“Tư Khắc” Một thanh âm tràn đầy sự phẫn nỗ vang lên. Đám gia nhân và binh lính
trong phủ Tùng Hạ giật mình tỉnh dậy.
“Tư Khắc” Thanh âm đó lại vang lên. Nghe sao giống tiếng sói tru, tiếng ma quỷ
quá. Mấy đứa nha đầu sợ hãi ôm lấy nhau run cầm cập. Những khi khó ngủ, chúng
thường kể cho nhau nghe những truyện ma quỷ. Truyện về con ma cổ dài, về con
ma không đầu, về bà chúa tuyết. Chẳng lẽ đêm nay, ma quỷ đến bắt chúng đi.
“Đám thị vệ đáng chết. Sao lại để cho tên điên nào gào thét giữa đêm như vậy.”
Gã quản gia to béo vừa đi vừa chửi. “Kỳ này ta cho tụi bay về vườn hết.”
“Dậy, dậy” Gã đập tay lên cửa phòng mấy tên lính. “Mau ra gô cổ cái tên điên
ngoài kia cho ta.”
Đám binh lính trong phủ cũng bị tiếng hét man rợ đánh thức. Còn đang hoang
mang chưa hiểu chuyện gì, nay nghe thấy quản gia nói vậy liền lục tục kéo nhau
ra khỏi phòng.
“Tướng quân mà thức dậy thì chúng bay chết với ngài” Gã quản gia liên tục đe
dọa.
“Quản gia đại nhân, tướng quân ôm mỹ nữ vào phòng, đã hơn một ngày chưa thấy
đi ra, không hiểu tướng quân uông thuốc gì mà khỏe thế” Một tên lính tủm tỉm
nói, ánh mắt đầy dâm dật.
“Hắc, ta cũng không biết. Lần đầu ta thấy tướng quân hành sự lâu như vậy.” Gã
quản gia hắc hắc nói.
“Tư Khắc” Thanh âm man rợ đó lại cất lên, tiếng kêu vô cùng thê lương.
“Tên mất dạy, tên đầu heo, lão tử mà tóm được ngươi thì phải cắt cái lưỡi của
ngươi đầu tiên. Tên quản gia và hơn chục tên lính chẳng mấy chốc đã kéo nhau
ra đến cửa phủ.
Trong ánh lửa lập lòe, ở cửa sừng sững một nam nhân to lớn. Bóng hình gã đen
thui, trên tay cầm một thanh đao kỳ dị, ánh mắt đỏ lòm như quỷ.
“Tách, tách” Từng giọt nước từ thanh đao nhỏ xuống nền đá vốn đã đầy nước.
Sau lưng hắn, còn xuất hiện vài người nữa. Những người này dáng hình mảnh mai,
đôi vai bé nhỏ, tựa hồ như nữ nhân. Chỉ có điều, ánh mắt của họ cũng dày đặc
sát khí, không kém gì tên nam nhân to lớn kia.
Gã quản gia há hốc mồm. Hắn muốn kêu mà không kêu nổi. Muốn chạy mà không thể
nhấc nổi chân. Mắt hắn mở to, không tin vào những gì trước mắt.
Trước mặt hắn, ngay trước cửa phủ, la liệt những xác chết. Kẻ không cụt đầu
thì cũng mất tứ chi, không bị chặt làm đôi thì cũng bị xẻ dọc. Nội tạng phơi
bày, huyết chảy thành suối. Mùi tanh của máu bốc lên, xộc thẳng vào mũi hắn.
Vài tên thị vệ đã quen cảnh chém giết, bất giác phải nhớ nên làm việc gì.
Chúng quay đầu chạy đến bên thanh la, đập gõ liên hồi.
“Sát” Một thanh âm lạnh lùng cất lên. Gã nam nhân to lớn xông đến. Những nữ
nhân sau hắn cũng nhất tề xông lên.
Gã quản gia ngây ngốc đứng nhìn. Gã vẫn đứng nhìn nam nhân to lớn đó. Ánh mắt
gã nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ lòm đó.
Gã vẫn ngơ ngác nhìn, đôi mắt của gã không hề chớp. Đôi mắt của gã vẫn mở to,
cho đến khi thanh đao xẻ dọc thân hình béo ục ịch của hắn, mặc kệ huyết nhục
phun trào, mặc kệ nội tạng rơi đầy trên đất, đôi mắt đó vẫn mở trừng trừng,
không hề nhắm lại.
“Tư Khắc” Thanh âm man rợ lại vang lên, lấn át cả tiếng thanh la.
Đám binh lính trong phủ vội vã kéo ra. Đám binh lính trong thành cũng ầm ầm
kéo đến phủ tướng quân.
“Sát” Hi Bình hét lên. Đao hắn vung lên không ngừng. Kẻ nào gặp đao của hắn,
không nát như tương thì thân thể cũng phân thành hai mảnh.
Huyết nhục văng tứ tung. Cả người Hi Bình rực lên một màu đỏ.
Hắn như một con dã thú điên cuồng chém giết. “Sát, sát ,sát”
Tứ nữ cũng xuống tay hết sức tàn bạo. Tay vung kiếm, tay phách chưởng. Địch
nhân không bị đâm thủng tim, bị cắt đứt yết hầu thì lục phủ ngũ tạng cũng bị
dập nát. Quần áo các nàng đã chuyển thành màu đỏ. Gương mặt xinh đẹp của các
nàng nhuốm đầy máu. Mái tóc trắng xõa của Lạc U Nhi cũng đã đỏ lòm, tựa hồ ác
quỷ.
Binh lính xông đến càng đông. Người ngã xuống càng nhiều.
