Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 43: Chương 19 Tùng Hạ thành – Botruyen

Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 43: Chương 19 Tùng Hạ thành

Lão quái cảm thấy có người tiến gần. Không hẳn là cảm thấy. Lão nghe thấy rõ
tiếng cành cây gẫy, tiếng bước chân đang tiến lại.

“Xem ra ả có cứu viện thật” Lão quái nghĩ thầm. Ánh mắt hắn tàn nhẫn nhìn nữ
nhẫn giả.

“Vút” 3 chiếc phi tiêu nhằm thẳng nàng bay đến.

“Keng” Một nữ nhân xinh đẹp xuất hiện. Tay nàng vung kiếm đánh văng 3 chiếc
tiêu đi.

“Nhanh quá” Lão quái thầm nghĩ. Nhìn thân pháp của mỹ nữ đó, lão biết địch
nhân rất mạnh.

“Hỏng” Lão thầm kêu. Sau lưng, bên trái, bên phải lão đang có 3 người tiến
lại. 3 nữ nhân hết sức xinh đẹp. Tay người nào cũng cầm kiếm, sẵn sàng xuất
thủ. Bản thân lão không hề cảm giác có người tiến lại, chứng tỏ ẩn thuật của
địch nhân rất cao cường.

4 người cứ lặng yên đứng vây lão hồi lâu. Lát sau có thêm một nhóm người nữa
đến. Một nam nhân cường hãn và nhiều mỹ nữ xinh đẹp khác.

Một mỹ nhân Đông Doanh tiến ra, tay nàng cầm một một miếng lệnh bài. Miếng
lệnh bài này, nàng và Sơn Điền Đông Dương đều có một cái, là vật đưa tin để
nhận biết đồng minh.

Nữ nhẫn giả cũng rút trong người một lệnh bài tương tự. Ánh mắt Hạnh Tử thoát
hiện nét vui mừng, nàng nói:” Giết lão già đó.”

Mộng Hương, Vưu Túy, Lạc U Nhi, Âu Dương Đình Đình xuất kiếm tiến lên. Lão
quái vội ném một đất một cái túi nhỏ.

“Bùm” Một làn khói bốc lên.

“Chạy đâu” Mộng Hương lạnh lùng nói. Kiếm nàng chém tới.

“A” Lão quái vặn người né tránh. Lão không ngờ địch nhân phát hiện được ẩn
thuật của lão dễ dàng như vậy.

Tứ nữ áp tới vây công lão. Chưa đầy nửa canh giờ sau, tứ chi lão đã bị chặt
đứt, mất máu mà chết.

Lúc này, Hạnh Tử đang chăm sóc vết thương cho nữ nhẫn giả.

“Ta là Sơn Điền Mỹ Hạnh Tử. Nàng tên là gì?” Hạnh Tử hỏi.

Ánh mắt nữ nhẫn giả khẽ vui mừng. Quả nhiên là người của gia tộc Sơn Điền.
“Nàng cứ gọi ta là Liễu Như”.

“Liễu Như, nàng là người gửi mật thư cho chúng ta?” Hạnh Tử hỏi, giọng nói rất
nhẹ nhàng ấm áp.

Nữ nhẫn giả khẽ gật đầu. “Ta nghe tin Sơn Điền gia tộc trở về, vội vàng đến
Cửu Châu để bái kiến, đồng thời cung cấp một số tin tình báo. Khi ta vừa đến
nơi thì phát hiện hai hắc y nhân đang ôm một người mang đi. Ta vội để lại mật
thư rồi bám theo chúng.”

“Hỏi nàng ta xem Tư Khắc ở đâu.” Hi Bình ở bên cạnh, thấy lưỡng nữ nói chuyện
tuyệt không hiểu gì, bồn chồn cất tiếng nói.

Hạnh Tử liếc Hi Bình một cái rồi quay sang nói với Liễu Như:

“Nam nhân này là phu quân của Hạnh Tử. Người bị bắt là một tỷ muội của ta,
cũng là nương tử của nam nhân này. Nàng có biết nàng ấy bị mang đi đâu không.”

“Đám hắc y nhân đấy, ta nghi chúng là nhẫn giả họ Hỏa. Cách lão quái kia bắt
tiêu của ta, rất giống với cách bọn nhẫn giả họ Hỏa dùng.” Liễu Như nói.

“Nhẫn giả họ Hỏa?” Hạnh Tử hỏi lại.

“Đúng. Nhẫn giả họ Hỏa giờ đang phụng sự cho Tùng Hạ gia tộc. Chúng chắc sẽ
mang nàng ấy đến Bản Châu.”

“Bản Châu” Hạnh Tử nói với mọi người.

“Lạc Lộ, Lạc Diệp, hai nàng hãy chiếu cố đến nàng ta” Hi Bình nói. Ánh mắt
lưỡng nữ đầy bất mãn. Hi Bình hoàn toàn không để ý, lại cưỡi Ô Long đi tiếp.

Mọi người lại khẩn trương lên đường.

