Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 37: Chương 13 Mưu hại trung lương – Botruyen

Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Chương 37: Chương 13 Mưu hại trung lương

Đã hai ngày trôi qua, kể từ hôm thâu tập 5000 lính của Xuyên Đoạn Tư Điền.

“Chắc chắn tin đồn đã được lan truyền rộng rãi.” Sơn Điền Đông Dương nói. “Đến
lúc khởi sự thôi.”

Trang phục của binh lính vẫn hết sức lộn xộn, quân nhu thiếu thốn. Vì vậy,
phải nhân lúc nhuệ khí chưa giảm, tốc chiến tốc thắng đánh bại Xuyên Đoạn Tư
Điền. Sơn Điền Đông Dương bố cáo thành lập nghĩa quân, làm một lá cờ thêu chữ
“Nghĩa”, một lá cờ thêu hai chứ “Sơn Điền”, trông rất uy phong. Ngày hôm sau,
nghĩa quân lập tức lên đường.

3 ngày đã trôi qua. Nghĩa nhân không gặp bất kỳ trở ngại nào. Mỗi khi qua một
thôn làng, lại thấy có thanh niên tình nguyện đi theo. Thôn dân cũng sửa soạn
sẵn lương thực, áo ấm dâng tặng nghĩa quân. Đông Dương vương tử vô cùng hoan
hỉ, đến đâu cũng lạy ta dân chúng như lạy tạ phụ mẫu, khiến lòng dân lại càng
tin phục hắn.

Thủ đoạn chính trị của gã thật là đáng sợ.

Tại Xuyên Đoạn thành, tin tức Sơn Điền gia tộc trở lại khiến chúng nhân xôn
xao. Ngoại trừ một kẻ, Xuyên Đoạn Tư Điền, là vẫn không hay biết gì. Xuyên
Đoạn Tư Điền đã ban ra lệnh:”Nếu không có tin về tình hình ở Tứ Quốc thì không
được vào trướng phủ”.

Bên ngoài trướng phủ của Xuyên Đoạn tướng quân, một lão nhân liều mình xông
vào . Lão nhân này là Mặc Giả, một lão thần của gia tộc Xuyên Đoạn. Lão nổi
tiếng là kẻ trung hậu, dù biết Xuyện Đoạn Tư Điền là kẻ ngu dốt tàn ác, nhưng
cảm cái ơn phụ thân hắn cứu giúp lão mà lão vấn ở lại phụng sự hắn.

“Có tin gì? Tình hình ở Tứ Quốc thế nào?” Xuyên Đoạn Tư Điền lạnh lùng hỏi.

“Tướng quân, không có tin ở Tứ Quốc.” Mặc Giả lão nhân trả lời.

“Cút, cút ngay.” Xuyên Đoạn Tư Điền bực tức quát mắng. “Người đâu, mang lão
già này tống ra ngoài cho ta”.

2 tên lính xông vào kéo Mặc Giả đi.

“Tướng quân, quân giặc đã đến nơi, sao người cứ để ý nơi đâu.” Mặc Giả gào
thét nói.

“Giặc? Giặc ở đâu?” Xuyên Đoạn Tư Điền có chút giật mình, hỏi lại.

“Gia tộc Sơn Điền, gia tộc Sơn Điền đã trở lại.” Mặc Giả nói.

Xuyên Đoạn Tư Điền giật mình. 2 chữ “Sơn Điền” như sấm đánh vào tai hắn. Hắn
thất kinh giật mình sợ hãi. Chiếc chén hắn đang cầm rơi xuống đất, vỡ làm đôi.

“Hừ, gan con thỏ mà cứ muốn làm con hùm.” Mặc Giả thầm nghĩ. Lão đã chán ghét
tên tướng quân này tới tận cổ rồi, nhưng vì ân nghĩa với phụ thân hắn, lão vẫn
nhẫn nhịn ở lại đây.

“Tướng quân, Sơn Điền Đông Dương, vương tử của gia tộc Sơn Điền đã trở về.”
Mặc Giả nói.