“Hỏa Thôn Tác Tai…” Hỏa Thôn Mộc Bá hét lên. Hỏa Thôn Tác Tai đã bị thanh
đao của Hi Bình chặt làm đôi.
Hỏa Thôn Mộc Bá liều chết xông tới, kết cục thân hình của gã bị xẻ từ vai trái
tới hông phải, chết mà không thể nhắm mắt.
Hai canh giờ đã trôi qua, mặt trời sắp mọc. Đám lính trong phủ thưa dần. Cuộc
chiến bây giờ tập trung ở cửa phủ. Tứ nữ đang chống lại với hơn 5000 quân tinh
nhuệ của Tùng Hạ thành. Các nàng đang giữ chặt cổng, tránh bị đẩy vào tình thế
bị vây công.
Hi Bình tiến sâu vào trong phủ. Xục tìm từng phòng. Trong phòng có người, bất
kể là ai, già trẻ lớn bé, nếu không phải là Tư Khắc thì đều phải chết dưới
lưỡi đao oan nghiệt của Hi Bình.
Hắn bây giờ như một con thú dữ, như một ma thần, chỉ đi khắp nơi để giết chóc,
để thỏa mãn thú tính của mình.
Hắn cứ đi, cứ đi. Thanh đao của hắn sáng ngời. Thực là một bảo đao. Chém bao
nhiêu sinh mạng mà lưỡi đao vẫn không hề bị sứt mẻ, vẫn phản chiếu ánh sáng
lạnh người. Thực là đao tốt!
Hi Bình tiến tới một căn phòng tít phía trong. Dường như cuộc chém giết ngoài
kia không hề ảnh hương tới nơi này. Mọi thứ vẫn rất yên tĩnh.
Hi Bình đạp cửa bước vào. Thanh đao vung lên.
Trong ánh nến lập lòe, ẩn hiện dưới đất là một nam nhân lõa thể, hắn nằm gục
xuống. Còn trên giường, một mỹ nữ xinh đẹp đang nằm, nàng tựa như đang ngủ.
Hi Bình bước đến, vứt thanh đao sang một bên, đá gã nam nhân lõa thể vào một
góc, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.
Mỹ nữ này quả rất xinh đẹp. Hắn đưa bàn tay đầy máu của mình lên vuốt má nàng,
dịu dàng tình cảm.
Mỹ nữ khẽ mở mắt. Nhìn thấy một gương mặt nhuốm đầy máu, nàng thét lên kinh
hãi.
“Ư…” Tiếng thét của nàng tắt lịm.
…
Ngoài cửa, tứ nữ đang chống đỡ hết sức vất vả. Địch nhân quá đông, tầng tầng
lớp lớp, liên tục kéo đến.
Trời đã tờ mờ sáng, tứ nữ dần đuối sức, kiếm các nàng vung lên chỉ đẩy lui
được chúng chứ không thể giết địch.
Một tốp lính nữa lại tràn đến. Âu Dương Đình Đình mệt mỏi chống kiếm xuống
đất. Lạc U Nhi đã dựa vào tường thở. Mộng Hương và Vưu Túy cũng thở dốc.
Thương tích không nhiều nhưng thể lực và nội lực đã suy kiệt. Vưu Túy hét lên
một tiếng, tính liều xông lên.
“Vút, vút, vút” Ba chiếc phi tiêu phóng đến.
“Á” 3 tiếng kêu thảm vang lên.
Từ đằng xa, có một tốp người đang đánh đến. Đi đầu là Nguyên Na, Nguyên
Nghiêm, Tứ Cẩu và Lạc Hỏa. Theo sau là 100 đới đao thị vệ. Người nào cũng bừng
bừng sát khí, chém giết liên miên.
“Hi Bình, chúng ta tới rồi đây” Tứ Cẩu hét lên. Thương trong tay hắn không
ngừng phóng tới.
Lạc Hỏa vung kiếm bay vào chém giết. Nguyên Na và Nguyên Nghiêm phát huy thần
lực, trường thương trong tay các nàng quật tan nát đám binh lính.
“Mộng Hương, Vưu Túy, Đình Đình, U Nhi, các nàng không sao chứ” Vạn Diệu, Độc
Cô Tuyết, Hạnh Tử, Lạc Lộ, Lạc Diệp, Lương Lệ Quỳnh, Bạch Tư phiêu thân đáp
xuống. Một thân ảnh nữa cũng đáp xuống bên cạnh, là Liễu Như. Chính nàng vừa
phi ra 3 chiếc tiêu đẩy lùi đám lính.
Thấy viện binh, tứ nữ mừng rỡ.
“Chúng ta vẫn bình an.” Vưu Túy rạng rỡ nói, gương mặt nàng bừng sáng.
Chúng nữ nhìn nàng đầy trách móc. “Bốn nàng cứ đợi đấy, đi mà không hề rủ
chúng ta.” Vạn Diệu tị nạnh nói.
Tứ nữ cũng bật cười không biết nói gì tiếp.
Đám binh lính thấy xuất hiện rất nhiều mỹ nữ, rồi các nàng cứ đứng cười nói,
chúng bất thần si ngốc, giương mắt ra nhìn.
Hi Bình bất ngờ xuất hiện, trên tay bế một mỹ nữ, ắt hẳn chính là Tư Khắc.
“Sát” Hi Bình phẫn nộ hét lên. Chúng nữ đều vung kiếm xông tới.
Chẳng mấy chốc, Tùng Hạ thành đã biến thành một tử địa. Máu tràn ngập khắp
thành, tựa như nước lũ vậy.