Hôm đó, khi Hi Bình bước vào căn phòng cuối cùng, hắn phát hiện một nam nhân
xích lõa đang nằm gục dưới đất. Còn mỹ nữ nằm trên giường, đích thị là Tư
Khắc. Có điều, trang phục của nàng rất chỉnh tề. Chính điều đó đã khiến Hi
Bình không xẻ tên nam nhân kia ra làm đôi. Hi Bình chỉ đá hắn sang một bên cho
đỡ ngứa mắt.
Hi Bình nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mỹ miều của
nàng. Tâm tư ẩn chứa nhiều cảm xúc.
Tư Khắc mơ màng tỉnh dậy. Nàng khẽ mở mắt, giật mình vì thấy một nam nhân máu
me đầy người, gương mặt tựa hồ ác quỷ đang khi phụ nàng. Phản ứng đầu tiên của
nàng là hét lên. Có điều, Hi Bình đã áp chặt môi lên môi nàng, khiến tiếng kêu
tắc nghẹn trong cổ họng.
Hi Bình nhanh chóng trao cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt.
Tư Khắc cảm thấy một tư vị kỳ lạ, có gì đó quen thuộc mà cũng có gì đó khác
lạ. Nàng hoảng hốt chống cự. Xuyên Bối Châm liên tục đâm vào các huyệt đạo của
hắn. Chỉ có điều, nàng không đâm trúng bất cứ huyệt đạo nào. Xuyên Bối Châm
không đâm trúng huyệt đạo, tức khắc mềm nhũn mà rơi ra ngoài.
Tư Khắc vừa mừng vừa sợ. Nàng mừng vì nghĩ nam nhân này có thể là người đó.
Nàng sợ vì nếu nam nhân này không phải là người đó, nàng tất sẽ rất thảm.
Tư Khắc cố dùng ngọc thủ đẩy gương mặt của hắn ra.
Hi Bình nuối tiếc, cố thưởng thức thêm chút tư vị từ chiếc miệng thơm tho của
nàng, ngẩng mặt nhìn nàng, nở nụ cười đầy gian tà, ánh mắt đầy vô lại nhìn
nàng.
“Hi Bình” Tư Khắc bật khóc. Cái điệu cười đó, cái ánh mắt đó, nàng sao có thể
quên.
“Tư Khắc ngoan, đừng khóc, là ta đây.” Hi Bình có chút bối rồi. Dâm tà cũng
lập tức bị dập tắt. Hắn chợt nhớ tứ nữ của hắn đang khổ chiến ngoài kia. “Mau
trở về thôi” Hi Bình bế Tư Khắc vào lòng, rảo bước ra ngoài cửa phủ. Mắt hắn
khẽ liếc nhìn gã nam nhân xích lõa. Hắn đang bày ra một bộ dạng rất khó coi.
Cái tiểu trùng của hắn khiến Hi Bình suýt bật cười.
“Tư Khắc, kẻ kia chết chắc rất thảm.” Hi Bình hắc hắc nói.
Tư Khắc xấu hổ không dám nhìn Hi Bình. Nàng giấu dung mạo mỹ miều vào ngực Hi
Bình, khẽ thốt vài tiếng đánh trống lảng:” Người chàng tanh quá.”
Hi Bình bật cười hắc hắc bước đi.
…
Hi Bình trở lại với thực tại. Hắn ôm hai vai Mộng Hương, dịu dàng nói:
“Mộng Hương, nàng nên biết, ta luôn tin tưởng tuyệt đối vào nữ nhân của mình.”
Hi Bình ngừng một chút, trên mặt xuất hiện chút tiếu ý. “Nàng hãy gọi các nàng
khác đến đây, chuyện này… có thể sẽ làm xấu thanh danh đại tình thánh ta…
nhưng ta nghĩ cần phải nói cho các nàng biết.”
…
“Các nàng, hôm nay ta sẽ nói cho các nàng biết một số chuyện.” Hi Bình nhìn
khắp lượt chúng nữ, ánh mắt dừng lại ở Tư Khắc, ngập ngừng vài giây rồi nói
tiếp. “Ta biết Tư Khắc đã bị bắt vào phủ của Tùng Hạ Bản Mạch hơn một ngày. Ta
không hỏi Tư Khắc đã bị đối xử ra sao nhưng ta tin Tư Khắc không hề bị khi
phụ.”
“Hi Bình…” Tư Khắc ngượng ngùng nói. “Chuyện đã qua rồi, chàng đứng nhắc lại
nữa.”
“Không” Hi Bình giơ tay lên nói. “Ta phải nói cho các nàng biết, Tư Khắc của
ta lợi hại như thế nào.”
Hi Bình bắt đầu kể. Chúng nữ chăm chú lắng nghe. Chốc lại nhìn Tư Khắc, ánh
mắt biểu hiện sự khâm phục.
“…khi ta bước vào phòng, ta thấy một nam nhân xích lõa đang nằm dưới đất.
