụng liền nghĩ ngay đấy là “tình ái chi
thần”. Nàng thấy ánh mắt si ngốc của Hi Bình, gương mặt thoáng chút tiếu ý,
rồi bất ngờ nói tiếng trung nguyên :”Nhìn cái gì mà nhìn, nữ nhân của ngươi
đang gặp nguy hiểm mà ngươi vẫn đứng trơ mắt ra nhìn sao.”
“Hả, ả rắm thúi, ngươi nói gì?” Hi Bình sửng sốt.
Lúc đấy Đường Tư và Lương Lệ Quỳnh cũng tiến đến. Đường Tư cất giọng hỏi:” Tỷ
tỷ, tỷ vừa nói gì thế. Sao trên tay tỷ lại cầm Liệt Dương Chân Đao.”
“Đừng nhiều lời, mau theo ta. Ái tình chi thần, cầm lấy cây đao này giúp ta.”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng Hi Bình nóng bừng như lửa.
…
Quay lại sáng ngày hôm đấy. Khi Ấu Xảo đến trước trang viện của Bố Lỗ Tư, hỏi
thăm người dân xung quanh thì biết được “tình ái chi thần” đã đi từ sớm. Nàng
thất vọng định quay về thì cửa trang viện Bố Lỗ Tư chợt mở.
Từng lớp từng lớp mỹ nữ lần lượt đi ra. Những mỹ nữ xinh đẹp này chắc là thê
tử của “tình ái chi thần”. Ấu Xảo tò mò đứng lại xem, đồng thời thử đánh giá
tư sắc của các nàng.
Quả thật mỗi người một vẻ, đều xứng là tuyệt sắc mỹ nữ. Trong đó có vài người
nội trội hơn hẳn, mà Ấu Xảo cũng thấy mình không bì kịp. “Tình ái chi thần quả
nhiên lợi hại. Có nhiều mỹ nữ xinh đẹp thế này là đủ biết. Bọn họ tựa hồ rất
hạnh phúc, hình như không biết ưu phiền là gì.”
Ấu Xảo đang trầm tư bỗng thấy 3 bóng người lặng lẽ bám theo chúng nữ. Ấu Xảo
là người biết võ công, tự đánh giá ngay thực lực 3 kẻ kia không phải hạng
xoàng. Bọn chúng lại thường xuyên ngó trước ngó sau, tịnh không có ý đồ tốt.
Ấu Xảo cũng lặng lẽ đi theo xem chúng định giở trò gì.
Nguyên sáng hôm đó, sau khi Hi Bình và nhị nữ vào triều kiến hoàng đế Thiên
Trúc. Chúng nữ theo thói quen lại rủ nhau ra ngoài chơi. Chỉ có Lãnh Như Băng,
Mộng Hương, La Mĩ Mĩ tối qua do quá phong cuồng nên sáng nay chỉ muốn nằm ngủ.
Còn Độc Cô Tuyết, Vạn Diệu, Vương Ngọc Phân, Lạc U Nhi, Vưu Túy, Hoa Lôi thật
không có hứng thú với kiểu đi chơi này nên cũng ở lại trong trang viện. Còn
lại chúng nữ, theo Đại Ny dẫn đường, nhất loạt đi du ngoạn thưởng lãm.
Một tuần ở đây, chúng nữ cũng đã đi nhiều nơi đang đến, hiện giờ thật không
biết đi đâu. Đại Ny 5 năm nay cũng sống một cách khép kín, ít giao tiếp nên
cũng không giúp được gì nhiều.
Đang vu vơ không biết đi đâu thì Phong Ái Vũ chợt chấy một lũ trẻ Thiên Trúc
nói nói cười cười đang chỉ chỏ về phía ngoài thành. Vốn tính hiếu kỳ, nàng
quay sang Đại Ny đề nghị:
“Đại Ny tỷ tỷ, lũ trẻ kia nói gì mà vui vẻ thế.”
Mọi người thầm buồn cười cho tính khí trẻ con của Ái Vũ. Có nhi tử rồi mà vẫn
như một nữ hài tử vậy.
Đại Ny chiều lòng Ái Vũ, bèn đi ra chỗ lũ trẻ bắt chuyện. Lúc sau nàng quay về
nói:” Họ bảo ngoài thành có một gánh xiếc mới đến. Do chưa tìm được quán trọ
nên gánh xiêc này đang tạm ở ngoài thành. Họ đang rủ nhau ra xem.”
Ái Vũ reo lên:” Quá hay, chúng ta mau ra đó xem thôi.”
A… tò mò là tính cách rất nguy hiểm. Nữ nhân mà có tính tò mò lại càng nguy
hiểm. Và việc này cũng thật hết sức nguy hiểm.