Xuyên Đoạn Tư Điền vẫn chưa hết hoảng sợ. Hồi lâu sau hắn mới thốt ra được vài
từ:” Phải… phải… làm thế nào.”

“Sơn Điền Đông Dương có sự trợ giúp của bọn ngoại tộc. Chúng thực lực không
đông nhưng rất mạnh. Nghe nói Sơn Bố tướng quân bị một kẻ trong số chúng một
đao xẻ làm đôi.”

“Một đao xẻ làm đôi?” Xuyên Đoạn Tư Điền kinh hãi. Sơn Bố là một trong những
võ sĩ có thực lực của hắn, không ngờ chỉ một đao đã bị đả bại… thực lực
này… là thế nào?

“Tin đồn này không ngừng lan truyền. Việc này thật không có lợi cho chúng ta.”
Mặc Giả nói tiếp. “Cần phải nhanh chóng trừ khử chúng.”

“Đúng, trừ khử… trừ khử…” Xuyên Đoạn Tư Điền lẩm bẩm. Điệu bộ của hắn như
một tên ngốc vậy. “Mau, mau phái các tướng đi tiêu diệt chúng. Tập hợp tất cả
binh mã, mau đi tiêu diệt chúng.”

“Tướng quân, lòng quân đang vô cùng xáo động. Tên Sơn Điền Đông Dương cũng rất
lợi hại. Hắn không ngừng nêu cao đại nghĩa, khiến lòng dân hoang mang, phần
nhiều đã đi theo hắn. Nay nếu tướng quân không đích thân ra trận, e rằng quân
sĩ khi lâm trận sẽ bỏ chạy hết.”

“Bỏ chạy? Ra trận?” Xuyên Đoạn Tư Điền nghe loáng thoáng vài từ. “Vậy cứ làm
theo lời lão đi.”

“Tuân lệnh.” Mặc Giả lão nhân cáo từ lui ra.

Từ trong rèm của Sơn Điền Đông Dương xuất hiện một người. Hắn là Tiểu Nhân, kẻ
nịnh thần của Xuyên Đoạn Tư Điền. Sở trường của hắn là vỗ mông ngựa, buông lời
nịnh nọt. Sở thích của hắn là hãm hại kẻ trung lương hòng mưu lợi cho bản
thân.

Lúc nãy, hắn đang ngồi trong trướng tán tụng Xuyên Đoạn Tư Điền lên tận mây
xanh thì Mặc Giả lão nhân tiến vào.

Mặc Giả lão nhân vốn không ưa hắn, nên hắn đành lui vào trong rèm nghe ngóng.

“Tướng quân, đánh giặc là cần thiết nhưng tướng quân không thể xuất chinh.”
Tiểu Nhân nói. Ánh mắt xuất hiện những ý nghĩ xấu xa.

“Vì sao?” Xuyên Đoạn Tư Điền ngạc nhiên hỏi.

“Tha lỗi cho kẻ hầu cận này, thần nghĩ Mặc Giả không có ý tốt.” Tiểu Nhân thâm
hiểm nói. Gương mặt xuất hiện sự sợ hãi những ánh mắt lại toát lên những tia
độc ác.

“Ý ngươi là sao?” Xuyên Đoạn giật mình hỏi.

“Tướng quân, xin hãy tha mạng cho thần, thần mới dám nói.” Tiểu Nhân khúm núm
nói.

“Cứ nói.”

“Tướng quân, Mặc Giả nổi tiếng là kẻ trung hậu, ghét ác như kẻ thù. Mà tướng
quân thì vẫn thường bị đám ngu dân gọi là ác ma tướng quân. Tại sao lão vẫn
theo hầu tướng quân? Điều này tướng quân lên suy nghĩ.”

