Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 6: Chương 6 Hi Bình ra oai – Botruyen

Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 6: Chương 6 Hi Bình ra oai

Sau một tuần dạo chơi quanh hoàng thành Thiên Trúc, dưới sự nhắc nhở của Đường
Tư, Hi Bình quyết định thực hiện trách nhiệm cao cả mà Hoàng thượng giao phó.

“Những việc như thế chỉ có thiên tài ta mới làm được.” Hi Bình nói bằng vẻ
chính khí lẫm liệt.

“Vô sỉ. Những việc vô sỉ.” La Mĩ Mĩ thêm vào.

Hi Bình chỉ hừ một tiếng rồi bước đi. Lần nào tranh cãi với Mĩ Mĩ, kẻ chịu
thiệt đều là Hi Bình.

Cùng đi với Hi Bình còn có Đường Tư và Lương Lệ Quỳnh. Hi Bình có thể không
quan tâm đến bộ mặt của hoàng đế Trung nguyên chứ Đường Tư thì không thể. Dù
sao nàng cũng là công chúa của thiên triều.

Tại Trung Nhân Đài, Ấu Xảo quyết định đến tìm gặp “tình ái chi thần”. Nàng mặc
một bộ đồ đen mỏng, mạng che mặt cũng màu đen, trông nàng giống một nữ nhân
hành tẩu giang hồ hơn là kỹ nữ tuyệt sắc nhất Thiên Trúc. Nếu nàng đến sớm hơn
một chút thì có thể đã gặp được Hi Bình. Vì khi nàng đến trang viện của Bố Lỗ
Tư thì đoàn sứ thần Trung Nguyên đã đến trước Vương cung Đạt Ma Nhĩ hoàng đế
rồi.

Vương cung Đạt Ma Nhĩ hoàng đế.

Đạt Ma Nhĩ và chúng thần vẫn đang bàn tán về “tình ái chi thần”. Và lần này
chủ đề chính là cự vật to lớn của “tình ái chi thần”. Suốt tuần nay, việc bàn
tán về “tình ái chi thần” và những chuyện xung quanh tựa hồ còn quan trọng hơn
việc bàn quốc gia đại sự, quan trọng hơn việc diệt bọn sơn tặc ở núi Hắc
Phong.

“Sứ thần Trung Nguyên, Hoàng Hi Bình xin triều kiến hoàng đế Thiên Trúc uy
quyền tối cao.” Tiếng bọn thị vệ liên tục truyền tới.

“Đến rồi, rốt cuộc cũng đến rồi.” Đạt Ma Nhĩ vỗ đùi đến đét một cái. “E hèm,
mau truyền sứ thần Trung Nguyên vào.”

“Truyền sứ thần Trung Nguyên Hoàng Hi Bình vào triều kiến hoàng đế Thiên Trúc
uy quyền tối cao.” Tiếng bọn thị vệ lại vang lên.

Hi Bình và nhị nữ tiến vào cung điện hoàng đế Thiên Trúc. Khi Hi Bình đi qua
vườn thưởng uyển, hàng chục cặp mắt đầy nhu tình chiếu khắp thân thể hắn,
khiến kẻ mặt dày như Hi Bình cũng phải bối rối. Hàng chục tiếng kêu xuýt xao,
chục tiếng mời gọi vang lên. Thật may là Hi Bình không biết tiếng Thiên Trúc,
nếu không thì…

Chẳng mấy chốc, Hi Bình và nhị nữ đã lên đến điện.

Người ngồi chính giữa điện, mặc bộ quần áo màu trắng xen lẫn những sợi chỉ màu
vàng đích thị là hoàng đế Thiên Trúc. Hi Bình và nhị nữ khẽ cúi chào.

Đạt Ma Nhĩ có chút thất vọng. Tướng mạo Hi Bình quả thật rất đẹp, cơ thể cũng
rất tráng kiện, nhưng người có hình thể như thế thì Đạt Ma Nhĩ đã thấy nhiều.
Họ cũng đều đã bị đánh bại dưới chân Ấu Xảo, liệu nam nhân này có khác được
không?

Khi Đạt Ma Nhĩ đang đánh giá cân nhắc Hi Bình thì hơn nửa đám cận thần Thiên
Trúc đang soi mói nhị nữ.

Hi Bình cũng thấy ánh mắt dâm tà của chúng, chàng quắc mắt nhìn khắp lượt, sát
khí tỏa ra.