Sau khi chúng nữ đi khuất, Ấu Xảo tình cờ thấy lũ trẻ kia nhận một gói kẹo từ
1 trong 3 kẻ lạ mặt. Nàng càng khẳng định là có chuyện.
Chúng nữ cùng kéo nhau ra ngoài thành. Đi được một lúc thì thấy có một nơi
dựng rất nhiều lều bạc. Rồi có một bức tranh vẽ rất nhiều hình kỳ dị, ý bảo
đây đúng là gánh xiếc đó, đám cừu non mau vào chuồng nào. Thấy bên trong có
rất nhiều người đang reo hò, bầy cừu non ngoan ngoãn tiến vào theo.
Như biết sự có mặt của chúng nữ, người quản trò vội la lớn: “Đề nghị chư vị
tránh ra cho các khán giả mới vào xem. Oa, toàn là những mỹ nhân xinh đẹp. Sau
đây là tiết mục tung hứng của gánh xiếc chúng tôi.”
“Kế tiếp là tiết mục tung hứng.” Đại Ny giải thích cho chúng nữ biết.
Một nam nhân bước ra. Trên tay hắn cầm rất nhiều lọ nhỏ. Rồi thật điêu luyện,
hắn lần lượt tung hứng những chiếc lọ. Dần dần từ 3 chiếc, rồi 4 chiếc, rồi 5
chiếc… và giờ đã là 10 chiếc.
Chúng nữ say mê nhìn. Bạch Chi và Đỗ Quyên, tiểu Tước, Ái Vũ không ngừng reo
lên thích thú.
Bất chợt, nam nhân đó bỗng bị luống cuống đánh rơi lọ xuống đất. Từng chiếc lọ
vỡ rơi rất gần chúng nữ. Một mùi hương thoang thoảng bốc lên. Lôi Phượng chợt
thấy đám người xung quanh đã đeo mặt nạ từ lúc nào. Biết có chuyện nàng hét
lên:” Cẩn thận. Có bẫy.”
Cùng lúc, A Mật Y và Thiên Diệp Bội cùng hét:” Mau bế khí, có độc.” Lời vừa
dứt thì đã hơn một nữa chúng nữ ngã xuống mê man. Xót lại chỉ còn A Mật Y,
Thiên Diệp Bội, Nguyên Chân cùng ngũ hoa, Phỉ Sa, Lãnh Tinh Oánh, Âu Dương
Đình Đình, Dã Mân Côi, Từ Bạch Lộ, Lôi Phượng, Thủy Khiết Thu.
“Tưởng chỉ là hoa hồng, không ngờ cũng có gai. Xem các nàng có chạy thoát khỏi
tay Hắc Phong sơn tặc chúng ta không. Ha ha ha.” Gã quản trò cất tiếng cười
khả ố.
Lời của y vừa dứt, đám khán giả xung quanh lộ nguyên hình sơn tặc, liền xông
vào tấn công các nàng. Kẻ tung lưới, kẻ đánh quyền thật hết sức hỗn loạn.
Hương thơm mà các nàng ngửi phải, chính là một loại mê dược do Hắc Phong sơn
tặc chế ra. Dù là người có võ công mà hít phải thì cũng lập tức mê man. Trong
thoáng chốc, chỉ còn lại A Mật Y, Thiên Diệp Bội, Nguyên Chân, Âu Dương Đình
Đình còn đứng vững. 4 người các nàng chống trả rất dữ dội.
“Hừ, hổ cái chứ không phải người. Nhưng quả thật họ rất xinh đẹp. Quân sư,
phiền người ra tay giúp. Nhưng tuyệt không được làm hại họ.” Gã quản trò lại
nói.
Một bóng ảnh lào đến 4 nàng. Nếu giao đầu bình thường, các nàng cũng chỉ cầm
cự ngang sức với hắn, huống chi là lúc đang trúng mê dược. Hắn nhanh chóng
điểm huyệt đạo bốn nàng. Khi hắn dừng lại, các nàng mới phát hiện ra đó là một
lào già tóc đã bạc trắng.
“Mau, mau đưa đám mỹ nhân này về sơn trại. Tối nay đặc biệt sẽ rất vui thú
đây. Hắc hắc.” Gã quản trò phi mình lên một con người trắng, thúc giục đám lâu
la nhanh chóng làm việc.
Ấu Xảo từ xa chứng kiến sự việc. Dù rất bực bội nhưng không thể làm gì được.