Tiểu Nhân khẽ quan sát thần thái của Xuyên Đoạn tướng quân. Xuyên Đoạn tướng
quân đỏ mặt tức giận nhưng ánh mắt lại có ý lo sợ. Tiểu Nhân cười thầm nói
tiếp:

“Thần nghĩ, lão già đó muốn nhân cơ hội này để hại tướng quân. Hắn muốn tướng
quân thân chinh ra trận để đám người ngoại tộc hại ngài. Sau đó hắn sẽ nghênh
đón người của Sơn Điền gia tộc vào. Sơn Điền gia tộc vốn nổi tiếng trung
nghĩa. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đạo lý này tướng quân nên biết.”

Sắc thái Xuyên Đoạn Tư Điền trầm hẳn xuống. Hắn vốn là kẻ ngu dốt, nay lại
nghe tên tay sai tâm phúc nói vài lời, liền tin lấy tin để. “Mặc Giả, ngươi
dám ăn ở hai lòng, ta phải mổ bụng ngươi.”

Tiểu Nhân khẽ nở nụ cười độc địa. Hắn làm ra vẻ lo lắng nói:” Tướng quân,
tuyệt không thể vội vã. Mặc Giả rất được lòng binh sĩ. Nếu ta vô cớ giết lão,
ắt sẽ khiến binh sĩ bất phục. Như vậy thật không có lợi.”

“Thế phải làm thế nào?”

“Thế này… thế này…” Tiểu Nhân thì thầm mấy lời. Xuyên Đoạn Tư Điền gật gù,
ánh mắt toát lên sát khí kinh nhân.

Tối hôm đó, Mặc Giả được triệu kiến vào trong trướng phủ của Xuyên Đoạn Tư
Điền. Lão rất hoan hỉ, nghĩ rằng Xuyên Đoạn Tư Điền cũng không đến nỗi nát
bét.

“Tướng quân, người cho triệu kiến thần phải chăng vì việc của Sơn Điền Đông
Dương?” Mặc Giả dò hỏi.

“Đúng. Ta muốn hỏi ngươi vài điều.” Xuyên Đoạn Tư Điền nhìn Mặc Giả, ánh mắt
không hề có ý tốt. “Ngươi cho ta biết, địch nhân có bao nhiêu người?”

“Tướng quân, chúng có không quá 2000 người.” Mặc Giả nói.

“2000? Chỉ 2000 tên giặc nhãi nhép mà muốn ta phải thân chinh xuất binh? Thật
hồ đồ.” Xuyên Đoạn Tư Điền bực tức nói.

“Tướng quân, địch nhân rất mạnh. Chẳng phải Sơn Bố tướng quân bị giết bởi một
đao dó sao.” Mặc Giả phân trần.

“Một đao? Chứng tỏ chúng rất mạnh. Chúng muốn giết ta, thực lực lại mạnh như
vậy, ta ra trận có khác nào đem thịt dâng miệng sói.” Xuyên Đoạn Tư Điền gằn
từng từ một.

“Điều này…” Mặc Giả cứng lưỡi.

“Nói, phải chăng ngươi thông đồng với địch nhân.” Xuyên Đoạn Tư Điền quát.

“Tướng quân, lòng quân rất hỗn loạn. Nếu tướng quân không thân chinh ra trận,
e rằng binh lính sẽ bỏ chạy hết.” Mặc Giả cố biện minh.

“Hoang đường. Tư gia chúng trong tay ta, sao chúng dám phản lại ta. Chúng mà
phản lại ta, ta giết hết.” Xuyên Đoạn Tư Điền đứng dậy nói, điệu bộ vô cùng
bực tức.

“Tướng quân…” Mặc Giả cố nói.

“Đừng nhiều lời. Chúng chỉ dựa vào 2000 lính mà muốn chống lại 1 vạn quân của
ta ư. Hoang đường. Ngươi rõ ràng cấu kết với địch nhân hòng mưu hại ta. Tội
ngươi đã rõ, còn gì nói không?” Xuyên Đoạn Tư Điền lạnh lẽo nói.

“Ta… ta một lòng trung thành với gia tộc Xuyên Đoạn, sao người dám nghi ngờ
lòng trung của ta?” Mặc Giả uất ức nói.