Lạc Lộ, Lạc Diệp, Liễu Như trên đường trở lại thành thì gặp tốp người Tứ Cẩu
Lạc Hỏa kéo đến. 3 nàng liền đi theo.

Lúc này, 2 tên bại hoại đã đến biển. Chúng đang khẩn trương tìm thuyền sang
Bản Châu.

“Hi Bình, ngựa không còn chạy nổi nữa rồi.” Nguyên Nghiêm nói.

“Ta sẽ chạy bộ, ngựa ai không chạy nổi thì lên Ô Long đi” Hi Bình nhảy khỏi
mình Ô Long, cắm đầu chạy thẳng.

“Ta cũng không cần ngựa nữa.” Mộng Hương nói. Nàng đã phi thân bay lên.

Âu Dương Đình Đình, Vưu Túy, Lạc U Nhi, Vạn Diệu cũng dụng khinh công mà tiến.

Đoàn người đi liên tục, không ngừng nghỉ.

Cuộc truy đuổi cứ thế diễn ra. Tuy nhóm Hi Bình nghỉ ngơi rất ít nhưng cũng
không thể theo sát được 2 tên bại hoại kia. Mỗi khi đến một tiểu trấn, họ đều
phải dò hỏi tung tích địch nhân.

2 ngày đã trôi qua. Đám người Hi Bình đã đến Bản Châu. Họ đã tiến nhập vào
Tùng Hạ thành, tuy nhiên không thấy tung tích Tư Khắc nữa.

Hi Bình đang buồn bã không biết tính sao thì Liễu Như đã tìm đến.

“Theo như tin tình báo, nhẫn giả họ Hỏa đều ẩn trốn trong phủ của Tùng Hạ Bản
Mạch.” Liễu Như nói.

Hạnh Tử đứng ra thông ngôn cho Liễu Như và mọi người.

“Có cách nào vào đó không?” Hi Bình vội vàng hỏi. Thần tình hắn rất khẩn
trương. Họ đã đến đây được một ngày, chứng tỏ Tư Khắc đã bị mang đến đây phải
hơn 1 ngày. Trong mấy ngày đó, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Càng nghĩ, Hi
Bình càng tức giận.

“Thực lực địch rất đông. Sợ không có khả năng.” Liễu Như lắc đầu nói.

Mặt Hi Bình không chút biến sắc. Hắn đang tính đến một việc.

“Người của Sơn Điền sắp đến.” Liễu Như nói. Nàng muốn ám chỉ đến Tứ Cẩu, Lạc
Hỏa, Lạc Lộ, Lạc Diệp và 100 đới đao thị vệ. Nhóm người này vừa đi vừa nghỉ
nên tốc độ rất chậm.

Hi Bình vẫn lặng im không biểu lộ cảm xúc gì.

“Hi Bình, chàng như vậy khiến chúng ta rất lo.” Mộng Hương nói, bộ dạng này
của Hi Bình khiến nàng thấy bất an. Nàng tiến đến ôm lấy Hi Bình. “Có phải
chàng định…”

Hi Bình đã bất ngờ hôn nàng.

“A” Liễu Như thầm kêu.

“Mộng Hương, đừng quá lo lắng, ta biết mình làm gì” Hi Bình nhẹ nhàng vỗ về.

Đêm xuống. Một bóng đen rời khỏi quán trọ của Hi Bình và chúng nữ, nhằm thẳng
phủ Tùng Hạ Bản Mạch tiến tới.

Tức thì, 4 thân ảnh khác tiến theo sau.

“Hi Bình” Một thân ảnh chắn trước mặt bóng đen nói.

“Mộng Hương, Lạc U Nhi, Vưu Túy, Đình Đình, các nàng quay về đi” Hi Bình lạnh
nhạt nói.

“Bốp”. Hi Bình sững sờ. Hắn vừa ăn một cái tát từ Vưu Túy. “Nàng…”

“Bốp” Má hắn lại bị một cái tát nữa. Lần này từ Đình Đình.

“Nếu chàng còn ngăn cản, đừng trách chúng thiếp.” Mộng Hương nói.

Hi Bình cảm động, ôm các nàng vào lòng, nghẹn ngào không nói lên lời.

5 thân ảnh liền nhằm Tùng Hạ phủ tiến tới.

Tùng Hạ thành, 1 ngày trước. Hai tên bại hoại đã mang Tư Khắc về đến nơi. Tùng
Hạ Bản Mạch thấy mỹ nữ, hớn hở vui mừng, liền mang ngay Tư Khắc vào phòng.

Lúc này, Tư Khắc cũng đã tỉnh dậy, thấy một nam nhân lõa thể không phải Hi
Bình định giở trò đồi bại với nàng thì vô cùng phẫn uất.

Tùng Hạ Bản Mạch mang Tư Khắc vào phòng, đến hơn một ngày vẫn chưa thấy chui
ra. Đám hạ nhân trong phủ thấy vậy đều che miệng cười thầm.

“Tư Khắc.” Tiếng hét của Hi Bình vang lên giữa đêm khuya. Chúng nhân trong phủ
Tùng Hạ kinh hãi thức dậy. Tiếng chém giết bắt đầu vang lên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.