Tâm ta đại nộ. Ta muốn chặt hắn ra làm hai khúc.” Hi Bình nói, giọng điệu cũng
ra vẻ phẫn nộ, tay hắn chặt xuống một cái.
Chúng nữ khiếp sợ, lo lắng nhìn Tư Khắc. Mặt Tư Khắc như phủ một lớp mây hồng.
“Sau đó, ta chợt thấy Tư Khắc trên giường. Y phục nàng rất chỉnh tề…”
Chúng nữ thờ phào nhẹ nhõm. Các nàng bỗng thắc mắc, không hiểu đã xảy ra
chuyện gì. Chẳng lẽ tên bại hoại kia thấy Tư Khắc quá xinh đẹp mà… mà không
kiềm chế nổi rồi lăn ra bất tỉnh?
“… vì vậy, ta cũng bớt giận đi nhiều. Ta hiểu Tư Khắc tuyệt không phải là
người dễ bị khi phụ.” Hi Bình có thoáng bối rối. Đến hắn, đại tình thánh sức
lực vô bì còn không làm gì được nàng thì cái tên có tiểu trùng bé như gián thế
kia làm gì nổi chứ.
“Rồi ta phát hiện ra rằng, tên nam nhân kia đã ngủ say vĩnh viễn rồi, ha ha.”
Hi Bình bật cười khoái trá. Chúng nữ nhìn Tư Khắc với ánh mắt đầy khâm phục.
“Tư Khắc tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại nha.” Thủy Khiết Thu cất lời.
“Thật không thể xem thường a.” Âu Dương Đình Đình nói tiếp.
Tiếng oanh oanh vang lên, không ngớt khen ngợi Tư Khắc.
Tư Khắc chỉ xấu hổ không dám nói gì, chốc lại liếc mắt lườm Hi Bình một cái.
“Sao lại đẩy thiếp vào tình cảnh xấu hổ này chứ.”
Hi Bình bị Tư Khắc lườm, thầm kêu không ổn. Hắn cũng định không kể nữa, không
ngờ chúng nữ mấy nàng đã ỉ ôi đòi hắn kể tiếp. Hi Bình sao chịu được những lời
nũng nịu đầy mật ngọt đó. Hắn liền bỏ qua sát khí của Tư Khắc sang một bên,
trấn tâm kể tiếp:
“A, Tư Khắc thật ra rất lợi hại. Đến ta còn không làm gì được nàng ấy. Các
nàng biết chứ, cái lần ở Trung Nhân đài ấy, khi Tư Khắc giận dỗi bỏ về phòng.
Như Băng bảo ta hãy đi thâu tập nàng ấy. Mà ta lại rất nghe lời nữ nhân của
mình, hắc hắc.”
Tư Khắc trừng trừng nhìn Hi Bình. Ánh mắt đầy oán giận.
“Lúc đó, ta liền tiến lên phòng Tư Khắc, định thâu tập nàng, không ngờ lại…”
Hi Bình bỗng im bặt. Ánh mắt Tư Khắc đầy đáng sợ. “A… không ngờ Tư Khắc có
một bảo bối khiến ta không thể làm gì được nàng ấy.” Hi Bình vội chữa lời.
“Tư Khắc, nàng hãy cho các nàng ấy thấy bảo bối của nàng đi.” Hi Bình vô sỉ
nói.
“A” Tư Khắc bất ngờ. Nàng bị chúng nữ dùng mục quang soi xét, liền thấy bối
rối.
Lập tức các tiếng oanh oanh cất lên, chúng nữ ỉ ôi đòi xem pháp bảo của Tư
Khắc, khiến Tư Khắc càng thêm rối loạn, không biết nên bực hay nên mừng.
Hi Bình nhân cơ hội len lén chuồn ra khỏi phòng, bỏ lại Tư Khắc bị chúng nữ
bao vây.
“A, suýt nữa thì…” Hi Bình thở phào nhẹ nhõm, người rẽ vào một góc ngoặt.
“Á” Một thanh âm nử tử vang lên. Hi Bình định thần nhìn lại. Người nằm dưới
đất là Liễu Như.
Hi Bình vội đưa tay đỡ nàng dậy. Tâm tư hắn hiện giờ rất thoải mái, tinh thần
liệp diễm dâng cao, hắn lên dùng tà nhãn không ngừng đánh giá Liễu Như.
Liễu Như gương mặt khả ái, lại toát lên sự từng trải khiến hắn cảm thấy chút
thú vị. Nàng lại luôn mặc một bộ hắc y bó sát, khiến cho từng được cong nổi
bật lên. Song phong căng tròn, kiều đồn đầy đặn, chắc chắn rất đàn hồi. Hi
Bình hắc hắc nghĩ. Chỉ tiếc là, nàng không biết tiếng Trung Nguyên. Nếu nàng
giống Hạnh Tử, hắn chắc chắn sẽ thâu tập nàng. Ánh mắt Hi Bình có chút nuối
tiếc.