“Trung thành…” Xuyên Đoạn Tư Điền cười lạnh. “Người đâu, lôi tên phản nghịch
này ra ngoài. Hai ngày nữa chém đầu thị chúng. Tội trạng: Mưu phản.”

2 từ “Mưu Phản” đánh thẳng vào tâm can lão.

“Ha ha ha… ta một lòng trung thành với cha con ngươi, nay cuối đời lại bị
ghép vào tội mưu phản, thật nực cười, ha ha ha. Xuyên Đoạn Tư Điền, sau khi ta
chết, hãy treo đầu ta trước cổng thành. Ta muốn được nhìn thấy quân của Sơn
Điền gia tộc tiến vào thành lấy mạng ngươi. Ha ha ha.” Mặc Giả vừa cười vừa
nói. Lão một lòng trung thành, nay bị hãm hại. Lòng ngu trung này, chẳng phải
tức cười lắm sao.

Dân chúng khi nghe tin Mặc Giả bị khép vào tội chết thì vô cùng phẫn nộ. Ai
cũng thầm nguyền tên Xuyên Đoạn Tư Điền và Tiểu Nhân kia mau mau xuống địa
phủ. Lòng dân đang hướng về nghĩa quân gia tộc Sơn Điền.

Hai ngày sau, Xuyên Đoạn thành vô cùng náo nhiệt. Dân chúng nhiều nơi đều tụ
tập về đây để xem cảnh Mặc Giả bị chém đầu. Tiếng khóc như ri, tiếng kêu ai
thán vang lên trong thành. Xuyên Đoạn Tư Điền vô cùng bực tức, lệnh cho binh
lính thẳng tay đàn áp.

Lúc này, ngoài thành có một đoàn người tiến vào. Đi đầu là một nam nhân ăn mặc
bảnh bao, gương mặt vô cùng xinh đẹp. Đi hộ tống đằng sau là mấy tên mặt mũi
dữ dằn, hai mắt luôn gây sự với người đi đối diện. Theo sau là mấy cái xe tù,
bên trong có vài tên nam nhân to lớn, tên nào cũng bị cùm chân cùm tay. Xe sau
cùng thì nhốt mấy mỹ nhân xinh đẹp. Tuy ai trông cũng nhếch nhác bẩn thỉu,
nhưng nếu được trang điểm chắc chắn sẽ là tuyệt sắc mỹ nữ.

Đám người này ra dáng là mấy tay đi buôn nô lệ.

“Tránh ra tránh ra…” Mấy tên dữ dằn không ngừng gào thét.

Nam nhân xinh đẹp hỏi một người lão nhân già cả đang đi chiều ngược lại:

“Trong thành xảy ra chuyện gì thế.”

Lão nhân mắt ngấn lệ trả lời:” Mặc Giả lão nhân hôm nay bị hành quyết. Dân
chúng tụ tập về đây để khóc thương ngài.”

“Ha ha, hành quyết?” Nam nhân xinh đẹp bật cười. “Bổn thiếu gia từ bé chưa
được thấy cảnh này bao giờ. Bây giờ phải đi xem mới được. Tiến ra pháp
trường.”

Mấy người dân ném cho hắn một cái nhìn đầy phẫn nộ. Nếu ánh mắt mà giết được
người thì tên nam nhân này đã ôi thôi ai tai rồi.

Tại pháp trường, Mặc Giả lão nhân đang bị trói ở giữa. Một tên đao phủ đang
đứng bên cạnh. Tiểu Nhân đang ngồi ở vị trí phán quan, chỉ chờ đến giờ để ra
lệnh.

Một đám người chen vào pháp trường. Là nam nhân xinh đẹp, mấy tên hộ vệ và cả
đám xe tù cũng chen vào. Chúng dân bị thực lực kinh hồn của đám hộ vệ gạt sang
một bên.

Một đám khất cái cũng cố chen vào.

Giết người có gì hay mà cũng phải chen nhau xem chứ…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.