Sát khí lạnh lùng làm thức tỉnh Đạt Ma Nhĩ và cận thần. Một viên quan thông
dịch được gọi đến. Những vấn đề qua lại hai nước nhanh chóng được giải quyết.
Đạt Ma Nhĩ vui vẻ nhận tặng phẩm từ hoàng đế thiên triều. Hi Bình cũng vui vẻ
nhận tặng phẩm mà Thiên Trúc hoàng đế gửi tặng thiên triều.

Chính sự nhanh chóng được gạt sang một bên, thay vào đó là những câu chuyện
phiếm. Đạt Ma Nhĩ và quần thần cũng rời khỏi cung điện, dắt Hi Bình và nhị nữ
dạo chơi vương cung, vừa đi vừa hỏi chuyện.

Khổ sở nhất chắc là nhị nữ và thông dịch viên. Nhị nữ thì chẳng hứng thú gì
với câu chuyện tục tĩu của đám nam nhân, còn thông dịch viên nghe những câu
nói của Hi Bình mà tái hết cả mặt, đành phải chỉnh sửa thêm bớt nhằm giữ lấy
cái mạng của mình.

( Lược bỏ những lời trung gian của thông dịch viên)

“Hi Bình, ta nghe nói ngươi được gọi là ' tình ái chi thần'?” Đạt Ma Nhĩ lên
tiếng.

“Con mẹ nó, ta là 'Đại tình thánh' ấy chứ” Hi Bình huyênh hoang nói.

( Thông dịch viên đã phải thông dịch thành “Thưa hoàng đế uy quyền tối cao, ở
trung nguyên thần được gọi là 'Đại Tình Thánh' ” Các đoạn sau các bằng hữu tự
hiểu)

“Đại tình thánh? Chẳng hay một đêm ngươi có thể làm thỏa mãn bao nhiêu nữ
nhân? ” Một viên quan cất tiếng hỏi.

“Nhiều nhất là hơn 400 người. Nhưng lần đấy ta bị đánh thuốc mê không biết gì
cả. Còn lần khác hơn 300 người. Tất cả đều là xử nữ ha ha.” Hi Bình nhớ lại
lần ở Dã Mã Tộc và lần trong Hậu cung.

“Sắc lang” Nhị nữ đồng thanh nói.

Đạt Ma Nhĩ và quần thần kinh ngạc nhìn Hi Bình. Một cận thần khác lên
tiếng:”Các lần đó đều là với xử nữ. Thế với nữ nhân đã thành thục thì sao?”

” Có bao nhiêu thỏa mãn bấy nhiêu.” Hi Bình đáp không chút ngượng ngùng. Nhị
nữ đỏ mặt.

“A… ngươi thật quá lợi hại. Thời gian ngươi ở Thiên Trúc ta cũng đã được
nghe đồn về ngươi. Ta nghe nói cái đó của ngươi rất lớn.” Đạt Ma Nhĩ nói.

“Đúng thế. Cái của ta là vô địch thiên hạ không ai sánh bằng.” Hi Bình dương
dương tự đắc.

“Ngươi có thể cho ta xem qua được không?” Đạt Ma Nhĩ đề nghị.

Sặc. Chẳng lẽ lão hoàng đế này cũng giống Thi Trúc Sinh. “Con mẹ ngươi, ngươi
có biến thái không thế?”

(Thông dịch viên mặt cắt không còn giọt máu dịch thành:”Việc này sao có thể
làm được”)

“A, ta biết là không được, nhưng ta thật sự rất muốn xem.” Đạt Ma Nhĩ nói.

“Biến thái, con mẹ nó, ngươi mà nói nữa ta biến đầu ngươi thành đầu heo.” Hi
Bình thầm nghĩ.

Thấy thái độ của Hi Bình, Đạt Ma Nhĩ bèn nói nhỏ vào tai thông dịch viên, bảo
hắn chỉ được nói cho mình Hi Bình nghe.

Lời của Đạt Ma Nhĩ hoàng đế là:”Phi tử ta rất hâm mộ tình ái chi thần. Tình ái
chi thần hãy khai sáng cho chúng ta và làm vừa lòng phi tử của ta.”

Nhị nữ nội lực thâm hậu đều nghe được những lời này. Họ trừng mắt giận giữ
nhìn Hi Bình với vẻ nhất quyết không được làm.

Thấy vậy, Đạt Ma Nhĩ dùng chiêu khích tướng:”A, hóa ra danh xưng về tình ái
chi thần chỉ là giả thôi. Cái đó của người Trung Nguyên thực không lớn lắm.”