Nàng cũng đã thấy thân thủ của lão già kia. Nếu đơn độc đấu, nàng tuyệt không
phải đối thủ của hắn. “Chỉ có cách tìm người đến cứu.” Nghĩ vậy, nàng lập tức
chuyển thân nhằm thẳng trang viện của Bố Lỗ Tư. Nàng cũng không hiểu tại sao
nàng lại muốn nhúng tay vào việc này. Chẳng lẽ vì vị “tình ái chi thần” mới
nghe danh mà chưa hề gặp mặt? Hay vì nàng thấy thương xót khi những bông hoa
xinh đẹp kia bị rơi vào tay đám nam nhân xấu xa nên quyết làm hiệp nữ thay vì
làm kỹ nữ? Thật khó mà biết được.
Trang viện Bố Lỗ Tư.
Ấu Xảo nhanh chóng tiến vào trong. Tình cờ nàng bắt gặp Vưu Túy đang dạo bước
cùng Hoa Lôi. Phát hiện có kẻ đột nhập, kiếm của Vưu Túy nhanh chóng tấn công
Ấu Xảo. Ấu Xảo bình tĩnh đối chiêu. Tiếp nhau hơn mười chiêu Ấu Xảo lừa miếng
thối lui lại rồi lên tiếng:” Gượm đã tỷ tỷ. Ấu Xảo không có ý xấu. Ấu Xảo đến
để đưa tin.”
Nhận thấy Ấu Xảo không có ác ý, Vưu Túy cũng dừng kiếm, cất giọng hỏi:” Không
biết cô nương có điều gì chỉ dạy.”
“Thê tử của 'tình ái chi thần' đã bị bọn sơn tặc núi Hắc Phong bắt đi. Hãy mau
đi cứu người.
“Ngươi nói cái gì?” Giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Như Băng cất lên. Ấu Xảo
thoáng chút rùng mình.
Thấy có tiếng động, Lãnh Như Băng cùng chúng nữ vội kéo đến. Bố Lỗ Tư cũng gấp
gáp chạy đến.
“Thê tử của 'tình ái chi thần' đã bị bọn sơn tặc núi Hắc Phong bắt.” Ấu Xảo
nhắc lại.
“Làm sao ta tin được ngươi?” Lãnh Như Băng lạnh lẽo nói.
“Tin hay không tùy ngươi. Ta chỉ giúp đến đây thôi.” Ấu Xảo nói với chút không
hài lòng. Giúp người bị hoài ngi. Hừ.
“Ấu Xảo cô nương, cô thực thấy thê tử của chủ nhân ta bị bọn Hắc Phong sơn tặc
bắt giữ.” Bố Lỗ Tư cất giọng.
“Đúng vậy. Họ bị trúng mê dược.” Ấu Xảo nhìn nam nhân trước mặt. Hình như hắn
cũng đã từng hảo hảo với nàng. Có điều cũng là đồ bỏ đi thôi.
“Ta tin lời Ấu Xảo nói. Các nữ chủ nhân, bọn sơn tặc núi Hắc Phong này hết sức
nguy hiểm. Chúng ta mau đi cứu người.” Giọng Bỗ Lỗ Tư đầy vẻ khẩn trương.
“Nhanh. Hoa Lôi tỷ Ngọc Phân tỷ Mĩ Mĩ muội, ba người ở lại trang viện đợi
chàng về.” Lãnh Như Băng dặn dò.
Ấu Xảo định chuyển thân bỏ đi thì bị Vưu Túy cản lại.
“Ngươi muốn gì?” Ấu Xảo tỏ vẻ bất mãn. Nàng bắt đầu không ưa những nữ nhân
này.
“Ấu Xảo cô nương, chúng ta muốn nhờ cô giúp một việc. Mong cô hay đi báo cho
phu quân của chúng ta biết sự tình.” Vưu Túy nói. Rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho
Mộng Hương. Mộng Hương ngay lập tức chuyển thân đi mất.
“Sao ta phải giúp… mà chắc gì 'tình ái chi thần' tin lời ta?” Ấu Xảo ngập
ngừng trả lời.
“Chàng nhất định sẽ tin lời nàng. Hãy đưa vật này cho chàng. Chàng hiện giờ
đang trong cung điện Hoàng đế Thiên Trúc.” Mộng Hương đã quay lại. Trên tay
cầm Liệt Dương Chân Đao.
“Ấu Xảo cô nương, chúng ta xin đa tạ cô nương.” Dứt lời, chúng nữ đều nhanh
chóng cưỡi ngựa lao đi.
“Các nữ chủ nhân gượm đã, để Bố Lỗ Tư dẫn đường. Bố Lỗ Tư biết núi Hắc Phong ở
đâu.” Bố Lỗ Tư gọi với theo.
“Nhanh.” Chúng nữ quát.
Ấu Xảo cầm thanh Liệt Dương Chân Đao lên rồi nhằm hướng cung điện thẳng tiến.