Liễu Như được Hi Bình kéo dậy, tâm tư có chút bối rối. Nàng vốn là nhẫn giả,
giao đấu cũng đã nhiều. Va chạm với nam nhân cũng đã từng biết, chỉ là cảm
giác hiện tại khiến nàng thấy bối rối. Gương mặt nàng thoáng hồng lên. Nàng
khẽ cúi đầu thay cho lời cảm ơn, rồi lách qua người Hi Bình bước đi.
Một mùi thơm thoang thoảng xâm chiếm tâm trí Hi Bình. “Mỗi nữ nhân có một tư
vị khác nhau, câu này xem ra không sai chút nào.” Hi Bình thầm nghĩ. Trong đầu
hắn nảy sinh ý nghĩ đen tối.
“Á” Liễu Như la lên. Nàng đã bị Hi Bình ôm vào lòng. Song phong của nàng bị ép
chặt vào ngực hắn. Nàng cảm thấy lưng ong của mình đang bị ma trảo của hắn
vuốt ve.
“Nếu nàng biết tiếng Trung Nguyên, ta nhất định sẽ thâu tập nàng, thật là
tiếc.” Hi Bình vô sỉ nghĩ. Hắn đã chiếm tiện nghi của nàng, lại còn ra vẻ…
“Vô sỉ” Liễu Như thốt lên.
Hi Bình tròn mắt nhìn Liễu Như. “Nàng biết tiếng Trung Nguyên?” Hi Bình nói,
giọng điệu có chút vui mừng.
Liễu Như giật mình. Nàng vì nhất thời hồ đồ mà để lộ ra bí mật. Nàng cũng
không giấu diễm nữa, vùng vẫy nói:” Mau thả ta ra.”
Hi Bình được thể càng ôm nàng chặt hơn. Trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một việc là
thâu tập nữ nhân trong lòng. “Nói cho ta vì sao nàng lại che dấu việc nàng
biết tiếng Trung Nguyên.”
Liễu Như giãy dụa hồi lâu, không thể thoát ra được, bực tức nói:” Ai bảo ngươi
ta không biết tiếng Trung Nguyên chứ. Nhẫn giả chúng ta được đào tạo rất cẩn
thận, ngôn ngữ cũng phải học rất nhiều. Tiếng Trung Nguyên, Cao Ly… chúng ta
đều phải học hết.” Nàng nói liền một hồi như muốn dùng lời nói che giấu tâm tư
tình cảm của mình.
Tâm nàng rất xao động. Nếu nói nàng không có cảm xúc gì với Hi Bình thì đó là
điều bịa đặt xấu xa nhất. Chỉ có điều, tâm trí nàng đang dồn toàn sức để trợ
giúp cho Sơn Điền gia tộc, nên nàng đã đè nén tình cảm của mình đi. Nàng cũng
không hi vọng hão huyền mình có thể chen vào giữa đám mỹ nữ xinh đẹp của Hi
Bình. Dù biết họ rất tốt, dù biết Hi Bình đối xử với nữ nhân rất công bằng, dù
biết Hi Bình rất yêu thương nữ nhân của hắn, nhưng khi nghĩ đến việc chia sẻ
nam nhân với ngươi khác, miệng nàng bỗng thấy chua chua.
“Mau thả ta ra” Liễu Như ủy khuất nói. Nàng đã hoàn toàn vô lực, không thể
thoát khỏi vòng tay của Hi Bình.
Hi Bình dùng hai ngón tay nâng cằm nàng lên, nhìn chăm chú vào mắt nàng.
“Ư” Tiếng kêu của Liễu Như tắt nghẹn. Chiếc miệng thơm tho của nàng đã bị Hi
Bình xâm chiếm. Một cảm giác kỳ quái xâm chiêm nàng. Toàn thân nàng nhũn ra.
Hồi lâu sau, Hi Bình mới thôi tiến công nàng. Hắn vô sỉ nói:” Nàng sẽ là nữ
nhân của ta.” Dứt lời, hắn bế thốc nàng tiến vào một căn phòng bên cạnh.
Liễu Như chấn kinh. “Ta, ta…” Nàng lắp bắp nói.
“Nàng không muốn?” Hi Bình bỗng dừng lại nói. Song thủ cũng nới lỏng ra.
Liễu Như suýt té ngã. Hai tay nàng vội ôm lấy cổ Hi Bình, toàn thân mềm nhũn
dựa vào người hắn.
“Nếu nàng không nguyện ý, ta không ép.” Hi Bình hờ hững nói.
Một tư vị cay đắng dâng lên trong miệng nàng. Nàng ngước mắt nhìn nam nhân
lãnh tuấn. Nàng có yêu nam nhân này hay không, tự nàng biết rõ.
Ngọc thủ của nàng khẽ kéo đầu hắn xuống, trao cho hắn một nụ hôn tự nguyện.
Hi Bình liền bế nàng lên, bắt đầu biến Liễu Như thành nữ nhân của hắn.