Lương Lệ Quỳnh tỉnh táo không dính chiêu. Nhưng cả Hi Bình lẫn Đường Tư đều đã
chúng độc chiêu này.

“Con mẹ nó, để ta khai sáng cho các ngươi.” Hi Bình gắt.

“Hi Bình, chàng mau cho chúng biết sự lợi hại của nam nhân Thiên triều.” Đường
Tư giận dữ không kém.

Lương Lệ Quỳnh chỉ còn biết thở dài ” Hỏng rồi. Chẳng phải sẽ để bọn họ chiếm
hết tiện nghi sao.”

Đám phi tử của Đạt Ma Nhĩ cũng ở trong vườn thượng uyển, được Đạt Ma Nhĩ triệu
đến, nói là để gặp “tình ái chi thần” bèn quên hết mọi việc mà lao thẳng đến.
Cả phi tử cả cung nữ, tất tất không thiếu một ai. Mấy bà vú ngoài lục tuần
cũng kéo đến xem.

Thấy chúng nhân đã tụ tập đông đủ. Hi Bình hét:”Hôm nay ta sẽ khai sáng cho
tất cả các ngươi.” Vừa nói Hi Bình vừa cởi quần lôi ra cự vật hùng dũng.

“Cũng chỉ bằng với ta thôi.” Một viên tướng trẻ nhìn tiểu huynh đệ mềm xìu của
Hi Bình thốt lên.

Câu nói này ngay lập tức được thông dịch viên dịch sang.

“Con mẹ nó, xem đây.” Hi Bình vừa dứt lời, cự vật đã dựng lên thẳng đứng.

“A… a… a…”đám phi tử của Đạt Ma Nhĩ đồng thanh kêu lên.

Quần thần Thiên Trúc cũng sửng sốt.

“Chưa đủ chưa đủ, thế này cũng chỉ bằng tên nô lệ da đen năm đó. Chắc gì đã hạ
gục được Ấu Xảo.” Đạt Ma Nhĩ than thở.

“Con mẹ nó dám coi thường lão tử, xem nữa nè.” Hi Bình lại hét.

Cái cự vật đó bắt đầu vừa dài vừa to lên, trông thật khiếp sợ, thật không dám
tả tiếp.

Phi tử của Đạt Ma Nhĩ tất thảy đều đang thầm nghĩ không biết cái đó tiến vào
hang động của mình thì sẽ ra sao. Liệu có chết không.

“Không… không… phải là người” Một viên quan lắp bắp. Thật quá khủng khiếp,
nếu đem so cái của hắn với Hi Bình chả khác gì đem so quả ớt với quả dưa
chuột.

“Ngươi đúng là 'tình ái chi thần', là 'đại tình thánh', ta tin rồi.” Đạt Ma
Nhĩ nói.

“Nam nhân này chắc chắn sẽ báo thù được cho ta. Ấu Xảo chờ đấy haha.” Đạt Ma
Nhĩ thầm nói trong lòng, mặt lộ vẻ sung sướng.

“Lão quốc vương này thật biến thái, nhìn thấy cự vật của ta mà lại tỏ vẻ sung
sướng.” Hi Bình vừa nghĩ vừa mặc lại quần. Đám phi tử Đạt Ma Nhĩ tỏ vẻ tiếc
nuối.

“Đại Tình Thánh chỉ là một danh xưng của ta mà thôi. Ta còn là Quyền vương Ca
thần vô địch nữa.” Hi Bình lại dương dương tự đắc.

“Ngươi còn là quyền vương ca thần vô địch ư. Được, hãy biểu diễn cho chúng ta
xem.” Đạt Ma Nhĩ vui vẻ nói.

“Được được, ta sẽ hát cho các ngươi nghe.” Hi Bình trong lòng rất vui vẻ.

Nhị nữ thầm kêu “Hỏng rồi.”

Bất chợt, có một giọng nói trong trẻo vang lên:”Ta muốn gặp tình ái chi thần,
ta muốn gặp tình ái chi thần. Tránh ra, đừng cản đường ta.”

Một nữ nhân mặc trang phục đen chạy đến. Trên tay cầm một thanh đao. Nàng
trông rất xinh đẹp.

Đạt Ma Nhĩ và triều thần trông thấy nàng đều nhận ra ngay, vì ai cũng đã hoan
hảo với nàng ta một lần. Mỹ nữ đó chính là Ấu Xảo.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.